Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 140: Chỗ nào anh cũng không bằng anh ấy



“Mau cút đi! Nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”

Lâm Sơ Nguyệt hét lên, nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn một thứ gì đó mà cô rất căm ghét. Tiêu Nhất Minh nở nụ cười chua chát, anh ta hỏi:

“Sơ Nguyệt, em không thích anh sao? Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng với Tiêu Thế Tu?”

Cô không cần suy nghĩ nhiều đã nói:

“Tiêu Nhất Minh, chỗ nào anh cũng không bằng anh ấy.”

Anh ta bị sốc, phút chốc cứng đờ người, Lâm Sơ Nguyệt nhân cơ hội đẩy anh ta rồi vùng chạy đi, nhưng chỉ được vài bước thì eo cô phút chốc đã bị kéo ngược trở lại.

“Thả tôi ra!”

Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng sức của cô thì sao bì được với anh ta. Tiêu Nhất Minh giữ chặt eo cô, kéo cô trở lại giường, Lâm Sơ Nguyệt dùng chân đạp vào bụng anh ta, Tiêu Nhất Minh tránh được, còn ghì chặt lấy hai cổ tay của cô.

“Sơ Nguyệt, em đừng phản kháng nữa, vô ích thôi. Anh sẽ làm em trở thành người phụ nữ của anh…”

Dứt lời, anh ta liền cúi đầu xuống muốn hôn cô, Lâm Sơ Nguyệt quay mặt đi né tránh, tức khắc bị anh ta bóp chặt cằm nhỏ.

“Lâm Sơ Nguyệt, đừng chống đối tôi nữa!”

Hai mắt anh ta vằn lên tia máu, thanh âm khàn khàn trong cổ họng. Lâm Sơ Nguyệt cắn chặt môi dưới, ánh mắt uất ức nhìn anh ta. Tiêu Nhất Minh cười gằn, anh ta dùng sức lột chăn đang che trên người cô xuống.

Cô chống cự:

“Không! Đồ khốn! Thế Tu, cứu em với…mau thả tôi ra!”

Lâm Sơ Nguyệt phản kháng, vô tình cào vào mặt anh ta để lại một vệt dài màu đỏ, Tiêu Nhất Minh giống như một con thú không còn một chút lý trí nào, bây giờ anh ta chỉ có người phụ nữ trước mặt này mà thôi.

Cô lấy hết sức co chân lên đạp cho anh ta một cái vào chỗ hiểm, Tiêu Nhất Minh lần này không tránh được nữa, anh ta đau đớn ôm chỗ đó của mình rồi ngã vật xuống bên cạnh. Cô nhanh chóng nhân cơ hội chạy đi, Lâm Sơ Nguyệt khoác chăn, chân trần chạy ra ngoài lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn, nhưng cô mặc kệ, bây giờ cô chỉ muốn thoát ra khỏi đây mà thôi.

“Taxi!”

Lâm Sơ Nguyệt vẫy tay nhưng không có một chiếc xe nào dừng lại chỗ cô, bởi vì họ nhìn thấy cô rất kỳ lạ. Cô sợ Tiêu Nhất Minh đuổi kịp nên đã chạy ra giữa đường chặn một chiếc taxi, người lái xe ô tô giật mình khi nhìn thấy một bóng hình nhỏ nhắn lao ra, ông ta vội vàng đạp mạnh chân ga, chiếc xe phanh kít lại để lại một vệt dài giữa đường.

“Cô kia! Cô muốn chết à?!”

Lâm Sơ Nguyệt mở cửa lên xe, gấp gáp nói:

“Bác tài! Mau chạy đi!”

Cô nhìn thấy bóng dáng Tiêu Nhất Minh xuất hiện ở cửa khách sạn thì hoảng hồn, người tài xế kia cũng bị dáng vẻ của cô doạ sợ, còn tưởng là cô bị truy đuổi, vội vàng đạp mạnh chân ga rồi rời khỏi đó.

Trái tim trong lồng ngực cô lúc này vẫn đang đập thình thịch, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp lòng bàn tay, Lâm Sơ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi Tiêu Nhất Minh không đuổi theo phía sau cô, bác tài lúc này mới cất tiếng hỏi:

“Cô gái, sao cô lại có bộ dạng như thế này? Có phải là cô đang bị truy đuổi không? Vậy thì cô xuống xe đi, tôi không muốn gặp rắc rối đâu.”

Bác tài lộ ra vẻ mặt khó xử, Lâm Sơ Nguyệt liền xua tay:

“Không phải, tôi không phải bị truy đuổi đâu, tôi đảm bảo với bác đấy. Tôi sẽ trả cho bác gấp ba lần số tiền.”

Nhắc tới tiền một cái, vẻ mặt của ông ta mới hoà hoãn hơn một chút. Lâm Sơ Nguyệt chạy ra, trên người không mang theo túi xách và điện thoại, lúc về tới Lâm gia Ngô quàn gia đã rất sốc khi thấy cô chỉ quấn mỗi cái chăn, ông ta trả tiền taxi cho cô xong, đang định gọi điện báo cho Tiêu Thế Tu thì cô đã lên tiếng:

“Ngô quản gia, ông đừng nói chuyện này cho Thế Tu biết.”

Ông ta lộ ra sự khó xử, Lâm Sơ Nguyệt nói tiếp:

“Tôi sẽ tự mình giải thích với anh ấy, ông không muốn thấy anh ấy tức giận đúng chứ?”

Ngô quản gia bị cô thuyết phục, cuối cùng quyết định không nói ra chuyện này. Tiêu Thế Tu lúc này gọi cho cô mãi mà cô không nghe điện thoại, anh gần như phát điên, đúng lúc đó thì có người nghe máy.

“Sơ Nguyệt…”

“Tiêu Thế Tu, Sơ Nguyệt đang nằm ở bên cạnh tao.” Tiêu Nhất Minh nói vọng qua, từ ngữ khiến anh đông cứng người.

“Anh nói cái gì?”

“Cô ấy đã trở thành người phụ nữ của tao rồi, cô ấy nói là cô ấy không muốn gặp mày nữa. Mày đừng gọi điện cho cô ấy nữa.”

“Đồ khốn! Anh đã làm gì cô ấy? Mau đưa máy cho Lâm Sơ Nguyệt!” Tiêu Thế Tu giận dữ gầm lên một tiếng.

Tiêu Nhất Minh cười khẩy, đáp:

“Tiêu Thế Tu, tao đã nói rõ ràng rồi, nếu mày không tin thì cứ hỏi Sơ Nguyệt sẽ rõ!”

Anh ta nói xong liền cúp máy ngay lập tức, Tiêu Thế Tu tất nhiên không tin, anh lần theo vị trí điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt, phát hiện ra nó đang ở một khách sạn.

Tiêu Thế Tu đùng đùng tiến vào, vẻ mặt làm cho nhân viên lễ tân hoảng sợ, anh tới trước mặt cô ta, lanhh giọng hỏi:

“Có người tên là Tiêu Nhất Minh ở đây không?”

“Xin lỗi, chúng tôi không thể tự ý tiết lộ thông tin của khách hàng được!”

Tiêu Thế Tu không nói nhiều, trực tiếp đẩy cô ta sang một bên, truy cập vào máy tính. Cô gái lễ tân hoảng hốt kêu lên:

“Bảo vệ…mau tới đây đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.