Rồi thời gian trôi qua, 1 ngày…2 ngày…1 tuần…2 tuần…1 tháng. Tôi vẫn cứ đi chơi với mọi người 1 cách bình thường. Nhưng tôi vẫn không tìm được câu trả lời. quả thực, cả 2 đối với tôi rất tốt. Nhưng mỗi lần đó tôi lại nghĩ đến chị tôi, liệu tôi có ích kỉ khi không nghĩ cho chị không nhỉ, cứ mỗi lần đi chơi với anh Huỳnh Anh về tôi lại thấy chị buồn, tôi cũng buồn theo. Tôi đâu biết rằng luôn có 1 ánh mắt đen tối luôn nhìn tôi đầy hận thù mỗi khi tôi đi với Gia Kiệt(là ai chắc biết rồi).
Hôm nay, chúng tôi tổ chức 1 buổi tiệc tạm biệt mùa hè vì còn 2 tuần nữa là vào năm học rồi. Chúng tôi hẹn nhau ở quán ăn My Love, nơi mà chúng tôi hay thường lui tới. Chúng tôi ăn uống, chuyện trò tới khuya rồi về, Gia Hoàng chở Tường Vi về. Mọi người đứng hết ở bãi đỗ xe, lúc đấy tôi mới chợt nhớ là mình để quên mất ví tiền trong nhà hàng.
– Thôi chết, em để quên ví tiền ở trong quán rồi, mọi người chờ em 1 lát nhá. – Nói rồi tôi tôi chạy qua đường, lao vào nhà hàng tìm ví. Thật may chẳng ai lấy nó cả, nó vẫn nằm nguyên đó.
Tôi hí hửng, lấy nó và ra ngoài.
– Tìm thấy rồi, mọi ngời ơi. – Từ bên đường bên này, tôi hét lên, rồi qua đường.
Rồi không biết từ đâu, 1 chiếc xe ô tô ngược chiều lao tới, lao thẳng về phía tôi. Vì quá nhanh tôi không kịp phản ứng, chỉ biết đứng chờ người ta đâm vào.
– Aaaaaaaaaaaaaaa, Tôi hét lên. – Nhưng tôi cảm thấy mình không sao cả.
– Hự, aaaa. – Đó là tiếng của chị Lệ Thư, không hiểu từ đâu chị lao đến cứu tôi.
– Hahaha. – Tiếng vang lên từ chiếc xe đó.
– Chị, chị ơi, chị làm sao thế này. – Tôi hét.
Mọi người chạy lại, nhanh chóng đưa chị tôi vào bệnh viện. Chị tôi được cấp cứu. Đó là KHánh Phương, tôi không ngờ cô ta lại nham hiểm đến thế, mối thù của cô ta với tôi vẫn chưa dứt. Đã lần thứ 2 rồi, chị ấy lại đỡ cho tôi thêm lần nữa.Chắc vì 2 chị em tôi giống nhau quá nên cô ta cứ tưởng người bị đâm là tôi. Tôi khóc, khóc và nức nở. 1 vòng tay ôm lấy tôi – là của Gia Kiệt
– Em nín đi, chị của gia sư sẽ không sao mà.
Rồi tôi tựa đầu vào bờ vai ấm áp của Gia Kiệt mà ngủ đi. Trong lúc còn mơ màng, tôi mới để ý đến nét mặt của Huỳnh Anh, anh ta còn sốt sắng hơn cả tôi. Rồi bác sĩ cũng ra:
– Cô ấy không sao chứ. – Là tiếng của Huỳnh Anh, anh ấy nói khi tôi còn chưa kịp cất lời.
– Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, may là đưa vào cấp cứu kịp thời. – Bác sĩ nói.
– May quá. – Tôi nói.
– Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà, cô ấy sẽ không sao đâu. – Gia Kiệt nói.
Rồi chúng tôi được vào thăm chị ấy. Khi tôi còn chưa kịp làm gì thì Huỳnh Anh đã chạy đến trước. Nhìn anh ta chăm sóc chị Lệ Thư còn kĩ hơn cả tôi. Bây giờ, tôi mới nhận ra là tình cảm của anh ấy dành cho tôi đã nhạt đi cùng với thời gian. Cuối cùng thì chị tôi cũng tỉnh lại.
– Chị ơi, chị có làm sao không. – Tôi nói.
– Chị không sao, em đừng lo, đã tìm ra được chủ nhân của chiếc xe đó không em.
– Là Khánh Phương, cô ấy đã bị bắt rồi chị, giờ cô ấy đang bị khám xét.
– Người như cô ấy, đáng bị như thế. – Tường Vi nói.
– Bây giờ thì tốt rồi. – Huỳnh Anh nói, ánh mắt long lanh.