Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

Chương 71: Chương 71



Edit: Min
Bệnh nhân bị sốc cấp tính lại “Vì ái nhân thức tỉnh”, cảnh tượng này quá mức lãng mạn, ngay lập tức khiến tất cả mọi người chấn động.

Sau một loạt các cuộc kiểm tra phức tạp nhưng có trật tự, thiếu niên được chẩn đoán là không có vấn đề gì, mới được đẩy trở lại phòng bệnh.
Không biết nên đối mặt với Tần Chinh như thế nào, Quý Lam Xuyên phát hiện mình ngã ngựa, tâm tình rất phức tạp.

Thế cho nên, cậu dứt khoát lắc mình vào trong chăn mới đổi mà giả bộ đà điểu.
Vội vàng từ thành phố H trở về, Tần Chinh ngay cả chính trang khi tham gia hội nghị cũng chưa kịp thay.

Nới lỏng cà vạt quá căng thẳng trên cổ, hắn giơ tay chọc chọc khối tuyết phồng lên trên giường: “Đi ra.”
Em không.
Yên lặng túm chặt góc chăn, Quý Lam Xuyên rất sợ trong mắt Tần tam gia không thể giấu được sự chán ghét của mình.

Nhưng sau khi nghe được giọng nói khó nén mệt mỏi của nam nhân, cậu vẫn nhịn không được mà len lén lộ ra đánh giá đối phương.
Nghiêng người ngồi bên phải giường bệnh, Tần Chinh nhìn chằm chằm ánh mắt đen láy của thiếu niên, giang hai tay: “Ôm một cái?”
Ánh mặt trời gần chạng vạng ấm áp nhu hòa, càng làm nổi bật vẻ anh tuấn phi phàm của nam nhân.

Quý Lam Xuyên thiếu chút nữa hồn phi phách tán, cũng không chịu nổi sự hấp dẫn của cái ôm dụ hoặc.

Cuối cùng chậm rãi từ trong chăn dời ra, đem chính mình nhét vào trong lòng ngực Tần Chinh.
“Ngài sao mà trở lại sớm như thế?”
Nhẹ nhàng đặt cằm lên bờ vai cứng rắn của nam nhân, thiếu niên thì thầm hỏi.
Khung xương tinh tế, cân nặng của thiếu niên vốn nhẹ hơn so với bạn bè cùng trang lứa rất nhiều.

Hơn nữa, gần đây lại liên tục sốt nhẹ, Tần Chinh hơi một ước lượng một chút, liền biết người này so với trước khi mình đi gầy đi không ít.

“Em nói xem?”
Chú ý tới vết bầm tím sưng trên mu bàn tay đối phương, Tần Chinh đau lòng vỗ nhẹ sống lưng đối phương: “Lấy thân mạo hiểm, còn dám liên hợp với Trịnh thúc cùng nhau lừa gạt tôi, hửm?”
Động tác ôn nhu, giọng điệu khi nói chuyện lại khó nén được trầm thấp, Quý Lam Xuyên trong lòng biết mình đuối lý, liền héo hon cúi đầu, làm ra bộ dáng đáng thương không tiếng động xin lỗi.
“Em vốn có thể xử lý tốt.”
Nửa ngày không nghe được người đàn ông trả lời, Quý Lam Xuyên cố gắng giải thích cho mình: “Thật sự, chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.”
Nếu không có Thiên Đạo đột nhiên động kinh, giờ phút này cậu sớm đã sinh long hoạt hổ mà chuẩn bị xuất viện.
“Tôi không thích loại chuyện ngoài ý muốn này.”
Cầm đầu ngón tay lạnh lẽo của thiếu niên, Tần Chinh cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đen của đối phương: “Quý Lam Xuyên, em có biết lúc ấy tôi sợ hãi đến mức nào không.”
Loại cảm giác tim ngừng đập, trong nháy mắt làm cho hắn liên tưởng đến hình ảnh lúc ba mẹ qua đời.
Nếu không phải những năm gần đây chấp chưởng Tần gia làm cho hắn có thể tùy thời bảo trì lý trí, Tần Chinh thật không biết trong trạng thái không khống chế được, mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
“Em……….” Thì thào nói không nên lời, Quý Lam Xuyên cơ hồ bị thâm tình trong mắt nam nhân dìm chết.
Đối phương gọi tên thật của cậu một cách tự nhiên, phảng phất như là giữa hai người không có tồn tại bất kỳ lừa gạt cùng giấu giếm nào.
Vào giờ khắc này, Quý Lam Xuyên bỗng nhiên cảm thấy đủ loại lo lắng trước đó của mình đều rất dư thừa.

Cậu sửa sang lại ngôn ngữ một chút, trật tự rõ ràng mà kể lại chuyện mèo vờn ngược cùng xuyên sách cho Tần Chinh nghe.
Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, trải qua lần này, Quý Lam Xuyên đã triệt để tiếp nhận thân phận nguyên chủ lưu lại.

Không có Thiên Đạo giám thị cùng trói buộc, cả người cậu đều bởi vậy mà nhẹ nhàng hoạt bát hơn rất nhiều.
“Cho nên, em chưa từng thích Tần Tử Hành.” Nhạy bén nắm lấy trọng điểm mình để ý nhất, Tần Chinh xác nhận lên tiếng hỏi ngược lại, “Chỉ là vì nhân quả nên diễn kịch, đúng không? “
Quý Lam Xuyên miệng khô lưỡi khô:…???
Em nói nhiều như vậy, ngài cũng chỉ chú ý tới cái này thôi hả? Giấm vương Châu Á quả nhiên danh bất hư truyền.
“Em là xuyên qua.” Ngữ khí nhấn mạnh lai lịch của mình, Quý Lam Xuyên cảm thấy, mình có lẽ là người xuyên sách không có mặt mũi nhất trong lịch sử, “Cô hồn dã quỷ, mượn xác hoàn hồn.”
“Tôi biết.” Tần Chinh gật gật đầu cho có lệ, lại không chịu buông tha mà truy vấn, “Em chưa từng yêu…”
“Đúng vậy.” Lưu loát lấy lòng bàn tay che miệng đối phương, Quý Lam Xuyên dứt khoát thoải mái thừa nhận, “Ngoại trừ ngài, em không có động tâm với bất kỳ người nào.


—— Sau khi dạo qua Quỷ Môn Quan một chuyến, lời nói có chút buồn nôn này so với ngày xưa càng dễ nói hơn.
Tần Chinh ánh mắt rõ ràng sáng lên, hắn cúi đầu hôn lòng bàn tay thanh niên: “Tôi rất vui vẻ.”
Cho dù biết rõ mình không nên nắm lấy tình sử quá khứ của đối phương không buông, nhưng Tần Chinh vẫn nhịn không được mà ghen tị thiếu niên và Tần Tử Hành đã cùng nhau trải qua ngọt ngào.

Nếu để cho người khác biết, Tần tam gia đại danh đỉnh đỉnh từng coi con nuôi là tình địch ngang sức đối đãi, bọn họ nhất định sẽ không dám tin mà kinh hãi rớt cằm ——
Gia chủ Tần gia là người phương nào, làm sao có thể ở chuyện tình cảm vặt vãnh mà không có tự tin như vậy?
Ngứa quá.
Thấy nam nhân chơi xấu hôn lấy thịt mềm trong lòng bàn tay mình không buông, Quý Lam Xuyên theo bản năng rút tay, lại bị đối phương nắm lấy đầu ngón tay cắn một cái: “Không được trốn, cũng không cho nói dối.


“Nếu có lần sau, tôi sẽ nhốt em trong nhà.”
Ngón trỏ truyền đến đau đớn mập mờ mà vi diệu, Quý Lam Xuyên nhẹ nhàng run rẩy, rầm rì mà không dám kháng nghị.

Nhớ tới cùng nguyên chủ mạnh mẽ chặt đứt nhân quả, cậu hơi có chút tiếc nuối thở dài: “Đáng tiếc, em vẫn không thể hoàn thành ước định với Quý Lam.”
Tuy nói đối phương sau khi biết được chân tướng đã chủ động rời đi, nhưng nghiêm túc mà nói, cậu đích thật là nhận ân tình của nguyên chủ.
“Sao, em còn muốn Tần Tử Hành yêu em?”
Hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, cánh tay Tần Chinh ôm eo thiếu niên đột nhiên dùng sức.

Chóp mũi lại ngửi được mùi giấm nồng nặc không ổn, Quý Lam Xuyên ghé vào vào vai đối phương, khát vọng muốn sống sót mà lên tiếng giải thích: “Em chính là nghĩ có nên thay cậu ta dâng lên một ngọn đèn vĩnh cửu hay không?”
Thuật nghiệp có chuyên môn, cậu không biết siêu độ cầu phúc, nhưng có thể tìm một hòa thượng đáng tin cậy để giúp nguyên chủ cầu một kiếp sau tốt.
Giống như là có đề tài vĩnh viễn cũng nói không hết, thiếu niên tựa như động vật nhỏ mà ghé vào bên tai nam nhân khe khẽ nói nhỏ.

Người sau kiên nhẫn vuốt lông cho thỏ nhà mình, giọng nói ôn hòa khàn khàn tựa như khúc thôi miên chất lượng cao nhất.
Liên tiếp sốt nhẹ ba ngày, cho dù bởi vì hồn phách trở về vị trí, tinh thần lại phấn khởi.

Thân thể thiếu niên vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Cố gắng chống đỡ không để cho mí mắt đánh nhau, Quý Lam Xuyên mơ mơ màng màng mà hỏi ra câu hỏi mình để ý nhất: “Tần Chinh, anh không thèm để ý thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết sao? “
Bị đối phương trong chốc lát gọi là “Ngài”, chốc lát gọi là “Anh”, gọi đến dở khóc dở cười, Tần Chinh trấn an xoa gáy thiếu niên, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng đáp: “Là có chút để ý, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.


Thế giới trước mắt là một quyển tiểu thuyết, mà mình chỉ là một nhân vật phụ trong tiểu thuyết.

Cho dù, Tần Chinh đối với những thứ mới mẻ có khả năng tiếp nhận mạnh mẽ đến đâu, cũng tuyệt đối không thể đồng ý với “thiết lập” định mệnh này.
Đối với Tần tam gia mà nói, vô luận cái gọi là Thiên Đạo hay tác giả nguyên tác kia có tồn tại hay không.

Toàn bộ quyết định hắn đưa ra trong cuộc đời này, đều là xuất phát từ bản tâm của mình.
Mà mình có thể ngồi đến vị trí hôm nay, cũng tuyệt đối không dựa vào bốn chữ “Quyền thế ngập trời” dưới ngòi bút của tác giả.
“Văn tự là chết, người là sống.” Trầm mặc thật lâu, Tần Chinh nghiêng đầu hôn lên mái tóc mềm mại của thiếu niên, “Quên quyển sách kia đi, bắt đầu từ bây giờ, em chỉ cần làm chính mình là được rồi.


Một bảo bối kiêu ngạo và xinh đẹp như vậy, thực sự không thích hợp để bị mắc kẹt trong vũng bùn tình yêu của người khác.
Nhưng Tần Chinh không đợi được đối phương đáp lại, hô hấp bên tai dần dần trở nên vững vàng mà dài.

Hắn rũ mắt nhìn xuống, phát hiện thiếu niên sớm đã an ổn nhắm hai mắt lại.
Lông mi cong vút khẽ run lên, Tần Chinh có thể thấy rõ ràng hai quầng thâm đen dưới mắt đối phương, đôi môi trắng bệch, tay chân lạnh ngắt.

Sau khi hạ sốt, cho dù thiếu niên tựa vào trong ngực mình, trên mặt cũng không nhìn thấy nửa phần huyết sắc hồng nhuận.
Bạch Thời Niên và Hứa Đạo Sinh sao…
Tay chân nhẹ nhàng mà đem đối phương đặt trở lại giường bệnh, đáy mắt Tần Chinh toàn là hàn đàm mà đông lạnh.

Hắn mới mặc kệ nhân vật chính phụ gì, nếu đã dám ra tay với con thỏ nhà mình, đối phương phải chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận trả thù của Tần gia.
Còn có công đức kim quang, trước đó, Tần Chinh chưa bao giờ đem cái gọi là “đại khí vận” này để ở trong lòng.

Dù sao trong quan niệm của hắn, tất cả thành công đều không có khả năng chỉ dựa vào vận khí mà thôi.
Nhưng trước mắt xem ra, nếu muốn thiếu niên an an ổn ổn vượt qua quãng đời còn lại, hắn nhất định phải bảo vệ phần số mệnh độc nhất vô nhị này mới được.
Loại nguy cơ hồn phi phách tán này, hắn tuyệt đối không để cho nó có khả năng phát sinh lần nữa.
Trải qua việc này, Tần Chinh vốn đã thích đối phương ỷ lại mình, càng hận không thể thu thiếu niên nhỏ đi, thời thời khắc khắc mà cất vào trong túi của mình.

Chỉ tiếc người nào đó ngủ quá sâu, hoàn toàn không phát hiện trong mắt nam nhân có thâm ý nguy hiểm kia.
Tiện tay cởi áo khoác ra, Tần Chinh cẩn thận cất một tờ bùa giấy tam giác đen như than cốc.

Đó là bùa bình an mà thiếu niên khi đi đưa tiễn đã lặng lẽ nhét cho hắn.

Nếu không chú ý tới dị biến của nó, hắn cũng không có khả năng trùng hợp như vậy, mà chạy về trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Trong ngực thiếu đi một cái gối ôm con thỏ quen thuộc, Tần Chinh một lần nữa bị mất ngủ quấn lấy liên tục mấy ngày cũng không thể ngủ ngon.

Cởi giày lên giường, hắn nhẹ nhàng thuần thục ôm người vào trong ngực, rất nhanh liền cảm thấy một cỗ buồn ngủ đã lâu không gặp.
Ôm nhau ngủ trong tư thế thân mật, hai người một lớn một nhỏ trên mặt đều là vẻ mệt mỏi.
Chiều hôm buông xuống, Trương mụ mang theo đồ ăn tỉ mỉ chuẩn bị, vội vàng chạy tới, nhưng lại bị Trịnh thúc ở bên ngoài phòng bệnh ngăn lại.
“Tôi nói, Tiểu Quý cùng ông chủ thật xứng đôi.” Không biết buổi chiều đã xảy cuộc giải cứu sinh tử kinh tâm động phách, Trương mụ vui mừng mà đặt đồ đạc trong tay sang một bên, “Nhà cũ vắng vẻ nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc tổ chức hôn lễ để điểm thêm không khí vui mừng.”
Yên lặng gật đầu, lão quản gia lần nữa xác định, thiếu gia nhà mình lần này là động chân tình.

Khi biết Quý thiếu gia được đưa đi cấp cứu, ông liền vô cùng hối hận vì hành vi đã trợ giúp đối phương nói dối.
Nếu Quý thiếu gia hôm nay cũng giống như lão gia phu nhân không thể mở mắt…
Không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa, cho dù không bị thiếu gia trách cứ, Trịnh thúc cũng ở đáy lòng cảm thấy áy náy.

Sớm biết như thế, ông không nên thất trách mà đáp ứng thỉnh cầu của thiếu niên, càng không nên nghe theo phân phó của đối phương, để cho con út Bạch gia vào cửa.
Không tiếng động mà thở dài, ánh mắt quản gia tuổi già kiên định, tựa như có ngộ đạo mà làm ra phán đoán ——
So với thiếu gia kiên nghị ẩn nhẫn, thiếu phu nhân đơn thuần yếu đuối, quả nhiên cần càng thêm cẩn thận che chở mới đúng.
➖➖➖➖➖.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.