“Kính Xuyên anh sớm khỏi bệnh nhé! Em có rất nhiều điều chưa nói, nhiều thứ muốn được cùng anh thực hiện.”
Triệu An Ngữ khom người đưa tay lên áp vào gương mặt lạnh lẽo, yếu ớt thiếu đi một phần khí sắc của Bạch Kính Xuyên giọng lạc đi thầm thì.
Giờ phút này ngồi đây, trong căn phòng phủ kín một gam màu trắng thê lương này, cô mới triệt để cảm nhận được tâm trạng lúc trước của Bạch Kính Xuyên, khi cô cứ mãi nằm yên trên giường bệnh là như thế nào.
Cái cảm giác ngồi kề bên nhau nhưng chẳng thể nói chuyện được với nhau, đau đớn giống như có ngàn mũi tên đâm xuyên vào tim vậy.
“Anh lo lắng cho em lắm đúng không? Sợ em sẽ mãi không tỉnh lại nữa? Em giờ đây cũng vậy rất sợ sẽ mất đi anh.” Bàn tay Triệu An Ngữ rời khỏi mặt Bạch Kính Xuyên, nắm lấy bàn tay anh đặt lên môi mình, giọt nước mắt ấm nóng từ khóe mi cô tư từ chảy xuống rồi dừng lại nơi tay anh.
Ngoài trời ánh nắng đã ngừng chiếu sáng nhường chỗ cho bóng tối mù mịt, sao anh vẫn còn nằm đây yên lặng một cách khiến người khác phải xót xa?
Cô nhớ giọng nói của anh, nhớ nụ cười của anh, nhớ cả những món ăn đặt nặng tình cảm mà anh nấu, một con người khỏe mạnh đầy nhiệt huyết như thế sao có thể nằm đây mặc kệ máy móc đâm vào cơ thể.
Ngày đó khi cô hôn mê lạc vào khoảng không mênh mông vô tận, anh đã tới và đưa cô trở về, bây giờ cô cũng muốn làm như vậy trở thành ánh sáng dẫn lối cho anh.
“Kính Xuyên anh nghe thấy em nói không? Em muốn xem hoa anh đào nở trên núi Vân Giang, anh tỉnh dậy đưa em đi được không?”
Triệu An Ngữ nói rất nhiều điều, kể cho anh nghe quá trình trưởng thành của mình, cùng với khoảng thời gian sáu năm không gặp anh.
Nhưng mặc cho cô ra sức nói Bạch Kính Xuyên vẫn nhắm chặt hai mắt, không hề có ý định đáp lại.
“Anh đang giận em sao? Giận em vì trước kia đã không để ý đến anh?” Triệu An Ngữ đượm buồn nói.
Thời gian anh ở trong phòng cấp cứu cô đã liên tục cầu nguyện, nói với ông trời rằng nếu như anh có thể qua khỏi kiếp nạn này cô sẵn sàng dâng hiến bốn mươi năm tuổi thọ của mình để trả ơn, chỉ xin tham lam giữ lại hai mươi năm khỏe mạnh để chăm sóc, chuộc lại lỗi lầm với người đàn ông ngốc nghếch này.
Dường như lời khẩn cầu của cô đã linh nghiệm, sau hơn mười giờ cứu chữa Bạch Kính Xuyên đã qua khỏi cơn nguy kịch, tuy nhiên hệ tiêu hóa lại gặp vấn đề lớn, viêm loét nghiêm trọng rất có thể sẽ phải ăn chay trong thời gian dài.
Cô nghe bác sĩ nói như thế đã là may mắn rồi, do anh chưa kịp dùng bữa tối cùng với lượng thuốc uống vào cơ thể không nhiều mới có thể cứu chữa được, nếu không kể cả bác sĩ giỏi đến mấy cũng phải bó tay.
Nhưng tại sao đã hai giờ trôi qua rồi anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại? Triệu An Ngữ không kìm được nữa khóc nấc lên từng tiếng:
“Anh thật ngốc vội vội vàng vàng gì chứ? Trước khi quan tâm tới người khác phải chăm lo bản thân mình biết không?”
Anh cứ dùng cơm thì đã sao? Tới muộn một chút cũng có gì xảy ra đâu? Con người độc ác xấu xa như cô đâu có chết dễ dàng thế được.
“Ngữ sức khỏe con không tốt về nghỉ ngơi đi, đêm nay để hai bác trông Kính Xuyên.” Bạch phu nhân ở bên ngoài chờ đợi lâu rồi chưa thấy Triệu An Ngữ ra ngoài, liền vào trong thúc giục cô về nhà dưỡng bệnh.
“Cháu không sao, bác cho cháu ở đây cùng hai bác cháu muốn chờ anh ấy.” Triệu An Ngữ vội lau nước mắt, kiên quyết từ chối thịnh tình của bà Bạch, cô muốn khi anh tỉnh lại sẽ thấy được cô ở bên cạnh.
Hơn nữa cô nào có tâm tình nghỉ ngơi? Anh còn đang lạc lối ở nơi nào mà. Thách 𝘁há𝓃h 𝘁ì𝐦 được ﹛ Tr𝗨𝐦𝘁r u𝐲ệ𝓃.𝘃𝓃 ﹜
“Con bé này.” Bạch phu nhân thở dài, bước tới kéo ghế ngồi gần Triệu An Ngữ, ánh mắt dịu hiền nhìn con trai:
“Kính Xuyên từ nhỏ đã rất kiên cường, luôn là niềm kiêu hãnh của gia đình bác.”
Triệu An Ngữ thiếu đi sự tự tin khi đối diện với bố mẹ Bạch Kính Xuyên, cô luôn cảm thấy bản thân là người có tội hại con người ta tới mức thê thảm.
Cô không dám nhìn thẳng mẹ Bạch, thanh âm áy náy cất lên: “Bác gái đều là tại cháu, ở đây cháu muốn nói lời xin lỗi tới hai bác, vì cháu ngu ngốc chọn sai người anh ấy mới phải nằm đây.”
“Ngữ Ngữ chúng ta không trách cháu, mỗi việc xảy ra trên đời đều có nguyên do cả nếu đã là kiếp nạn thì không tránh được, hơn nữa nó yêu cháu không muốn cháu phải buồn, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Kính Lan nghiêng mặt nhìn Triệu An Ngữ mỉm cười.
Con trai bà đẻ ra bà hiểu nó thà chịu đau chứ không muốn cô bé trước mặt bà chịu chút thương tổn nào, bà còn nhớ ngày đó con trai mình trở về nhà sau gần hai năm biệt tích, câu đầu tiên nó hỏi chính là về Triệu An Ngữ thế nào, có khỏe không.
Kính Xuyên nhà bà khác với những đứa trẻ khác, tính cách không được cởi mở dễ gần như người khác, tuy nhiên nếu đã nhận định cô gái nào thì cả đời này chỉ hướng về mình người đó.
Cả nhà họ Bạch đều biết Triệu An Ngữ sắp kết hôn nhưng không ai dám nói cho Bạch Kính Xuyên biết, sợ anh đau lòng sợ anh chịu đả kích.
Những tưởng mối hôn sự giữa hai nhà từ đó chấm dứt, lại không ngờ một tuần trước Bạch Kính Xuyên gọi điện về muốn ông bà Bạch tới Châu Nam bàn bạc hôn sự.
Có nhiều chuyện xảy ra bà Bạch không muốn nhắc tới nữa, cũng không có ý hỏi han nhiều, con trai bà thấy hạnh phúc là đủ rồi.
“Cháu…” Giọng Triệu An Ngữ trở nên ấp úng.
Bạch phu nhân đặt tay Triệu An Ngữ lên đùi mình nhẹ nhàng vỗ về: “Không được tự trách, Kính Xuyên nghe được sẽ buồn đấy.”
“Bác nhớ lần cuối gặp cháu vẫn là một cô bé đôi mươi, mấy năm nay cháu thay đổi nhiều quá suýt nữa bác không nhận ra.”
Triệu An Ngữ cúi đầu ái ngại: “Là cháu không tốt.”
“Cô bé ngốc cái gì cũng thay đổi sao cái tính khách sáo vẫn vậy thế.” Kính Lan nhéo nhẹ mũi Triệu An Ngữ cười rộ.
“Để bác chê cười rồi.” Triệu An Ngữ nhìn bà Bạch rồi lại nhìn Bạch Kính Xuyên khẽ khàng cất lời.
Bạch phu nhân thu lại nụ cười, dáng vẻ bỗng chốc trở nên trầm mặc: “Không biết tới khi nào nó mới chịu dậy đây, chúng ta làm ồn vậy cơ mà.”
Đúng vậy ai cũng mong anh tỉnh dậy, sao anh lại không nghe lời?
Một đêm mà cứ ngỡ một năm, ai lấy đều không thể chợp mắt nổi, Triệu An Ngữ rời ghế nhường chỗ cho bố Bạch mở cửa phòng đi ra ngoài đứng nơi hành lang lộng gió, mặc cho những sợi tóc bay tán loạn.
Cô nghĩ bản thân mình lúc này chỉ có những đau đớn thể xác mới khiến nơi lồng ngực ngừng rỉ máu.
Lại không hề nhận ra mình vừa đi khỏi phòng, trên giường bệnh đôi mắt người nào đó khẽ mở ra, lời nói sâu thẳm tiềm thức cất lên:
“Ngữ Ngữ cô ấy đâu rồi?”
“Kính Xuyên con tỉnh rồi, ơn trời cuối cùng cũng tỉnh.” Bạch phu nhân mừng rỡ nhổm dậy, xúc động nói.
“Mẹ Ngữ Ngữ cô ấy.” Bạch Kính Xuyên muốn ngồi dậy đi xem tình hình Triệu An Ngữ, nhưng sức khỏe không cho phép chưa nâng thân trên được bao nhiêu đã chật vật ngã xuống giường, anh bám vào cánh tay mẹ hỏi.
“Con bé không sao, để mẹ kêu bố gọi con bé vào.” Bạch phu nhân nói rồi đưa mắt nhìn chồng, ông Bạch thở dài bước ra ngoài, thấy Triệu An Ngữ cách đó không xa liền gọi: “An Ngữ, Kính Xuyên tỉnh rồi mau vào với nó đi.”
Gương mặt Triệu An Ngữ bỗng chốc sáng bừng, vết thương trên chân dường như không còn đau đớn nữa nhanh nhẹn chạy vào phòng bệnh.
Người đàn ông cô mong ngóng hai mắt mở to hướng ra cửa, bọn họ giống như xa cách nghìn thu bồi hồi xúc động khi nhìn thấy nhau.
“Kính Xuyên.” Triệu An Ngữ nghẹn ngào gọi tên anh.