– Tớ xin lỗi thay woo vì chuyện hôm qua…và h thỳ cậu hãy đy cùng tớxuống phòng y tế nào_nó cười nhạt như muốn xin 1 chút sự đồng ý từ jun.
Thế nhưng jun gạc phát tay nó ra đứng dậy trong khi mình đang bệnh nặng mà hét:
– CÔ LÀ CÁI QUÁI GÌ MÀ BẮT TÔI PHẢI NGE LỜI CÔ…MẶC TÔI…TÔI NÓI RỒI…BIẾN_tiếng hét ngổn ngang những hơi thở nặng nhọc.
– Tớ…tớ…tớ hức…hức..tớ xin lỗi_nó cảm thấy bị tổn thương, nó chưa bao h cảm thấy mình vô dụng và có lỗi như thế này, đáng nhẽ nó phải tức giận và ch0 1 cú bạt tai như trời giáng vào mặt jun chứ…nhưng lần này lại khác…nó không làm như thế…nó cảm thấy mình có lỗi…bởi vì nómà jun ra như bây giờ, bởi vì nó mà jun như 1 cái xác chết không hồn,bởi vì nó mk 1 hoảng tử phong lưu giờ ại thành 1 con người ngây dại tàntạ.
*thịch…thịch…thịch* những tiếng đập từ trong trái timđau đớn của 2 con người. Cậu và jun! 2 người đều rất đau…người con gái ấy đang khóc…vì cả 2 người, lm sao bây giờ làm sao để cô ấy ngừngkhóc bây giờ…PHẢI LÀM SAO ĐÂY? 2 người cùng có 1 suy nghỹ như nhau!
*soạt* 1 bàn tay nhợt nhạt vừa đặt lên vai nó, nơi mk những giọt nước mắt đang lã chã rơi ướt đẫm.
– Tôi…tôi..tôi…..xin…lỗi_jun thở dài..khuôn mặt nhăn nhó gầy guộc tái nhợt.
– Cậu đy cùng tôi xuống phòng y tế nhé_nó khẽ lau nước mắt cười tươi.
– Ừ…_jun cũng cười.
Thế rồi nó đưa jun đy , trk khi đy nó còn quay lại nháy mắt ra hiệu vscậu rằng đừng lo lắng. Cậu pk chứ, cậu hiểu chứ, nhưng cậu sợ, cậu sợ 1ngày không còn nó. cậu sợ nó sẽ đy mất , đy đến bên jun…cậu đứng nhìnnó, cười nhạt trong khi trái tim đang vỡ vụn. CẬU PK PHẢI LM SAO ĐÂY?