Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 49: Nụ hôn trong bóng tối



“Ưm…” Lâm Sơ Nguyệt cắn mạnh vào lòng bàn tay của anh, Tiêu Thế Tu cau mày hơi nới lỏng tay ra, đúng lúc đó cô nhân cơ hội xoay người lên gối thúc thẳng vào chỗ hiểm của anh.

Tiêu Thế Tu nhanh nhẹn tránh được một đòn hiểm ấy, ép cô vào tường.

“Đồ khốn! Anh là…ưm!” Lâm Sơ Nguyệt lại bị bịt chặt miệng một lần nữa, nhưng lần này không phải là bàn tay anh nữa mà là đôi môi anh!

Một tay anh giữ chặt hai tay cô,một tay nâng cằm nhỏ của cô lên rồi ngấu nghiến hôn, nụ hôn vô cùng cuồng bạo mãnh liệt, Lâm Sơ Nguyệt cảm giác không khí trong phổi mình như bị rút hết, cô mở to mắt nhìn kỹ người đàn ông trước mặt xem đó là ai nhưng chiếc mũ lưỡi trai đã hoàn toàn che kín nửa khuôn mặt anh.

“Ưm…ư…” Lâm Sơ Nguyệt dùng hai chân phản kháng thì lập tức bị chân anh giữ chặt, sức lực của anh quá lớn, cô so với anh mà nói thì chỉ như châu chấu đá xe.

Tiêu Thế Tu thấy cô vẫn còn sức để phản kháng, anh càng hôn sâu hơn, một nụ hôn như trừng phạt lên cô, cho cái tội làm anh lo lắng đến thế!

Cơ thể Lâm Sơ Nguyệt bắt đầu dần dần nhũn ra, cô dùng răng của mình cắn vào lưỡi anh như để thể hiện sự bất mãn ấy, nhưng vị máu dần lan ra trong miệng hai người càng kích thích anh hơn.

Anh ép sát người mình vào người cô, dưới lớp vải mỏng, Lâm Sơ Nguyệt cảm nhận được cơ bắp rắn chắc đầy sức mạnh ấy, trong đầu cô thoáng qua một suy nghĩ đáng sợ…

“Ưm…Tiêu…Thế Tu?”

Lâm Sơ Nguyệt ngắc ngứ thốt ra được vài từ giữa đôi môi anh, động tác của anh vẫn không hề dừng lại, bàn tay to lớn thô ráp luồn vào vuốt ve vòng eo nhỏ của cô.

Sự động chạm quen thuộc ấy càng củng cố thêm nghi ngờ trong cô…

Anh kéo mạnh cô hơn, khoảng cách giữa hai người không một kẽ hở, nơi nào đó áp sát vào cô nổi lên ham muốn nguyên thủy…

Cả người Lâm Sơ Nguyệt cứng đờ lại, đúng vào khoảnh khắc then chốt đó thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

Tiêu Thế Tu chợt dừng động tác lại, xoay người nhảy xuống dưới, thân ảnh lặng lẽ hòa mình vào bóng đêm như một con báo.

Lâm Sơ Nguyệt chưa kịp hoàn hồn thì thanh âm lạnh lẽo của Bạch Tư Hàn đã vang lên từ phía sau lưng cô.

“Cô làm gì vậy?”

Cô giật mình, quay ngoắt lại nhìn hắn, Bạch Tư Hàn một thân khoác áo choàng ngủ, nửa vòm ngực lộ ra dấu vết cào cấu hồng hồng, ánh mắt xanh lạnh lẽo như xoáy vào tâm can cô.

Tiếng trung của hắn không được tốt lắm nên phát âm không được chuẩn, tuy nhiên Lâm Sơ Nguyệt vẫn có thể hiểu được.

“Tôi không ngủ được nên ra ngoài ban công hóng gió một chút thôi.”

Bạch Tư Hàn nhìn cô chằm chằm sau đó đột ngột tiến lại gần cô hơn, hắn liếc mắt quan sát xung quanh, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chăm chú vào nơi mà Tiêu Thế Tu vừa biến mất.

Lâm Sơ Nguyệt căng thẳng tới nỗi nhịp tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực, sau gáy mồ hôi tuôn ra từng đợt, cô chỉ sợ Bạch Tư Hàn phát hiện ra điều gì đó, hắn thu ánh mắt lại, quay sang nhìn cô nói:

“Mau đi vào đi.”

Dứt lời, hắn liền xoay người đi ra khỏi phòng, Lâm Sơ Nguyệt đợi hắn đi khỏi mới chạy ra đóng cửa lại, cô thở phào một hơi, khoảnh khắc lúc nãy đúng là dọa người quá mà, nếu như Bạch Tư Hàn mà biết được có người vừa mới đến đây thì chết chắc!

Lâm Sơ Nguyệt trở lại giường, tay chạm vào môi mình, dường như nó còn đọng lại hơi ấm lúc nãy của người đó, cô không nhìn thấy mặt anh nhưng lý trí mách bảo với cô rằng nguời đó là Tiêu Thế Tu.

Tiêu Thế Tu…

Nếu là anh thì sao không lộ diện? Lâm Sơ Nguyệt mong muốn gặp lại người đàn ông đó một lần nữa, nếu như anh đích xác là Tiêu Thế Tu, chắc chắn anh sẽ xuất hiện để cứu cô.

Bạch Tư Hàn trở lại trong phòng, Tiểu Hạ bấy giờ đã ngủ say, nửa khuôn mặt xinh xắn vùi vào gối, ban nãy hắn đã giày vò cô rất nhiều nên đặt lưng xuống giường là cô ngủ ngay lập tức. Bạch Tư Hàn vươn tay xoa xoa mái tóc cô, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy, hắn thu tay lại rồi đi tới ghế sô pha ngồi, lấy trên bàn một điếu xì gà rồi châm lên, làn khói chầm chậm tản ra trong không khí làm cho khuôn mặt hắn như mờ như tỏ.

Điện thoại của hắn bỗng nhiên sáng lên một cái, Bạch Tư Hàn cầm lên xem, trên màn hình hiển thị cảnh một camera quay được một bóng đen từ trên ban công trong phòng Lâm Sơ Nguyệt nhảy xuống, anh còn quay lại nhìn về phía camera một cái, khóe môi khẽ nhếch lên cười như thách thức.

Bạch Tư Hàn siết chặt bàn tay thành nắm đấm, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, chiếc điện thoại trong tay hắn kêu rắc rắc từng tiếng, một kẻ có thể đột nhập được vào biệt thự của hắn, còn thách thức hắn như vậy thì chỉ có một người mà thôi!

Hắn rít thêm một hơi thuốc để bình tĩnh lại, Bạch Tư Hàn tựa người vào ghế lông báo, đôi mắt nheo lại nguy hiểm, giây lát sau bên môi hắn nở một nụ cười thâm sâu khó lường…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.