Đêm khuya trong căn phòng thẩm án của doanh trại quân khu năm, suốt bốn tiếng đồng hồ qua Bạch Kính Xuyên liên tục bị kiểm soát viên tra hỏi các vấn đề liên quan tới nhiệm vụ bí mật ba năm về trước.
Mặc dù các bằng chứng kiểm soát viên đưa ra rất bất lợi đối với mình, nhưng thần thái Bạch Kính Xuyên hiện tại và trước đây không cách biệt bao nhiêu, phong thái bất phàm, tự tin cùng kiêu ngạo là những gì người tra hỏi thấy được ở anh lúc này.
Với cương vị người có thẩm quyền anh ta so với Bạch Kính Xuyên lại giống tội phạm hơn, khắp người đổ đầy mồ hôi, giọng nói mỗi lúc lại trở nên không quyết đoán.
“Tư lệnh Bạch xin anh phối hợp.”
Bạch Kính Xuyên hạ chân đang vắt chéo xuống, thay đổi tư thế ngồi sao cho thỏa mái hơn, khóe môi nhếch lên vừa giống cười vừa giống chế giễu: “Tôi đang rất phối hợp đấy thôi, xin hỏi tôi chống đối ở chỗ nào? Chẳng lẽ phải nhận tội mình không làm?”
Trước sắc thái ung dung ngạo mạn đó kiểm soát viên không biết phải nói gì tiếp theo? Những gì cần hỏi anh ta đã hỏi cả rồi, hơn nữa chức vị của Bạch Kính Xuyên khá cao, với các chiến công hiển hách bao năm anh lập được, ít nhiều anh ta cũng có sự kính nể.
Kiểm soát viên hạ giọng ở mức thấp nhất, nhẹ nhàng nói: “Tư lệnh Bạch lời khai của các nhân chứng đã làm thủ tướng lung lay, nếu anh không đưa ra chứng cứ có lợi với mình, e rằng tiếp theo đây người thẩm tra anh không phải là tôi nữa.”
Bạch Kính Xuyên mỉm cười: “Thật lòng cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này, tôi tin trên đời này sự thật luôn chiến thắng.”
Kiểm soát viên không nói thêm gì nữa, đứng dậy cúi chào Bạch Kính Xuyên sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.
Gian phòng quay về vẻ tĩnh lặng vốn có, Bạch Kính Xuyên khoanh tay nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tấm kính trong suốt một chiều cong môi cười đầy tư vị, dù cho ở vị trí này anh không thấy được bên ngoài có những ai? Nhưng anh có thể khẳng định làm sao thiếu được Trần Quân Thành.
Anh biết nhất định sẽ có ngày cha con họ Trần dùng thủ đoạn dơ bẩn để hạ anh xuống khỏi chiếc ghế tư lệnh, cái mà anh không ngờ tới ở đây là trong chuyện chống lại mình có sự góp sức của mẹ con Lâm Tĩnh, những người anh dùng cả tấm lòng để đối đãi, trả ơn.
Nhờ có bọn họ, cha con Trần Hạo Giang mới tự tin đem chuyện ba năm về trước đổi trắng thay đen.
Sau khi thoát chết trở về, anh đã cho người bí mật điều tra những người biết được nhiệm vụ năm xưa, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra manh mối.
Ngày đó đám người các anh đều rất cẩn trọng, gần như nắm chắc phần thắng trong tay, thế mà giữa đường vây bắt lại xẩy ra biến cố, bị đám tội phạm kia phát giác khiến toàn đội gần như thiệt mạng, may mắn còn có phương án dự phòng ứng phó, nếu không những người tham gia đã hy sinh một cách vô ích rồi.
Qua chuyện này anh có thể chắc chắn một điều, nghi ngờ từ trước đến nay về cha con Trần Hạo Giang hoàn toàn là đúng, từ lâu đã muốn dồn anh vào quỷ môn quan.
Người sau tấm kính Trần Quân Thành siết chặt bàn tay lại, sắc mặt không hề kiên nhẫn chỉ trích kiểm soát viên: “Đây là cách bên kiểm soát các cậu thẩm vấn phạm nhân? Suốt mấy tiếng vẫn chưa lấy được lời khai nào, đừng để tôi nói lên trên cậu làm việc thiếu chuyên môn.”
“Thượng tá Trần đây là việc của kiểm soát viên chúng tôi, anh có quyền gì mà can thiệp vào?” Người kiểm soát viên không hề sợ hãi trước gia thế của Trần Quân Thành thẳn thắn nói.
Trần Quân Thành lập tức đen mặt, định giở thói hống hách nhưng bị phụ tá giữ tay ngăn lại: “Chỉ huy trưởng.”
“Hừ.” Trần Quân Thành không làm gì được phất tay ôm một bụng tức rời khỏi phòng thẩm tra, anh ta không tin tấm lưới cứng cáp cha con mình giăng ra Bạch Kính Xuyên có khả năng phá lưới thoát thân được.
Chính tay anh ta sẽ đập tan vẻ ngạo mạn đáng ghét đó của Bạch Kính Xuyên, lúc rơi xuống đáy vực sâu rồi xem anh ta còn vênh váo được không?
Ở gian phòng khác Lâm Tường và Ngô Trác Văn cũng đang bị thẩm vấn, người mà Bạch Kính Xuyên tin tưởng được trong quân doanh lúc này chỉ có mình Nguyễn Đông Nam.
Nơi đường xá gập nghềnh khó đi, Nguyễn Đông Nam kiên trì đi về phía trước, ẩn sâu trong làn sương mù trắng xóa ngôi làng hẻo lánh dần dần hiện ra, theo địa chỉ Bạch Kính Xuyên đưa cho, anh ta đi sâu vào cuối con đường rồi dừng xe lại trước cửa một ngôi nhà phơi đầy những giá thuốc.
Qua nhiều lần đập cửa không nhận được hồi âm, Nguyễn Đông Nam quyết định nhảy tường vào nhà.
Anh ta định giơ tay lên gõ cửa lần nữa, chợt phát hiện ra cửa nhà đã bị khóa ngoài, chứng tỏ chủ nhân đã đi vắng, không còn cách nào khác anh ta đành quân quẩn quanh ngõ chờ khi trời sáng hỏi thăm những người hàng xóm xung quanh.
Xa xa có tiếng lục lạc vang lên, Nguyễn Đông Nam chạy tới hỏi ông cụ chăn bò thì được biết Lâm Thước về nhà chưa được bao lâu đã bị người ta đón đi, mấy ngày rồi vẫn chưa thấy về.
Người thông minh như Nguyễn Đông Nam liền nhận ra điểm bất thường, bọn chúng đã nhắm tới vợ và con Lâm Thước, sao có thể để lại vật cản là ông ta cho Bạch Kính Xuyên lật ngược tình thế.
Nguyễn Đông Nam ngồi vào xe thầm nghĩ mấy người trong phòng tạm giam kia lần này chịu khổ rồi, sau đó gấp rút lái xe quay về Hải Thành.
Một ngày một đêm khồn ngủ, hai mắt Nguyễn Đông Nam trở nên thâm quầng mất đi thần sắc vốn có. Anh lái xe vào sân nhà Bạch Kính Xuyên, thấy Triệu An Ngữ ngồi ở thềm nhà rủ rũ gục mặt giữa hai đầu gối liền cất lời:
“An Ngữ cô nên vào nhà nghỉ ngơi đi, Bạch Kính Xuyên nhất thời không về được đâu.”
Triệu An Ngữ mở mịt ngẩng đầu, hiện giờ Bạch Kính Xuyên còn đang phải chịu khổ sao cô có thể yên tâm nghỉ ngơi, cả đêm qua thức trắng không ngờ ngồi ở đây lại có thể thiếp đi lúc nào chẳng hay, đến tiếng động cơ ô tô ồn ào như thế cũng không nghe được.
“Anh gặp được anh ấy không?” Triệu An Ngữ đứng giậy, cánh môi khô khốc mấp máy nói.
Nguyễn Đông Nam lắc đầu: “Tôi vừa từ nhà Lâm Thước tới thẳng đây.”
Triệu An Ngữ thông qua Lục Trị nắm bắt được kha khá vấn đề, ngoài lời cáo buộc của Doãn Khang ra mấu chốt làm Bạch Kính Xuyên lâm vào hoàn cảnh này là do mẹ con bà Phương Liên khai gian, nói năm đó thực ra chồng cô không bị thương nặng cho lắm, các điểm thương tích đều rất khéo, lại cố ý ngã xuống ở có nhiều người qua lại chứ không phải ở trên núi như lời đã khai.
Nếu như Lâm Thước chịu đứng ra chứng minh anh trong sạch thì tốt rồi, Triệu An Ngữ nhìn thấy được tia hy vọng vội vàng đưa mắt vào trong xe tìm kiếm, nhưng cả ghế phụ và dãy ghế sau đều không một bóng người, cô sốt ruột hỏi.
“Chú ấy đâu?”
Nguyễn Đông Nam thở dài: “Ông ấy có lẽ đã bị Trần Quân Thành đưa đi giấu rồi.”
Nghe anh ta nói vậy, Triệu An Ngữ ngẩn người tại chỗ, sợi dây cứu mạng đã đứt, không có Lâm Thước thì Bạch Kính Xuyên phải làm thế nào đây?
“Bạch Kính Xuyên dặn tôi vào phòng làm việc lấy chút giấy tờ, cô đừng lo lắng quá, cậu ta còn ít tuổi đã leo lên hàm Thiếu tướng không phải loại tầm thường đâu.”
Nhìn sắc mặt bơ phờ của Triệu An Ngữ, anh ta nói thêm vài câu an ủi, rồi như đã quá thân thuộc với ngôi nhà này hướng phòng Bạch Kính Xuyên làm việc đi tới, cúi người nhấn mật mã két sắt, từ trong đó lấy ra một gói văn kiện cùng chiếu USB màu đen, cẩn thận đút vào túi quần.
Khi Nguyễn Đông Nam rời đi, Triệu An Ngữ vẫn đứng ngoài hiên nhà, cảm giác bất lực vô dụng ùa về trong cô.
Mỗi lần cô gặp khó khăn đều là anh ra tay giúp đỡ, đến lượt anh cô lại chẳng làm được gì cả, ngoài ở nhà âm thầm cầu nguyện anh được bình an.
Nguyễn Đông Nam đi chưa được bao lâu thì Mạnh Nhược Lam tới, dáng vẻ đằng đằng sát khí lôi kéo tay Triệu An Ngữ: “Chị với em tới nhà mẹ con mụ đó đi, em muốn cho bọn họ biết thế nào là ăn uống có thể bừa nhưng nói thì không thể.”
“Nhược Lam chị biết em rất căm ghét mẹ con Lâm Tĩnh, chị cũng vậy, nhưng giờ chúng ta mà làm gì hai người đó không phải bác sĩ Ngô và anh Kính Xuyên càng gặp rắc rối hơn sao?”
Triệu An Ngữ cầm lấy tay cô ấy khuyên nhủ, tính tình bà Phương Liên cô còn lạ gì, ăn vạ không ai bằng xước một tí da thôi mà làm như bị cắt mất một miếng thịt vậy, nói gì tới hai người bọn cô động vào bà ta, lại thêm có người xúi dục nữa không ổn chút nào.
“Vậy phải làm sao? Em điên quá không thể nào để đám người ăn cháo đá bát đó sống thảnh thơi được.” Mạnh Nhược Lam ai oán nói.
Triệu An Ngữ kéo Mạnh Nhược Lam vào nhà rót nước đưa cho cô ấy: “Chờ mấy người đàn ông kia ra ngoài, chúng ta không cần ra tay mẹ con nhà đó khác bị pháp luật định tội.”
Có thể lúc này Phương Liên đã có được những thứ bà ta muốn, nhưng ở đời mà có luật nhân quả cả, hơn nữa cô nghe nói người đứng sau bà ta đâu phải loại tốt đẹp gì, với cái lòng tham không đáy của bà ta trước sau gì cũng gặp họa.
“Em có ý này, không ai biết được đâu.” Mạnh Nhược Lam nghiêng người ghé sát tai Triệu An Ngữ thì thầm.
Triệu An Ngữ định từ chối, nhưng thấy vẻ mặt hào hứng của Mạnh Nhược Lam thì không nỡ, đồng ý đi cùng cô ấy làm việc xấu.
Chẳng là Mạnh Nhược Lam biết được người đang cặp kè cùng Lâm Tĩnh con rể quý trong mắt Phương Liên, là Yến Phong sĩ quan phụ tá của Trần Quân Thành, hắn ta đã có vợ con đuề huề rồi nhưng lại lấy thân mình ra làm mồi nhử hai mẹ con nhà đó, cho nên cô ấy muốn mượn tay vợ anh ta xả cơn bực tức trong người.
“Không người phụ nữ nào chịu được cảnh thấy chồng mình ôm ấp người phụ nữ khác đâu.” Mạnh Nhược Lam bổ xung thêm.
Qua nửa ngày ở Châu Nam người phụ nữ buôn bán hải sản ở chợ, bỗng nhận được phong thư từ người giấu tên gửi tới, mở ra xem từng bức ảnh đập vào mắt khiến cô ta không nhịn được mà bóp nát nó, gấp rút thu dọn đồ đạc tới Hải Thành rằn mặt tiểu tam.