Buổi tối, bãi biển cuộn lên từng đợt sóng nhỏ xô vào bờ cát, cảnh vật yên tĩnh và huyền diệu, ánh đèn từ phía khách sạn hắt ra lung linh huyền ảo. Lâm Sơ Nguyệt mặc váy lụa trắng, mái tóc suôn dài thả trôi tung bay theo gió, cô áp lưng vào ngực anh hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc này.
Không ngờ là bảo mẫu mới lại chăm được Bội Sam và Thiệu Huy, con bé không còn khóc quấy nữa, vậy nên Lâm Sơ Nguyệt yên tâm hơn một chút.
“Thế Tu, dạo này anh có nói chuyện nhiều với Bối Bối không?” Cô hỏi
“Không có.”
Anh cũng đã gần gũi thằng bé nhưng Bối Bối vẫn tạo khoảng cách với anh.
Lâm Sơ Nguyệt thở dài:
“Không biết bao giờ nó mới chịu mở lòng hoàn toàn với chúng ta?”
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ lặng lẽ, Lâm Sơ Nguyệt gỡ tay anh ra khỏi eo mình, sau đó quay người đi về phía khách sanh.
“Em đi đâu vậy?”
“Em lên xem Bối Bối đang làm gì, gọi thằng bé xuống đi ăn cùng chúng ta.”
Tiêu Thế Tu nhìn đồng hồ trên tay, còn chưa tới bảy giờ.
Lúc nãy cô thấy Bối Bối đang đọc sách nên không làm phiền thằng bé, bây giờ lên phòng lại không thấy nó đâu.
Lâm Sơ Nguyệt hốt hoảng chạy ra khỏi phòng còn đâm sầm vào anh.
“Thế Tu, không thấy Bối Bối đâu nữa!”
“Cái gì?”
“Bối Bối! Sao con ra đây mà không nói cho mẹ biết? Con có biết là mẹ lo lắng cho con lắm không?”
Bối Bối đứng dậy, ánh mắt giống Tiêu Thế Tu tới chín phần, lúc bắt gặp ánh mắt của anh và cô thì cậu bé bối rối cúi đầu nhẹ giọng nói:
“Con xin lỗi…”
Lâm Sơ Nguyệt thở dài, không nỡ trách mắng cậu:
“Được rồi, con có đói không? Chúng ta cùng nhau đi ăn nhé.”
Bối Bối gật đầu,cô muốn nắm tay thằng bé, bất ngờ là lần này nó lại không từ chối như những lần trước nữa. Trong lòng cô thầm vui mừng, trong lúc ăn cơm cũng trò chuyện và quan tâm tới Bối Bối.
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, Lâm Sơ Nguyệt nghĩ mình đã tiến thêm được một bước với con trai rồi, tâm trạng vì thế càng vui hơn. Ăn xong, cô qua phòng Bội Sam và Thiệu Huy, bắt gặp bảo mẫu đang cho Bội Sam bú bình sữa, bà ta cúi đầu chào cô.
“Thiếu phu nhân đừng lo, hai đứa trẻ rất ngoan ạ, không khóc một chút nào.”
Lâm Sơ Nguyệt cười nói:
“Thế thì tốt.”
Cô nhìn bà ta một lúc rồi hỏi:
“Dì Thẩm, sao lúc nãy dì đến lại nhìn tôi như vậy?”
Thẩm Giai bỗng nhiên lúng túng:
“Không có gì đâu ạ.”
“Dì cứ nói ra đi, có chuyện gì sao?” Lâm Sơ Nguyệt nhìn bà ta.
Cuối cùng bà ta cũng mở lời:
“Thực ra nhìn thiếu phu nhân rất giống với một người mà tôi quen biết.”
“Người nào ạ?”
“Nã Lan.”
Lâm Sơ Nguyệt khựng người lại, Nã Lan là tên của mẹ cô mà?
Thẩm Giai nhớ tới chuyện cũ, hai mắt tức khắc đỏ hoe:
“Nã Lan là người con gái vừa xinh đẹp và tốt bụng nhất mà tôi từng gặp. Đáng tiếc là tôi không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa.”
“Thực ra…Nã Lan là mẹ của cháu…”
Thẩm Giai kinh ngạc tột độ:
“Sao cơ?”
Cô mở điện thoại mở cho bà ta xem tấm hình mà cô chụp với mẹ từ khi còn bé, Thẩm Giai xem xong, nước mắt cũng không kìm được mà tuôn rơi.
“Đây…đây đúng là Nã Lan rồi…Không thể tin được tôi lại gặp được thiếu phu nhân…”
“Dì và mẹ của cháu có quan hệ gì?”
Thẩm Giai lau nước mắt, bắt đầu kể lại:
“Hồi đó tôi và cô ấy là bạn học chung đại học, Nã Lan xinh đẹp nên được rất nhiều nam sinh trong trường yêu thích nhưng cô ấy lại đem lòng yêu một người đàn ông tên là Lâm Chấn Xuyên. Lúc đó tôi đã cảm thấy hắn ta không phải là người tốt nhưng Nã Lan lại rất yêu hắn, bẵng đi một thời gian tôi không thấy cô ấy đến trường, sau đó tôi mới biết cô ấy mang thai con của người đàn ông đó. Tôi hẹn gặp cô ấy ở quán cà phê, Nã Lan đã nói cho tôi một bí mật, đó là hôm ấy cô ấy bị bỏ thuốc, trong cơn mê cô ấy không biết người đàn ông đó có phải là Lâm Chấn Xuyên hay không. Tôi cảm thấy lạ nên bảo cô ấy báo cảnh sát nhưng Nã Lan không đồng ý, cô ấy đã lấy hắn ta.”
“Sau đó tôi không liên lạc được với cô ấy nữa, không ngờ hôm nay lại có duyên được gặp thiếu phu nhân ở đây.”
Lâm Sơ Nguyệt cũng cảm thấy định mệnh đúng là một điều kì diệu, cô nói:
“Thực ra cháu không phải là con gái ruột của Lâm Chấn Xuyên, ông ta đã hãm hại mẹ của cháu, bây giờ ông ta phải trả giá rồi.”
“Hãm hại? ý của thiếu phu nhân là cô ấy đã không còn nữa?”
Lâm Sơ Nguyệt đau lòng gật đầu, Thẩm Giai không thể nào tin nổi chỉ biết bụm miệng khóc.
“Thiếu phu nhân, xin chia buồn với cô…”
“Không sao đâu ạ, đằng nào thì chuyện cũng qua rồi, hôm nay cháu được gặp dì ở đây cũng là số phận an bài, dì là bạn của mẹ cháu thì cháu yên tâm rồi.”
Thẩm Giai xúc động, hai người trò chuyện một lúc rồi cô quay trở về phòng, Tiêu Thế Tu đang ngồi trên giường đọc sách, từ nãy tới giờ chẳng vào đầu chữ nào, thực ra anh muốn đi tìm cô nhưng anh tôn trọng cô vì cô muốn có một khoảng thời gian ở bên con.
Tiêu Thế Tu phát hiện ra mắt cô hơi đỏ, anh liền buông sách xuống rồi kéo cô vào lòng:
“Bảo bối, sao vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt ôm thắt lưng anh, dụi dụi vào lòng anh thút thít:
“Ông xã, anh biết Thẩm Giai là ai không?’
“Ý của em là sao?”
“Thẩm Giai là bạn của mẹ em hồi trước đấy, không ngờ em lại có thể gặp được bạn của mẹ ở đây.”
Tiêu Thế Tu “ồ” một tiếng, Lâm Sơ Nguyệt xúc động:
“Bà ấy từng học chung đại học với mẹ của em, thật kì diệu đúng không anh?”
“Đúng vậy.”
Anh nâng mặt cô lên rồi vuốt ve gò má cô:
“Nhưng tại sao nhìn em lại buồn thế?”
“Tại vì…bà ấy hình như cũng không biết cha ruột của em là ai.”
Lâm Sơ Nguyệt đã hy vọng sẽ được đoàn tụ cùng với cha của mình nhưng khi nghe Thẩm Giai nói thì cô biết đây là một vở kịch được sắp xếp bởi Lâm Chấn Xuyên, vậy thì người đàn ông ngủ cùng với mẹ cô cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tiêu Thế Tu xoa đầu cô:
“Bảo bối, nếu em muốn thì anh sẽ tìm ông ta.”
Cô lắc đầu:
“Không, Thế Tu, em không muốn, cứ như vậy có khi sẽ tốt hơn.”