Mặc Hàn ở lại thành phố một ngày đến trưa ngày hôm sau hắn mới quay lại đảo, thấy Y Na đang nói chuyện với A Linh rất vui vẻ hắn thầm nghĩ ” Chỉ mới một tuần mà cô ta đã thích nghi với cuộc sống ở đây nhanh đến vậy thật sự cũng dễ nuôi” Hắn đi vào nhà, Y Na thấy Mặc Hàn gương mặt liền thay đổi cô đi vào trong theo hắn, Y Na cứ đi phía sao lưng hắn Mặc Hàn khó chịu quay lại hỏi.
” Làm gì mà cứ đi phía sau tôi thế “
” Nghe nói ngày mai vợ chồng chị A Linh vào thành phố tôi có gửi chị ấy mua một ít đồ cá nhân nhưng không có tiền anh có thể cho tôi mượn được không “.
Mặc Hàn nhìn cô không hoài nghi gì hết móc từ trong túi ra một sấp tiền đưa cho Y Na cô cầm lấy cười nói.
” Cám ơn nhưng mà không biết khi nào tôi mới thoát khỏi đây để trả cho anh nữa “
Rồi cô đi ra ngoài trên môi nở nụ cười mãng nguyện cô sẽ dùng số tiền đó để mua vé xe quay trở về thành phố, Y Na rất vui vì cô sấp thoát khỏi chốn địa ngục này rồi, cô vừa đi vừa lẩm bẩm.
” Tôi mà thoát ra khỏi đây được thì ngày đó sẽ là ngày anh đi vào tù “.
Tối đó cô cứ nơm nớp không ngủ được còn Mặc Hàn thì ngủ rất ngon lành trên giường, A Linh có dặn với Y Na là họ sẽ khởi hành lúc sáng sớm dặn cô hãy canh giờ trốn ra ngoài thuyền.
Bây giờ là lúc chạng vạng sáng Y Na đã thức dậy cô chồm người nhìn lên giường Mặc Hàn vẫn còn đang say giấc, cô rón rén ngồi dậy để không làm cho hắn thức giấc từ từ mở cửa đi ra ngoài Y Na đi ra bờ biển thấy chiếc thuyền của hắn neo đậu gần đó liền vui mừng chạy đến cô đi đến nắp vào khoang thuyền lấy đồ che lại để tránh bị phát hiện, hai vợ chồng A Linh cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài thuyền bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên gọi họ lại.
” Sơn Lâm “.
Hai vợ chồng họ quay lại là Mặc Hàn hắn đã thức dậy từ lúc nào cũng không biết.
” Tôi có việc gấp phải quay về lại thành phố hai người không cần đi nữa “.
A Linh lộ ra vẻ mặt đầy lo lắng Y Na đang trốn ở trên thuyền không biết hắn sẽ làm gì nếu phát hiện ra cô ấy.
Sơn Lâm gật đầu nói.
” Vâng thưa cậu chủ “.
Hắn đi thẳng ra bờ biển leo lên thuyền lái thuyền đi dường như hắn không phát hiện ra Y Na cô cũng rất sợ mình sẽ bị lộ nên chỉ nằm im không dám động đậy gì cả. Thuyền của Mặc Hàn đã cập vào bến hắn đi lên bờ, Y Na đợi hắn đi một lúc cô mới dám ngồi dậy, Y Na thở phào nhẹ nhõm cô loạng choạng bước lên bờ rồi đi thẳng vào trong chợ Y Na nhìn xung quanh xem có xe nào đi vào thành phố không, cô chạy đến hỏi một người bán cá gần đó.
” Dì à xe nào vào thành phố vậy ?”
Người bán cá chỉ thẳng về chiếc xe phía trước người lơ xe đang đứng gọi khách, Y Na vui mừng chạy đến đó cô leo lên xe ngồi trong lòng đã nhẹ nhàng đi phần nào chiếc xe lăn bánh thì mọi chuyện coi như sẽ kết thúc.
Chiếc xe đang chạy chậm chậm để rời khỏi bến bỗng người tài xế thắng gắp khiến cho tất cả các hành khách trên xe ngã nhào về phía trước, tài xế đưa đầu ra khỏi cử chữi mắng.
” Muốn chết à thằng kia “.
Có một người đàn ông đang đứng ở đầu xe đầy hiên ngang đó là Mặc Hàn hắn đi lên nói với tài xế.
” Xin lỗi tôi cầm tìm vợ mình, cô ấy giận tôi nên bỏ đi “.
Y Na thấy Mặc Hàn sợ hãi lấy tay che lại cô ngồi gục đầu xuống hắn đi từ trên xuống dưới ngó nhìn xung quanh, người lơ xe mất hết kiên nhẫn nói.
” Tìm lẹ đi anh trai làm gì mà vợ mình bỏ chạy luôn vậy “.
Mọi người trên xe phá lên cười, hắn đưa ánh mắt đến vị trí của Y Na cô đang rất lo lắng nếu hắn bắt cô về đảo một lần nữa thì chắc chắn sẽ chẳng còn cơ hội trốn thoát.
Hắn đi đến bạo lực nắm lấy tay Y Na kéo cô đứng lên, Y Na nhìn hắn đầy căm phẫn nói lớn.
” Đây là kẻ bắt cóc đấy tôi không phải vợ của hắn mọi người mau báo công an giúp tôi “.
Bao nhiêu ánh mắt đều dồn về phía hắn, Mặc Hàn liền đưa tay bịp miệng Y Na lại hắn kéo cô lại ôm vào lòng nói.
” Cô ấy chỉ đang giận nên nói bậy bạ mọi người đừng để tâm xin lỗi đã làm phiền “.