Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận

Chương 51: Em là của anh



Bóng tối qua đi để lại hương vị ngập tràn hạnh phúc lứa đôi trong sắc nắng dịu nhẹ, Triệu An Ngữ dường như đã rất lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon lành như đêm qua, hai cánh mi từ từ xa rời nhau, bất giác chạm vào đôi mắt hết sức thâm tình của người nào đó.

“Ngủ có ngon không?” Thanh âm ấm áp như tia nắng sớm quẩn quanh bên tai, gương mặt đẹp đẽ toát lên phong tình của Bạch Kính Xuyên khiến Triệu An Ngữ rơi vào bể tình, si mê quyến luyến khó thoát ra được.

Nếu nói trước khi ngủ Bạch Kính Xuyên chính là một con sói đáng sợ, thì dáng vẻ lúc này của anh lại khiến cô muốn phạm tội.

Triệu An Ngữ không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào, mà dùng hành động để chứng minh, hai tay cô đưa lên ôm lấy cổ anh, rồi đem đôi môi mình kề sát môi anh, động tác không mấy thành phục lấy lòng người thương.

Bạch Kính Xuyên vì sự chủ động bất ngờ này mà vui mừng đến ngây ngốc, đến khi bị chiếc lưỡi ngô nghê của cô trêu chọc mới bừng tỉnh, đưa tay lên đỡ lấy tấm lưng thon gọn chuyển bị động thành chủ động điên cuồng khát khao càn quét.

Xem ra một đêm trằn trọc mất ngủ này không quá cực khổ.

Bạch Kính Xuyên gần như bị thân thể mềm mại thơm tho bên cạnh hành hạ đến sáng, vốn đã đến giờ rời giường nhưng lại chọn cách kiên nhẫn nán lại ngắm nhìn vẻ đẹp yêu kiều của cô gái nhỏ.

“Ngữ Ngữ có được hay không?” Môi Bạch Kính Xuyên rời khỏi đôi môi xinh đẹp, hơi thở mang theo dục vọng khàn đục dò hỏi.

Phải biết đàn ông vào sáng sớm tinh lực cực kỳ dư thừa, vậy mà cô gái nhỏ này không biết vô tình hay cố ý lại đi khơi dậy bản năng trong anh?

Anh khẽ thở dài oán thán, nếu giờ Triệu An Ngữ còn không cho anh toại nguyện, vậy lại phải cực khổ ngâm nước lạnh một phen rồi.

“Vẫn nên chú trọng sức khỏe.” Triệu An Ngữ ngượng ngùng chôn mặt nơi hõm cổ anh lí nhí cất lời.

Tâm tình Bạch Kính Xuyên dạo rực, giờ khắc này làm gì còn thấy mệt mỏi hay khó chịu ở đâu nữa, trong đầu chỉ còn lại duy nhất mình Triệu An Ngữ. Anh kéo bàn tay trên cổ mình xuống đưa lên miệng hôn vài cái dụ dỗ:

“Anh sẽ cẩn thận.”

Triệu An Ngữ tĩnh lặng, lần này trở lại đây cô đã triệt để bị anh thu phục, cả tâm hồn và thể xác đều muốn trao cho anh, cam tâm tình nguyện làm một người vợ hiền, vậy thì cô còn vương vấn điều gì? Còn về phần sức khỏe, cô tin người đàn ông chu toàn như anh sẽ tự biết tiết chế.

Vài phút đồng hồ qua đi Bạch Kính Xuyên nhận thấy Triệu An Ngữ khẽ gật đầu chấp thuận, anh vui mừng không thôi lập tức xoay người đem cô đặt dưới thân, mọi cảm xúc đè nén triệt để bộc phát.

Quần áo trên người cả hai thoáng chốc bị trút bỏ hoàn toàn, vùng cơ ngực cường tráng lộ ra rõ mồn một dưới mắt Triệu An Ngữ, cô đưa ngón tay lên chạm vào vết thương sâu nhất nơi ngực trái anh đau lòng nói: “Có phải rất đau hay không?”

Bạch Kính Xuyên dịu dàng nắm tay cô: “Được em chữa lành rồi không còn đau nữa.”

Có vết thương nào cứa vào da thịt mà chẳng đau, như so với đau đớn thể xác trái tim anh vì không có được cô còn đau gấp trăm ngàn lần. Khoảng thời gian sống ở vùng quê kia mỗi phút giây anh đều mong ngóng được trở về gặp cô.

Kiên cường đi tới đoạn đường này, Bạch Kính Xuyên cảm thấy mọi công sức chờ đợi mình bỏ ra trong hai mấy năm qua đều là xứng đáng.

Đôi mắt Triệu An Ngữ xuất hiện màng sương mỏng, nhiều vết thương đến vậy trong những năm qua anh hẳn rất khổ sở cũng rất cô quạnh.

Cô xót xa nâng mình hôn lên mỗi vết thương trên người anh.

Cơ thể Bạch Kính Xuyên vốn đã nóng ran, nay lại vì những nụ hôn quá đỗi ngọt ngào này làm cho ngứa ngáy khó chịu, anh cố gắng nhẫn nhịn chờ đến khi môi Triệu An Ngữ di dời khỏi vùng ngực mình, đem cô ghì chặt dưới giường tham lam đòi hỏi.

Từng nụ hôn mang theo lửa nóng rơi xuống mặt Triệu An Ngữ, sau đó di chuyển xuống cổ, dần dần đem cả người cô hôn qua một lượt. Mỗi nơi Bạch Kính Xuyên đi qua đều đọng lại ấn ký của mình trên đó.

Khi Bạch Kính Xuyên chuẩn bị đi đến bước cuối càng, thân thể Triệu An Ngữ có lẽ đã ghi nhớ những cái động chạm vuốt ve thô bạo lần trước, không ngừng run rẩy sinh ra bài xích, Bạch Kính Xuyên đau lòng tất cả là tại anh đã để lại cho cô ấn tượng lần đầu không tốt.

Anh ôn nhu hôn lên cái miệng đỏ mọng của cô chấn an: “Yên tâm anh sẽ nhẹ nhàng.”

Triệu An Ngữ nhìn anh từ từ thả lỏng cơ thể, bàn tay siết chặt ga giường chuyển thành ôm lấy hông anh, nghênh đón tình yêu mà anh mang tới.

“Ngoan.” Nhận thấy cô đã chuẩn bị sẵn sàng, Bạch Kính Xuyên không còn kiêng kị gì nữa con thú trong người bộc phát triền miên quấn lấy cô, động thân đem vật cứng rắn xông vào bên trong cô.

Mặt trời nhô lên cao, ánh nắng vàng ươm bao phủ khắp nơi, trong căn phòng ngủ tấm rèm cửa vẫn đóng kín che chắn cho tấm lưng nhễ nhại đầy mồ hôi của Bạch Kính Xuyên.

“Ngữ Ngữ anh yêu em.” Bạch Kính Xuyên cong người hôn môi Triệu An Ngữ đồng thời đẩy cô đến đỉnh điểm cao trào, đem hết tất thảy tình yêu phóng thích bên trong người cô.

Bạch Kính Xuyên dùng mu bàn tay khẽ khàng vén những lọn tóc bết dính trên mặt Triệu An Ngữ sang một bên, đôi mắt tư tình nở nụ cười: “Có muốn anh ôm em đi tắm không?”

Triệu An Ngữ bị ai đó lấy hết sạch sức lực, mềm nhũn nằm nhắm nghiền hai mắt, mặc kệ Bạch Kính Xuyên muốn làm gì thì làm.

“Ngày mai tiếp tục dậy sớm chạy bộ nhé, nâng cao thể chất.” Bạch Kính Xuyên ghé vào tai cô thì thầm, sau đó nâng cả người cô lên ôm vào phòng tắm.

Hai người chẳng biết làm cái gì trong đó, phải cho tới gần trưa Bạch Kính Xuyên mới lưu luyến buông Triệu An Ngữ ra mặc quần áo chỉnh tề mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Tường ngồi ở phòng khách chờ đã lâu, thấy Bạch Kính Xuyên đi ra từ phòng ngủ cũ, khí sắc thỏa mái thong dong liền hiểu ra vấn đề, đứng dậy đi theo báo cáo:

“Tư lệnh, đêm qua cô Lãnh Cẩn Thu bị phóng viên phát hiện ở suốt đêm trong khách sạn cùng người đàn ông lạ.”

“Nhà họ Lãnh có động thái gì không?” Bạch Kính Xuyên vừa nướng bánh mì vừa hỏi lại. Xem bản thân như người ngoài cuộc mới biết tới tin tức chấn động này.

“Bọn họ đã ngăn chặn hình ảnh trên tất cả các phương tiện rồi.” Lâm Tường dựa theo tin tức mới nhất mình điều tra được nói.

Quan trọng ở Hải Thành này nhà họ Lãnh quyền cao chức trọng, ai muốn làm gì cũng phải nể mặt ông ta vài phần, tin tức phát tán chưa qua nổi mười phút đã biến mất một cách không dấu vết.

Đáy mắt Bạch Kính Xuyên lóe lên tia trào phúng: “Cứ để bọn họ làm đi, chỉ cần nhà họ Trần biết là được, theo như hiểu biết của tôi về ông ta, Trần Hạo Giang sẽ không để con dâu mình có bất kỳ vết nhơ nào đâu kể cả có xuất thân từ gia đình cao quý.”

Cha làm chuyện thất đức thì con phải gánh nghiệp thôi, vốn dĩ Trần Tư Khiêm có thể nhận được hạnh phúc nhưng vì Trần Hạo Giang tạo nghiệp quá nặng, anh không có cách nào để cậu ta bên Lãnh Cẩn Thu được.

Xem ra cả nhà họ Trần và Lãnh giờ đang loạn lắm đây, Bạch Kính Xuyên cười khẩy một tiếng, cầm bánh mì và sữa nóng đem vào phòng ngủ thê nô dỗ dành Triệu An Ngữ ăn sáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.