Thằng bé trông giống y David.
Milla giữ ống nhòm dõi theo thằng bé khi nó chạy quanh hàng rào trường học với nguồn năng lượng dồi dào dường như có ở mọi thằng bé tầm tuổi nó. Có vẻ như nó có ba, bốn người bạn đặc biệt thân; chúng xô đẩy lẫn nhau, cười phá lên vui vẻ trước câu đùa của bạn, khoa chân múa tay trong những lúc tỏ ra mình là người thú vị. Có lẽ, với những đứa mười tuổi khác, đúng là chúng vô cùng thú vị.
Tim cô đập mạnh tới mức cô gần như không thở nổi. Đôi mắt cô nhức nhối vì nước mắt, nhưng cô không dám bỏ lỡ dù chỉ một giây được ngắm nhìn thằng bé. Cô cầm chiếc máy ảnh đắt tiền ở ghế bên cạnh lên, tập trung ống kính vào nó rồi chp liên hồi.
Milla đã đỗ xe cách ngôi trường tư thục đủ xa để không ai chú ý tới cô. Cô không muốn đánh động ai, nhất là Justin. Nhưng cô phải gặp nó, phải nhìn nó thêm một chút để nhồi nhét những ký ức này vào trái tim đói khát của mình. Sáng nay cô đã đỗ xe trên phố nhà Winborn và ghi nhớ quần áo của thằng bé khi nó nhảy cách bậc đến chỗ chiếc xe buýt sẽ đưa nó tới trường. Rhonda Winborn đứng ở cửa trước, nhìn theo cho đến khi thằng bé an toàn lên xe, và thằng bé thoáng vẫy tay chào chị. Nó đang mặc chiếc quần kaki và áo sơ mi màu xanh vốn là đồng phục của trường và áo gió màu đỏ tươi. Chính chiếc áo khoác đã giúp cô nhận ra nó trong số những bé trai khác.
Sáng nay cô đã khóc rưng rức khi nhìn nó lên xe và vẫy tay với một người phụ nữ khác. Mọi thứ ở nó đều quá thân thuộc, từ màu tóc, cái đầu, cho đến cách nó bước đi. Khuôn mặt nó vẫn còn nét trẻ con, nhưng đã bắt đầu có biểu hiện của tuổi thiếu niên. Tóc nó màu vàng, đôi mắt màu xanh dương và nụ cười thì giống y như David.
Milla đã bàng hoàng và ngây ngất đến nỗi cô muốn ra khỏi chiếc xe thuê rồi ngửa cổ lên trời mà gào lên to nhất và lâu nhất có thể. Cô muốn lao đến bên hàng rào và thét gọi tên thằng bé, mặc dù tất nhiên mọi người sẽ nghĩ cô bị điên và các giám thị của trường sẽ lập tức gọi cảnh sát. Cô muốn nhảy múa, cô muốn cười phá lên, cô muốn khóc òa. Có quá nhiều cảm xúc đang cuộn xoáy trong lòng Milla đến nỗi cô không biết phải làm gì. Cô muốn ngăn những người lạ mặt dừng bước và chỉ vào thằng bé để nói “Con trai tôi đó!”
Nhưng cô không thể làm thế bây giờ. Bảo vệ thằng bé là điều quan trọng nhất trên đời với cô, và cô sẽ không làm rối tung mọi chuyện bằng cách dọa nó sợ, thông báo tin tức này đến nó một cách tồi tệ nhất.
Tuần vừa qua với Milla là một chuyến tàu lượn siêu tốc tình cảm. Những sự kiện diễn ra quá nhanh đến nỗi cô còn chưa kịp phản ứng với việc này thì việc khác đã đến.
Ngay khi tìm được thông tin Diaz đã cố hủy đi, cô đã lần theo nó tới thẳng chỗ Justin.
Rhonda và Lee Winborn đều có mái tóc vàng, và họ muốn nhận nuôi một đứa bé tóc vàng, con trai thì càng tốt. Họ mong có con đến tuyệt vọng vì đã mất ba đứa từ trong bụng mẹ và đứa thứ tư chỉ sống được vài giờ sau khi sinh. Họ không phải là những người giàu có bỏ tiền ra mua một đứa trẻ giống như mua một chiếc ô tô; họ gần như đã sạch túi để kiếm đủ số tiền True đòi, và cả hai bên ông bà cũng phải cho thêm để bù đắp phần thiếu hụt. Kể từ lúc đó Lee đã làm ăn rất tốt; bốn năm trước họ chuyển tới khu dân cư trung lưu ở Charlotte này và đủ sức gửi Justin tới một trường tư thục. Từ những gì Milla tìm hiểu được, cả hai đều tử tế, đáng mến và đáng tin cậy. Họ vô cùng yêu thương con trai mình và đang làm hết sức để nuôi dạy thằng bé trở thành người đàn ông xứng đáng.
Họ không hề biết thằng bé đã bị cướp khỏi tay cô. Người ta kể cho họ là mẹ thằng bé không thể nuôi nổi nó. Cô ta quá cần tiền vì còn một đàn con nheo nhóc nữa, một trong số đó lại cần phải phẫu thuật chỉnh mắt. Câu chuyện nghe thật hoang đường, nhưng họ không có lý do gì để không tin. Họ chỉ biết là cuối cùng họ đã có một đ
Không phải con của họ. Con của cô. Trái tim Milla thì thầm điều ấy, đòi hỏi điều ấy. Của cô.
Niềm vui phập phồng trong huyết quản của cô. Thằng bé còn sống, nó khoẻ mạnh và được yêu thương. Con của cô ổn cả.
Nhà Winborn đã đặt tên nó là Zackary Tanner theo tên hai ông nội, ngoại. Họ gọi nó là Zack. Với cô nó mãi là Justin; cái tên đã ở trong những lời cầu nguyện tuyệt vọng của cô suốt bao năm qua, nó đã khắc sâu vào trái tim, tâm trí và ký ức của cô.
Nó chính là Justin. Và nó trông giống hệt David.
Milla thả rơi chiếc ống nhòm và vùi đầu vào hai bàn tay, vai cô run rẩy trong cơn thổn thức. Những tiếng cười lẩn khuất trong tiếng khóc cho đến khi cô không còn biết là mình đang cười hay đang khóc nữa. Cô ngồi đó đên tận lúc giờ ra chơi đã hết và các giáo viên đi lùa những cậu trai trẻ náo nhiệt trở vào toà nhà xinh xắn xây bằng gạch màu vàng. Cô nhìn theo khi nó đi vào trong, nhìn mặt trời tháng Mười một lấp lánh trên tóc nó; thằng bé nhảy lên bậc thang cuối, cười vang lúc chạy qua cánh cửa đôi và biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
Cô cần phải thông báo cho David.
Khi đã ngừng run đủ để cầm được điện thoại, khi cổ họng không còn nghẹn ngào vì nước mắt, Milla gọi tới văn phòng David và đặt lịch hẹn anh ngày hôm sau. Đây không phải là một việc cô muốn kể cho anh qua điện thoại. Cô muốn nhìn thấy mặt anh, muốn chia sẻ điều này với anh bởi họ đã chia sẻ giờ khắc Justin được sinh ra. Cô có thể gọi đến nhà anh thay vì văn phòng, nhưng cô muốn chuyện này chỉ thuộc về chính họ, hơn là chia sẻ nó với Jenna – vợ anh và hai đứa con khác của anh. Chỉ lần này thôi, lần cuối cùng trong đời, cô muốn chỉ có hai ngưòi họ.
Milla đã có sẵn những giấy tờ hợp pháp trong cặp táp. Cô đã nhờ người thảo nó trước khi tới đây, bởi cô muốn mọi thứ phải sẵn sàng.
Hít một hơi thật sâu, cô lái tới sân bay Charlotte, trả lại chiếc xe thuê rồi đáp chuyến bay đi Chicago.
***
Văn phòng của David nằm trong một toà nhà chuyên biệt liền kề với bệnh viện nơi anh hành nghề. Cách bài trí rất trang nhã và sang trọng. Nhóm bác sĩ phẫu thuật ở đó bao gồm tất cả những người tài giỏi, và David là một trong những ngôi sao của họ. Anh trẻ, đẹp trai và tài năng. Anh mới chỉ ba mươi tám tuổi, vẫn còn rất nhiều năm ở phía trước để anh toả sáng.
Rõ ràng anh đã bảo thư ký hủy các cuộc hẹn của mình khi nghe nói cô gọi điện, bởi phòng chờ không có ai. Milla đi qua tấm thảm màu nâu sẫm hướng tới bàn tiếp tân, nơi một phụ nữ trung tuổi tóc vàng và một cô gái tóc nâu trẻ trung mặc đồng phục y tá đang đứng nhìn cô đăm đăm. Tuy nhiên trước khi cô tới được chỗ họ, cánh cửa bên trái mở ra và David đã đứng đó, cao lớn, đẹp trai hơn cả hồi anh còn đôi mươi. Tuổi tác ưu ái hầu hết đàn ông và David không phải là ngoại lệ. Khuôn mặt anh mạnh mẽ hơn với một vài nếp nhăn nơi khoé mắt, và đôi vai anh dường như vạm vỡ hơn.
“Milla,” anh nói, đưa tay về phía cô và nở nụ cười tuyệt vời nhất mà mới ngày hôm qua cô vừa thấy trên khuôn mặt con trai họ, nụ cười làm anh sáng bừng lên như một cây thông Noel. Đôi mắt anh ấm áp. “Trông em tuyệt quá. Vào văn phòng anh đi.”
Anh giữ cửa cho cô và cô bước vào hành lang phía trong, hai bên là các phòng xét nghiệm và phòng điều trị. Ba người phụ nữ khác, thuộc đủ loại chủng tộc và tuổi tác, bỏ dở những việc họ đang làm và ngẩng lên trông theo cô. Cả hai người trong khu vực tiếp tân cũng ló đầu ra.
Cô mỉm cười nói với David, “Cả hậu cung của anh đang tò mò kìa.”
Anh cười lớn khi đưa cô vào phòng riêng và đóng cửa. “Jenna cũng gọi họ như thế đấy. Anh thì gọi họ là vệ sĩ riêng. Anh cảm thấy rất an toàn khi có họ ở bên.”
“Họ giữ những người đàn bà điên cuồng tránh xa anh hả?”
Anh cười toe. “Có khi họ còn không cho anh làm phẫu thuật cho một cô như thế ấy chứ. Họ chuyển mấy cô ấy sang chỗ đồng nghiệp của anh. Anh chỉ nhận được những bà già ngốc nghếch và mấy bà la sát thôi.”
Trái tim Milla nhẹ bẫng khi thấy anh không hề thay đổi chút nào. David vẫn là một người đàn ông tốt. Cô không nghi ngờ gì về chuyện anh hoàn toàn chung thủy với vợ mình, không một cô y tá hay bệnh nhân lẳng lơ nào có cơ hội với anh, bởi cô hiểu anh. Anh dâng hiến cả trái tim và linh hồn mình cho công việc và gia đình. Anh xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất.
Có vài bức ảnh trên bàn làm việc của anh. Biết điều mình sẽ nhìn thấy, Milla bước vòng qua bàn để xem chúng. Bức ảnh đầu tiên chụp một người phụ nữ tóc đỏ xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ, hẳn đó là Jenna vì có một bức ảnh khác chụp cô với David, hai người quàng tay qua nhau và giơ lên trước máy ảnh. Chiếc khung hình trái tim nhỏ lồng bức ảnh một cô bé bụ bẫm với mái tóc bóng mượt đang ôm một con búp bê. Trong một bức ảnh khác, Jenna đang bế một đứa bé và trông cô thật rạng rỡ, Milla đồ rằng đó là đứa con mới nhất của họ. “Chúng thật xinh đẹp,” cô thành thật nói và mỉm cười vì mừng cho anh. “Tên chúng là gì?”
“Nàng công chúa nhỏ là Cameron Rose, thường gọi là Cammy, còn cậu nhóc là William Gage. Bọn anh định gọi nó là Liam, nhưng nó còn chưa quen với cái tên ấy lắm. Không hiểu sao Cammy cứ gọi thằng bé là Dot.”
Milla cười khúc khích. Rồi trong lúc ấy, cô không thể giữ thông tin của mình lâu hơn được nữa. “Em đã tìm được thằng bé. Em tìm thấy Justin rồi.”
Hai chân David lảo đảo. Anh ngồi sụp xuống một chiếc ghế dành cho khách, rồi nhìn cô chằm chằm, tái xanh vì sốc và không nói nên lời. Những giọt nước mắt chầm chậm dâng lên và chảy dài xuống má anh. Môi anh run run khi cuối cùng anh cũng thốt lên: “Em chắc không?”
Milla cắn môi dưới, chiến đấu với dòng nước mắt của chính cô và gật đầu. “Bọn em đã phá được đường dây buôn người. Người phụ nữ làm giả các tờ giấy khai sinh đã lưu lại một bản danh sách, em nghĩ chắc là để tự bảo vệ hoặc để tống tiền gì đó
“Nó có…” Anh nghẹn lời và nuốt lại một tiếng thổn thức, nhưng giọng anh thì chào và run rẩy khi hỏi câu muôn thuở của các bậc sinh thành: “Nó có ổn không?”
Milla lại gật đầu; rồi David lao về phía cô. Hai người ôm chặt lấy nhau mà khóc, cơ thể anh rung lên vì những cơn nức nở. Cô cố an ủi anh, vỗ vào vai anh, vào tóc anh và nói, “Được rồi. Thằng bé khoẻ. Nó an toàn mà,” nhưng cả cô cũng đang khóc nên cô không biết anh hiểu được bao nhiêu trong những điều cô cố nói. Rồi cũng như cô, anh cười phá lên điên dại. Anh cứ vừa cười vừa khóc vừa bế cô lên quay vòng vòng, thả cô xuống để lau mắt rồi lại bế cô lên.
“Anh không tin nổi,” David cứ nói mãi. “Chúa ơi! Biết bao nhiêu năm rồi…”
Cuối cùng Milla cũng buông anh ra. “Em có ảnh đây,” cô nói, lập cập mở chiếc cặp của mình trong lúc háo hức muốn chỉ cho anh thấy. “Em mới chụp hôm qua.”
Cô lôi ra những bức hình và đưa chúng cho David. Anh nhìn vào tấm đầu tiên và cứng người lại, khuôn mặt anh là khuôn mặt của một người cha sau bao năm khao khát giờ được nhìn lại đứa con trai. Hai bàn tay anh run rẩy khi nhìn vào lần lượt từng bức ảnh, rồi xem lại chúng từ đầu. Niềm vui bừng lên, như ánh mặt trời sau một ngày mưa bão. “Nó giống hệt anh,” anh nói một cách đắc thắng.
Milla cười phá lên trước sự tự kiêu đàn ông điển hình đó. “Ngốc ơi, lúc nào trông nó chẳng giống anh, kể từ ngày được sinh ra. Anh không nhớ Susanna đã…” Cô im bặt giữa chừng, nhớ lại rằng anh chưa biết chuyện Susanna.
Anh đang nhìn đắm đuối vào những bức ảnh. “Chị ấy nói anh đã tự nhân bản chính mình.”
“Chị ta cũng tham gia,” Milla buột miệng.
David sửng sốt nhìn lên: “Cái gì?”
“Chị đã cho những kẻ buôn người biết về Justin và chuyện mỗi tuần em ra chợ vài ngày. Bọn chúng đã phục sẵn em. Chúng có một đơn đặt hàng cho đứa bé trai tóc vàng.”
“Nhưng… tại sao?” Anh hoàn toàn choáng váng vì người phụ nữ anh vẫn coi là bạn lại làm một việc như thế.
“Tiền,” Milla cay đắng nói. “Tất cả là vì tiền.”
Bàn tay phải của anh siết chặt thành một nắm đấm. “Đồ khốn nạn. Chúng ta đã treo thưởng mà! Anh có thể cho chị ta tất cả mọi thứ anh có chỉ để tìm lại con!”
“Phần thưởng đó không bằng một góc số tiền chúng kiếm được từ bố mẹ nuôi của thằng bé.”
“Thằng bé đã bị bán đi ư? Loại người nào lại đi mua một đứa trẻ mà họ biết là…”
“Họ không biết,” Milla vội nói. “Đừng đổ lỗi cho họ. Họ hoàn toàn bị che mắt.”
“Làm sao em biết?”
“Bởi vì chính vị luật sư tiến hành thủ tục còn không biết. Tổ chức của bọn chúng rất khôn khéo, có đầy đủ giấy khai sinh giả lẫn các giấy tờ hợp pháp từ những bà mẹ không có thật. Tất cả bên nhận con nuôi đều nghĩ đó là hợp pháp.”
“Nó đang ở đâu?” David hỏi. “Ai đã nhận nuôi nó?”
“Tên của họ là Lee và Rhonda Winborn. Họ sống ở Charlotte, Bắc Carolina. Em đã điều tra rồi, họ đều là người tốt, trung thực, thẳng thắn. Họ đặt tên cho nó là Zackary.”
“Tên nó là Justin,” David khẳng định. Anh ngồi xuống bàn và lại nhìn vào những bức ảnh vẫn đang nắm chặt trong tay, xem xét từng đường nét trên mặt con. “Anh đã không tin em sẽ tì được con,” anh lặng lẽ nói như với chính mình. “Anh đã nghĩ là em đang tự làm tan vỡ trái tim mình trong một công việc vô ích.”
“Em không thể ngừng lại.” Những lời lẽ đơn giản nhưng sự thật đằng sau chúng thì sâu thẳm vô đáy.
“Anh biết.” Anh nhìn lên cô, chăm chú quan sát gương mặt cô. “Sau vụ việc đó, anh đã không còn hiểu em,” anh lẩm bẩm. “Tim anh tan vỡ, nhưng bản chất con người anh không thay đổi. Còn em… em đã biến thành…” Anh ngừng lời như để tìm ra được từ đúng. “Một nữ chiến binh Amazon. Anh không thể theo kịp em, thậm chí không thể chạm vào em. Em quá mãnh liệt, quá cương quyết đến nỗi bỏ lại anh dưới bùn.”
“Em không cố tình,” Milla nói và thở dài. “Lúc đó em không thể nhìn thấy gì khác, không thể nghe thấy gì khác. Em biết thằng bé ở ngoài đó và em phải tìm được nó.”
“Anh ước gì mình có được sự chắc chắn ấy. Anh ghen tị với em vì sự tập trung, vì niềm tin của em rằng thằng bé vẫn còn sống. Anh đã coi như nó chết và chôn nó từ nhiều năm nay, thế nên bây giờ, khi biết thằng bé còn sống, anh cảm thấy mình như một kẻ chẳng ra gì vì đã từ bỏ nó.” Anh vùi mặt vào hai bàn tay.
“Không, đừng như thế.” Milla vội đi lại chỗ anh, quàng tay qua vai anh. “Nỗi sợ lớn nhất của em là thằng bé đã chết và em không thể ngừng tìm kiếm nó bởi vì em cần phải biết chắc. Anh đã làm tất cả những việc có thể rồi…”
“Đáng lẽ anh phải đi tìm nó! Đáng lẽ anh phải ở bên em, giúp đỡ em.”
“Đừng có ngốc thế, tất nhiên anh không thể. David, biết bao nhiêu người sẽ chết nếu anh từ bỏ ngành phẫu thuật.”
Anh cân nhắc điều đó. “Chẳng ai chết đâu. Trong thành phố này có bao nhiêu là bác sĩ phẫu thuật giỏi.” Rồi tính tự phụ trong anh trỗi dậy. “Thôi được, có lẽ là hai mươi người gì đó. Hoặc là ba mươi.”
Cô mỉm cười. “Câu trả lời của anh đó, Doogie. Anh những việc phải làm. Còn em làm những việc em phải làm. Không có đúng, sai hay đáng lẽ, lẽ ra, có thể gì cả. Cho nên hãy thôi than thở và nói về tương lai đi nào.”
Năm phút sau, khi Milla giải thích về điều mình muốn, về những việc họ phải làm, khuôn mặt David lại một lần nữa trắng bệch vì sốc.