Những ngày đầu xuân tiết trời hơi se se lạnh, tùy từng thời điểm bất chợt xuất hiện những cơn mưa phùn rồi lại nhanh chóng nhường chỗ cho ánh nắng vàng ươm.
Theo như phong tục truyền thống ở Vân Giang, trước ngày kết hôn cô dâu chú rể không được gặp mặt nhau, cho nên cách đó một ngày, từ sáng sớm Triệu An Ngữ đã cùng ông bà Triệu di chuyển đến khách sạn ở tạm, chờ đến thời điểm nhà trai tới đón dâu. Bạch Kính Xuyên lúc đầu vốn dĩ không đồng ý, nhưng sau khi bị bà Bạch dọa mấy câu liền miễn cưỡng nghe theo.
Anh đứng trước cửa nhà, quyến luyến không rời mắt nhìn theo chiếc xe đang di chuyển ra cổng.
Bà Kính Lan đi ra đi vào vẫn thấy con trai đứng nguyên chỗ cũ, ngữ điệu có vẻ chê bai cất lời: “Có một ngày một đêm thôi mà cũng không nhịn được sao? Thế mà ngày xưa ông nội dắt tới gặp mặt con bé về giận dỗi bỏ cơm.”
Bạch Kính Xuyên mím môi thở dài quay vào nhà, chẳng phải không nhịn được mà là không muốn nhịn, người ngay cận kề đâu cần ép buộc bạn thân chịu khổ, anh xưa nay chưa bao giờ tin tâm linh chỉ tin vào nỗ lực của bản thân, nhưng mẹ anh lại nói nếu làm trái sau này cuộc sống vợ chồng sẽ xảy ra nhiều chuyện không lành, mà anh lại không muốn hôn nhân của mình và An Ngữ có trắc trở gì, đành nhịn xuống cảm giác cô quạnh để cô xa mình một hôm.
Bên kia, Triệu An Ngữ đã tới phòng khách sạn đang bỏ va ly vào tủ thì nhận được cuộc gọi đến từ Bạch Kính Xuyên. Cô cứ nghĩ anh tìm mình có chuyện gì? Hóa ra là than vãn bản thân buồn chán ra sao.
“Anh ngồi nói chuyện với bố mẹ không phải sẽ đỡ chán hơn sao?”
Bạch Kính Xuyên tựa lưng vào thành giường bi ai nói: “Hai người họ còn đang vui vẻ thưởng trà, nào có để ý tới anh.”
Triệu An Ngữ đóng cánh cửa tủ lại, ngồi xuống mép giường cười khẽ: “Vậy anh đang làm gì thế?”
“Nhớ em.”
Nghe câu nói ngọt ngào đó Triệu An Ngữ không biết nên khóc hay cười đây? Bọn họ mới xa nhau chưa đầy hai tiếng đồng hồ, có gì mà nhớ chứ?
Bạch Kính Xuyên chờ lâu không nhận được câu trả lời muốn nghe, mặt dày ép buộc Triệu An Ngữ: “Bà xã, em không nhớ anh à?”
Đầu dây bên kia Triệu An Ngữ sợ rằng nếu bản thân nói không, người đàn ông ngang ngược này sẽ lập tức chạy tới chỗ cô chất vấn, đành nói trái lương tâm: “Em có chứ, sao lại không nhớ anh được.”
Lúc này Bạch Kính Xuyên mới hài lòng cười khúc khích: “Ngoan chỉ vài nữa tiếng thôi, không những trên giấy tờ mà cả bên ngoài mọi người đều biết em chính là vợ của Bạch Kính Xuyên anh.”
“Dạ.” Triệu An Ngữ nở nụ cười tươi tắn khẽ đáp.
Kết thúc cuộc gọi với Bạch Kính Xuyên, Triệu An Ngữ đặt di động xuống giường, chuẩn bị ra ngoài gọi bố mẹ xuống nhà ăn sáng, không ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy mẹ đứng cạnh cửa phòng, vẻ mặt có điều gì đó muốn nói.
“Mẹ vào đây ngồi đi.” Cô nhẹ giọng gọi mẹ.
Hà Mai cất bước đi tới, nhìn con gái một hồi lâu mới cất lời: “Vẫn chưa có động tĩnh gì à?”
Nghe mẹ hỏi, Triệu An Ngữ liền hiểu ý bà muốn nói tới là gì, cô buồn bã lắc đầu.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, giờ y học phát triển sẽ có cách thôi.” Bà Triệu nắm tay con gái an ủi.
Triệu An Ngữ có chút mông lung, cô cũng hy vọng như vậy, thuốc tây thuốc nam đều thử qua cả rồi nhưng cái bụng của cô thì mãi không có động tĩnh gì, cô còn chưa nói cho Bạch Kính Xuyên biết về tình hình hiện giờ của mình, suy tính chờ sau hôn lễ mới cùng anh ngồi xuống nói chuyện.
Triệu An Ngữ nhắm mắt lại cố gắng thả lỏng bản thân, rồi giơ bàn tay khác lên chạm vào tay mẹ: “Thôi ra ngoài ăn sáng thôi mẹ, để con đi gọi bố.”
Hà Mai thương xót nhìn theo bóng lưng con gái, bùi ngùi dùng mu bàn tay lau nước mắt. Cuộc sống hôn nhân có bền vững hay không chủ yếu dựa vào đứa con, nếu không có An Ngữ nhà bà sau này phải làm sao đây? Liệu Kính Xuyên có chấp nhận?
Địa điểm Triệu An Ngữ đưa ông bà Triệu tới là nhà hàng nơi Lâm Tĩnh làm việc, cô đưa cho Triệu Anh xem thực đơn gọi món rồi đưa trả lại cho nhân viên phục vụ.
“Lát con đưa mẹ về, bố muốn tới công ty xem vận hành thế nào.” Trong lúc chờ nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, Triệu Anh chợt lên tiếng.
“Vâng để con báo với thư ký đón bố.”
Đồ ăn cả nhà Triệu An Ngữ gọi rất đơn giản chỉ là bánh mì ốp la cùng cà phê, không mất nhiều thời gian đã kết thúc.
Lúc đi thanh toán Triệu An Ngữ cảm thấy rất lạ, từ khi mình tới quán tới giờ vẫn không gặp được Lâm Tĩnh, cô tự hỏi liệu cô ấy gặp vấn đề gì không? Liền hỏi nhân viên thu ngân:
“Lâm Tĩnh hôm nay không đi làm sao?”
“Cô ấy thôi việc rồi ạ.” Nhân viên thu ngân lập tức đáp.
Triệu An Ngữ ngạc nhiên: “Thôi việc? Cô ấy gặp trở ngại gì trong công việc sao?”
“Không ạ, tất cả mọi người đều rất quan tâm giúp đỡ Lâm Tĩnh, nhưng làm việc được khoảng hơn hai tuần cô ấy đã xin nghỉ.” Nữ nhân viên thu ngân có vẻ không hài lòng với Lâm Tĩnh cho lắm, Triệu An Ngữ hỏi cô ta liền đem hết những chuyện mình biết nói ra.
Cô ấy nói lúc đầu Lâm Tĩnh tới ai cũng nghĩ cô ta thôn quê chất phát hiền lành, nhưng làm được hai ba hôm thì bộc lộ bản chất, gian dối lươn lẹo, chỉ thích tiếp những vị khách sang trọng, bị chị chủ nhắc nhở vài câu đã giận dỗi nghỉ việc. Nữ nhân viên còn nói hôm cô ta nghỉ việc, có một người đàn ông đi xe đắt tiền tới đón cô ta nữa.
Chuyện Lâm Tĩnh quen ai, qua lại với ai Triệu An Ngữ không quan tâm, nhưng cô và cô ta cũng không phải không gặp nhau, nếu là người hiểu biết nghỉ việc ở chỗ cô giới thiệu cũng nên nói qua một câu chứ? Đằng này cứ thế im lặng.
Cô chẳng hiểu nhà bọn họ nghĩ cái gì? Hôm qua làm cỗ còn mời mỗi Bạch Kính Xuyên tới nhà ăn cơm, trong lời mời còn cố ý nhấn mạnh chỉ mời mỗi chồng cô, làm như sợ cô mặt dày đi theo không bằng.
Triệu An Ngữ lịch sự nói với nữ nhân viên: “Cảm ơn em.”
“Sao vậy?” Triệu Anh bố thấy con gái trầm tư lên tiếng hỏi.
Thôi bỏ đi vậy, tính cách Lâm Tĩnh đã vậy lần sau cô không lo chuyện bao đồng nữa, Triệu An Ngữ lắc đầu:
“Dạ không có gì đâu bố.”
Ra cửa Triệu An Ngữ để Lục Trị đưa Triệu Anh đến công, còn mình cùng mẹ bắt taxi quay lại khách sạn. Bữa trưa và bữa tối sau đó cô cũng lười ra ngoài, vì thì đặt luôn khách sạn phụ vụ cơm tận phòng.
Buổi tối khoảng tầm chín giờ Bạch Kính Xuyên lại tiếp tục gọi điện cho Triệu An Ngữ, nhưng lần này anh không than vãn nữa mà chỉ đơn giản hối thúc cô đi ngủ sớm.
Cả hai cùng thông qua điện thoại khẽ khàng nói câu chúc ngủ ngon với đối phương rồi tắt máy
Đêm đó trên bầu trời những vì sao đua nhau tỏa sáng, cả hai người đều có chung một niềm bâng khuâng, hồi hộp mong chờ ngày trọng đại, cứ thế trằn trọc thao thức cả đêm không ngủ được.
Sáng ngày hôm sau, phố xá Hải Thành ngập trong tiếng pháo nổ rộn rã, đoàn xe trắng rước dâu nối đuôi nhau kéo thành hàng dài, Triệu An Ngữ mặc chiếc váy cưới màu trắng dáng suông sang trọng tinh tế, ôm vừa vặn đường cong trên cơ thể một cách nhẹ nhàng, kết hợp cùng mái tóc búi thấp cài cài voan dài, khiến cô càng trở nên xinh đẹp động lòng người.
Cô ôm bó hoa linh lan khe khẽ lồng tay mình vào cánh tay người đàn ông bên cạnh, cười ngọt ngào. Bạch Kính Xuyên nghiêng đầu tựa vào trán cô, tuy đôi mắt có phần mơ hồ vì thiếu ngủ nhưng thần sắc lại rạng ngời hơn bao giờ hết.
Hôn lễ của Bạch Kính Xuyên và Triệu An Ngữ được tổ chức tại trung tâm tiệc cưới lớn nhất thành phố Hải Thành, với phong cách thiết kế hiện đại tạo cảm giác lung linh huyền ảo đẹp tựa như một câu chuyện cổ tích.
Sau vài phút ngồi xe, cuối cùng chiếc xe hoa cũng tới điểm cần đến. Chú rể Bạch Kính Xuyên lịch lãm trong bộ vest trắng, đưa tay ra đón lấy cô dâu của mình xuống xe.
Triệu An Ngữ uyển chuyển đặt bàn tay mềm mại vào tay anh, chậm rãi bước trên thảm trải đỏ, đi qua cánh cổng kết đầy những đóa hoa tươi đa sắc màu.
Xung quanh tòa nhà vệ binh được trang bị vũ trang căn phòng nghiêm ngặt, Triệu An Ngữ nhăn mặt cảm thấy như này hình như quá phô trương rồi, ngẩng mặt lên hỏi chồng:
“Sao nhiều vệ binh quá vậy?”
Bạch Kính Xuyên cúi đầu nhìn Triệu An Ngữ mỉm cười: “Đề phòng thành phần khủng bố.”.
Lời anh đưa ra cô không có cách nào phản bác được, bởi đa phần quan khách có mặt hôm nay đều có chức vị cao trong ngành, nhưng có một điều Bạch Kính Xuyên sẽ không bao giờ nói cho Triệu An Ngữ biết, rằng bản thân suy bụng ta ra bụng người sợ vợ mình reo rắc thương nhớ ở đâu đó, có người làm liều xông vào phá hỏng hôn lễ của mình.
Khi cánh cửa lớn mở ra, hòa theo tiếng nhạc cưới trữ tình, sâu lắng, Bạch Kính Xuyên kích động nắm chặt bàn tay Triệu An Ngữ.
Tình yêu đơn phương tưởng chừng như mất cả nửa đời người, cuối cùng anh cũng chờ được tới ngày Ngữ Ngữ trở thành cô dâu của anh.
Sau khi buổi lễ kết thúc, đôi vợ chồng mới cưới lập tức ra sân bay tới pháp hưởng thụ tuần trăng mật ngọt ngào.
Trên quần đảo xinh đẹp, bãi cát vàng trải dài cùng với rượu vang đỏ Bạch Kính Xuyên trao cho Triệu An Ngữ những nụ hôn hạnh phúc.