“Thanh Thu em có muốn ăn gì không?” Kể từ ngày hôm đó Văn Thiên anh luôn luôn ở bên Thanh Thu cùng với lại 2 người bảo vệ đang đứng ngoài cửa phòng bệnh viện.
Thanh Thu chẳng nói chẳng rằng gì, cữ thẫn thờ nhìn anh. Văn Thiên cũng buồn không kém gì cô đâu, tuy là đứa bé đến bất ngờ, nhưng nó lại là một sự khởi đầu tốt đẹp của 2 người mà không ngờ nó cũng lại ra đi quá nhanh.
Hai cánh tay anh ôm lấy cô. “Đừng khóc nữa được không?” anh an ủi cô. Tuy Thanh Thu không khóc thành tiếng nhưng nước mắt cô luôn luôn ướt mi.
“Thanh Thu, em đợi anh được không? Nếu mà sau được vụ này chúng ta sẽ lấy nhau và em muốn đẻ bao nhiêu đứa con cũng được, thế nên em đừng khóc nữa nhé?” Đôi mắt mầu nâu sâu thẳm của anh nhìn vào mắt cô.
Nghe anh nói mà 2 đôi má trắng nõn nà của Thanh Thu ửng hồng lên, nhưng rồi cô lại cau mày lại ngước lên nhìn vào mặt anh. “Em không muốn có con nữa đâu.” Sau câu nói cô cúi đầu thấp xuống buồn bã.
Văn Thiên nuốt khan không hiểu, “vì sao?”
Đôi mắt long lanh như viên thủy tinh đen lấp lánh của Thanh Thu, mọng đầy nước. Đôi môi đỏ hồng căng mộng lắp bắp nói ra nhưng câu run rẫy “em..sợ…..lại làm mất ..”
Chưa nói hết câu đôi môi anh giữ trọn lấy môi cô, nụ hôn sâu thẳm như muốn nuốt hết sự sại hãi và buồn bã của cô vào trong anh. Khi rời ra anh đặt trán mình lên trán cô nhìn vào mặt cô, “em không được nói những lời như thế nữa nghe chứ? Sự việc này sẽ không có lần sau đâu.
Chúng ta sẽ lấy nhau và sinh con, như bao nhiêu đôi vợ chồng khác.”
Nói đến đó anh cùng cô nằm xuống giường, ôm cô ở trong lòng mình thật chặt và nhẹ giọng mệt mỏi, “chúng ta ngủ thôi, chắc em mệt rồi.”
Cô ôm anh thật chặt, nhắm đôi mắt đỏ nóng rát của mình lại. Sự ngọt ngào của anh, làm cô quên đi chuyện đau lòng. Trái tim co giãn nhẹ nhàng lại hơn bao giờ hết, hơi thở cô dài nhúc đầu vào cánh tay đàn ông to cứng, ấm áp của anh và chìm vào giấc ngủ.
„Ba không thể để hắn làm tới nữa, nó làm tổn thương 2 đứa trẻ kia nhiều quá rồi. Con không thể đứng nhìn nữa đâu.“ Thượng Mai đứng trong phòng khách lớn của Thượng Quan nhìn người ba già nua của mình cau mày khó chịu.
Ông Lưu ngồi đó chỉ biết thở dài không nói được câu nào, đôi mắt nhăn nheo nhìn ra ngoài cửa sổ lớn đối diện ra ngoài vườn. Trong đầu ông đang nghĩ với một tâm trạng khó chịu. Ngày trước ông cầu mông cho Văn Thiên quay trở lại nhưng khi anh quay lại ông lại để cho đứa cháu tội nghiệp đó ra nông nỗi này.
Nghĩ đến thế ông đứng lên, đi đến bên bàn cầm điện thoại lên, …“anh Toàn hãy làm theo tôi nói với anh đi.“
Cụp máy thì Thượng Mai nhìn ba mình hỏi lạ, „thế là sao ba? Ba muốn làm gì?“
„Ta phải làm điều gì đó đáng chứ, không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa. Nó đã hại quá nhiều người rồi.“ Nói xong ông quay mặt bước đi chống trên chiếc gậy chậm chạp ra ngoài.
Thượng Mai gọi điện ngay cho Văn Thiên, „Văn Thiên ông Nội con đi gặp Thượng Nhiên đó.“
**
Trí Kiệt hỏi tới tấp Lee, „Thanh Thu có sao không? Cô ấy mất đứa bé sao?“ anh lo lắng bám lấy Lee hỏi.
Lee thực sự cũng rất buồn và thấy hành động lo lắng quá của Trí Kiệt dành cho Thanh Thu hơi quá, cau mày nhìn anh, „tôi không biết anh đi đến đấy mà hỏi.“
Anh nhìn cô không hiểu? Hỏi lại. „Sao lại không biết em ở đó cơ mà?“
„Đúng thế tôi ở đó nhưng mà đến bây giờ tôi cũng như anh ngồi đây không biết gì hết, tôi cũng còn chuyện của tôi nữa chứ.“ Nói xong đứng dậy đi thẳng để lại Trí Kiệt với bao nhiêu câu hỏi trên đầu mình.
Lee tức vì Trí Kiệt không thèm hỏi cô có làm sao không? Cô cũng bị bắt mà đâu chỉ có Thanh Thu, tuy không giận Thanh Thu mà nghĩ thế nhưng mà dù gì Thanh Thu cũng có Văn Thiên lo rồi mà. Còn cô? Cô đứng lại quay đầu, đôi mắt buồn muốn khóc nhìn Trí Kiệt, oán tức anh.
Bỗng trong cơn tức cô gào to, „đồ Trí Kiệt ngốc..“ rồi chạy thật nhanh về nhà.
„Cái cô bé này sao thế?“ rồi anh cũng lên xe đi thẳng.
**
„Anh Thư Quân?“ Thanh Thu nhìn Thư Quân cầm bó hoa bước đến gần bên giường.
Anh nở một nụ cười, đôi mắt đảo qua căn phòng không có ai? „Em khỏe hẳn chưa?“
Thanh Thu gật đầu, cầm lấy bó hoa trên tay Thư Quân, mắt nhìn vào bó hoa, „cảm ơn anh.“
Thư Quân ngồi xuống ghê cạnh bên giường, đôi mắt anh vẫn nhìn cô đắm đuối không rời.
„Anh Thư Quân??“ Thanh Thu gọi anh khi cô ngại ngùng, thấy anh.
Thư Quân hoàng hốn nhìn Thanh Thu. Thanh Thu lên cân và xuống cân thất thường thế này sẽ không hề tốt cho sức khỏe, anh nhìn kỹ cô đôi mắt cau lại, „em đã ăn gì chưa?“
Thanh Thu không tránh lé nữa quay sang nhìn anh, „Anh Thư Quân, anh có biết ai làm chuyện này không?“
Thư Quân bị bất ngờ bởi câu nói của cô, nhưng anh không thể trả lời cô được, chẳng lẽ lại bao đó là ba anh đứng hết đằng sau việc này sao? Nhưng mà anh thấy lạ, khi một cô gái như Thanh Thu lại có thể bắt đầu quan tâm đến mấy chuyện này rồi?
Cô quả thật không còn nhỏ, với lại một người phụ nữ mất đi đứa con chưa trào đời của mình thì điều đó dĩ nhiên là cô muốn biết.
Anh quay sang cô, lắc đầu nhẹ. Thanh Thu nhìn anh thở dài, „em rất muốn biết ngoài cô Kim ra còn ai muốn hại anh Văn Thiên nữa không?“
Cô không lo ình mà lo cho Văn Thiên, làm trái tim của Thư Quân thắt lại anh nhìn cô khó chịu. „Thanh Thu có thể cho anh biết là anh kém Văn Thiên ở điểm gì không?“
Câu hỏi bất ngờ quá, Thanh Thu không nghe rõ hay cố tình không nghe rõ thấy. „hở.??? Anh nói gì?“
Thư Quân tiến lại gần bên cạnh Thanh Thu hỏi lại. „Anh kém Văn Thiên ở điểm nào?“
Lần này thì không thể trốn tránh được nữa. Thanh Thu không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà cúi xuống ấp úng. „Em…em không thể yêu ai khác ngoài anh ấy nên…“
„Thôi đi..anh không muốn nghe.“ Thư Quân kéo cô vào lòng mình ôm chặt, „chỉ cần lần này thồi..anh không cần gì hết. Nếu em yêu tôi, tôi sẽ đảm bảo với em là Văn Thiên sẽ không bị làm sao nữa.“
Thanh Thu đẩy anh ra, đôi mắt mở to nhìn anh? „Thế là sao?“
„Không. Anh biết người muốn hại anh ta. Nếu em ở bên anh thì anh sẽ làm mọi cách không ai hại đến Văn Thiên cả.“ Anh lại ôm lấy cô
Thanh Thu đang rối bời, hỏi lại. „Anh nói thật chứ?“
Thư Quân cau mày, „nếu em đồng ý thì thứ gì anh cũng giúp Văn Thiên. Nên hãy nghe rõ những lời anh nói đây….“
Chiếc xe của ông Lưu dừng ở cổng công ti, nhưng mà nhanh chóng được Văn Thiên chặn ông lại. „Ông?“
„Văn Thiên con hãy chốn đi, người của nó tìm được con…“ Văn Thiên ngồi vào trong xe của ông mình, chiếc xe phóng đến một chỗ an toàn.
Anh nhìn ông mình bực tức chút ít, „ông chuyện này là của con. Ông đừng để mình gặp nguy hiểm. Con đã nói với cô Mai rồi chỉ cần 2 người đứng đằng sau con là đủ rồi. Tất cả con sẽ tự lo.“
„Con cứ tưởng một mình mình thì sẽ lo được sao? Con không thấy hắn ta đã làm gì với con và con bé sao? Ta đã nói với con rồi, sao lại để ra nông nỗi đó, thật là tội nghiệp nó mà. Nếu con nghe ta có phải tốt hơn rồi không?“ Những lời đó của Ông anh quả thật là làm anh càng khó chịu hơn.