Hôm nay đã là ngày thứ tư Bạch Kính Xuyên bị giam lỏng, ngoài nhớ cô vợ nhỏ ở nhà ra cuộc sống ở phòng giam cũng khá thỏa mái.
Nói cho cùng trong lòng binh sĩ ở đây Bạch Kính Xuyên vẫn là vị thủ trưởng đáng kính, tuy người nhà không thể vào thăm được, nhưng một số trường hợp đặc biệt như Nguyễn Đông Nam vẫn có thể mắt nhắm mắt mở cho ra vào.
Nguyễn Đông Nam vừa đặt chân vào phòng, đã bị cảnh tượng Bạch Kính Xuyên nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc sách làm cho tức nghẹn, không chỉ có thế trong phòng còn đầy đủ tiện nghi máy lạnh bật cả ngày, hoa quả thức uống cần gì có đó, đây là phạm tội sao? Nghỉ dưỡng thì đúng hơn.
Anh ta ngồi xuống ghế, cầm lấy trái quýt mọng nước trên bàn ai oán nói: “Bạch Kính Xuyên cậu an nhàn quá nhỉ còn đọc sách cơ đấy, cậu xem tôi mấy hôm nay vì mấy người mà da sạm đen không ít.”
Nguyễn Đông Nam vì mấy người bọn họ mà chạy khắp đông tây, quên đi cả tình cảm của mình chỉ mong sớm ngày bạn hữu được minh oan, xem ra anh nên giảm bớt phần nhiệt tình lại, nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn.
“Thế tôi mới luôn nhắc nhở cậu đừng vì mình chức cao hơn người khác mà hống hách.” Bạch Kính Xuyên để sách qua một bên, xuống giường đi lại chỗ Nguyễn Đông Nam giật lấy trái quýt bóc sẵn trên tay cậu ta, không hề kiêng nể mà gỡ một miếng bỏ vào miệng rồi ném trả lại.
Nguyễn Đông Nam nhìn trái quýt đẹp đẽ nay chỉ còn một nửa, ánh mắt ghét bỏ lườm người trước mặt, cố tình nói: “Cậu thì hay rồi có người phục vụ cơm đến tận miệng, chỉ khổ cho Triệu An Ngữ cả ngày mong ngóng cơm không nuốt trôi hốc hác đi rất nhiều.”
Nhắc tới Triệu An Ngữ thần sắc Bạch Kính Xuyên bất giác trở lên trầm mặc, cô ấy chính là điều khiến anh bận tâm nhất, sợ một khi làm tới cùng đám người kia sẽ nổi điên mà không từ thủ đoạn làm tổn thương đến cô ấy.
“Cậu giúp tôi đưa cô ấy tới chỗ trung úy Trịnh ở một thời gian, để cô ấy ở nhà một mình tôi không an tâm.” Bạch Kính Xuyên trong lòng đã có tính toán, một khi sắp xếp cho Triệu An Ngữ ổn thỏa, lúc đó sẽ cùng đám người kia giải quyết tất thảy những ân oán từ trước đến giờ.
Lời nhờ vả này Nguyễn Đông Nam cầu còn không được, đương nhiên sẽ nhanh chóng làm theo, mượn cơ hội Triệu An Ngữ ở đó mà qua lại nhà vợ cũ thường xuyên hơn.
Anh ta không quan tâm Bạch Kính Xuyên còn muốn nói thêm điều gì nữa không? Hớn hở đứng dậy chuẩn bị xoay người rời đi.
Bạch Kính Xuyên nhìn điệu bộ bạn tốt không nhịn được khinh bỉ một phen, trong phút chốc bất chợt thay đổi thần sắc, ngữ điệu dịu dàng như đang trực tiếp nói với Triệu An Ngữ: “Nói với cô ấy tôi rất khỏe, vài ngày nữa sẽ bình an về nhà với cô ấy.”
Chờ Nguyễn Đông Nam đi khỏi, Bạch Kính Xuyên bất giác thở dài tự lẩm bẩm một mình: “Một chút nữa thôi, qua thời gian này cuộc sống của hai ta càng tốt hơn.”
Theo lời dặn dò của Bạch Kính Xuyên, Nguyễn Đông Nam liền tức tốc lái xe tới công ty Triệu An Ngữ làm việc.
Sau khi nghe Nguyễn Đông Nam nói qua tình hình, Triệu An Ngữ coi như cũng là người vợ hiểu chuyện, thấu hiểu được những lo ngại của chồng mình, bàn giao công việc cho cấp dưới, đi theo anh ta về nhà lấy những đồ dùng cần thiết mang qua nhà Trịnh Hải Thu.
Nhìn căn nhà ấm áp ngày nào giờ trở lên trống trải lạnh lẽo, Triệu An Ngữ khẽ thở dài một hơi, cuộc sống hôn nhân của cô và anh chỉ mới bắt đầu, tại sao lại xảy ra nhiều biến cố đến vậy? Nếu như đây là điều anh mong, cô sẽ cố gắng thực hiện một cách tốt nhất để anh an tâm làm chuyện mình muốn.
“Anh ấy có ăn uống đầy đủ không? Cuộc sống ở đó thế nào?” Trên đường đi tới nhà Trịnh Hải Thu, Triệu An Ngữ đem những quan tâm mấy ngày qua hỏi Nguyễn Đông Nam.
Nguyễn Đông Nam cong môi cười: “Cậu ta sống còn tốt hơn chúng ta đấy, cô yên tâm hiện tại chức vị cậu ta vẫn là tư lệnh mà, ai dám để cậu ta chịu khổ.”
Nói đến khổ phải qua mười ngày nữa, nếu như Bạch Kính Xuyên không minh oan được cho mình, khi đó mới là giai đoạn thảm hại nhất của anh.
Dù anh ta nói vậy nhưng lòng Triệu An Ngữ vẫn không thể nào bớt căng thẳng được, chỉ khi anh được phán vô tội, bình an trở về lúc đó mới nắm chắc an toàn.
Nơi Trịnh Hải Thu ở là nhà công vụ dành cho cán bộ quân đội, tuy có chút gò bó nhưng được cái an ninh rất tốt.
Đây chính là lý do thiết yếu Bạch Kính Xuyên muốn Triệu An Ngữ đến ở cùng Trịnh Hải Thu, vừa có người bầu bạn vừa có người bảo vệ tránh qua đợt sóng gió này.
“Chị Hải Thu làm phiền rồi.” Triệu An Ngữ nhìn Trịnh Hải Thu ái ngại nói.
Ánh mắt Trịnh Hải Thu thoáng liếc qua gương mặt Nguyễn Đông Nam như muốn xác nhận điều gì đó, rồi mỉm cười nói với Triệu An Ngữ: “Chị lâu nay vẫn ở một mình, có em bầu bạn chị rất vui, không có gì phiền hà ở đây cả.”
“Sau này thiếu đồ gì cô gọi cho tôi hoặc Lục Trị lấy giúp, đừng tự mình rời khỏi nơi này.” Nguyễn Đông Nam đem hành lý của Triệu An Ngữ vào phòng ngủ, trước vẻ mặt đuổi khách đến từ vợ cũ anh ta buồn bã dặn dò.
Triệu An Ngữ gật đầu: “Tôi đã hiểu, anh vất vả rồi.”
Nguyễn Đông Nam nói xong quay sang trông ngóng vợ cũ, nhưng chưa đợi anh ta mở miệng Trịnh Hải Thu đã bóp nát cái suy nghĩ đó: “Anh còn việc gì nữa không? An Ngữ còn xếp đồ.”
“Không có, hai em nghỉ ngơi đi.” Nguyễn Đông Nam cụp mắt, không còn cách nào khác là ôm cái bụng đói meo ra ngoài.
Nơi phòng tạm giam Nguyễn Đông Nam rời đi không lâu thì Trần Quân Thành lại xuất hiện, nghe tiếng cửa mở Bạch Kính Xuyên ngoái đầu ra sau nhìn tới, cánh môi bất giác cong lên nụ cười chế nhạo:
“Thượng tá Trần tuy chúng ta không thân, nhưng những ngày qua người thăm tôi thường xuyên nhất chỉ có anh, tôi sẽ ghi nhớ.”
Trần Quân Thành nhếch môi: “Tôi thật ngưỡng mộ vẻ vô lo vô nghĩ này của tư lệnh đấy, là tôi chắc ăn ngủ không yên rồi.”
Bạch Kính Xuyên bật cười, dáng vẻ ung dung uống trà, anh chẳng làm gì sai cả sao phải nghĩ ngợi nhiều làm gì? Ngược lại cha con bọn họ ngày ngày toan tính tìm tòi cách thức hại người mới phải vất vả thôi.
“Tư lệnh Bạch tôi thật muốn xem khi anh mất tất cả, bộ dạng còn giống bây giờ nữa không?” Trần Quân Thành tháo bỏ lớp mặt nạ, đôi mắt đầy địch ý nói.
“Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ mất gì cả, thứ đã là của tôi vẫn mãi là của tôi.” Bạch Kính Xuyên đặt chén trà xuống bàn, ngón tay thon dài khẽ chạm vào nhau, toàn bộ dáng vẻ tự tin kiêu ngạo đổ dồn ở câu nói này.
Ở đời đã không có năng lực chỉ dựa vào thủ đoạn để trèo cao trước sau gì cũng té đau, anh cho Trần Quân Thành cơ hội thăng tới chức thượng tá đã là nể mặt Trần Hạo Giang quá rồi, vậy mà cha con hai người lại không biết điều, tham lam muốn chiếm cả thứ không dành cho mình.
“Đến giờ phút này rồi mà cậu vẫn còn lạc quan đến vậy, là chưa biết hay cố tình không quan tâm? Chẳng mấy chốc nữa thôi cái tên Bạch Kính Xuyên mãi mãi biến mất khỏi ngành quân đội, ngoài nhận những lời phỉ báng ra không ai còn muốn nhắc tới cậu nữa.” Trần Quân Thành cho rằng kế hoạch lần này rất hoàn hảo, chu toàn đến độ không một kẽ hở, Bạch Kính Xuyên dù có thần thông quảng đại tới mấy cũng không thoát được khỏi tội danh lừa gạt cấp trên, hãm hại đồng đội.
Chưa gì hắn ta đã nhìn thấy bản thân mình ngồi vào chiếc ghế tư lệnh, oai phong lẫm liệt trở thành niềm hãnh diện của Trần Hạo Giang.
Tại bệnh viện thành phố.
Sau màn đánh ghen kinh hoàng, Lâm Tĩnh về tới nhà thì phát hiện giữa hai chân mình từ lúc nào chảy ra một hàng máu đỏ tươi, như nghĩ tới chuyện gì đó sáng lạn Phương Liên gấp gáp bắt taxi đưa con gái tới bệnh viện.
Cũng may kịp thời cấp cứu đứa nhỏ trong bụng Lâm Tĩnh thành công giữ lại được, nhìn con gái nằm thoi thóp trên giường bệnh, Phương Liên hạ quyết tâm nhất định phải kiếm trác chút lợi lộc từ vụ việc này, không thể nào để những hy sinh lâu nay vô ích được.
Lời nói kèm theo hành động, vì cái nghèo có thể ập tới bất cứ lúc nào bà ta đã ném lời uy hiếp của Yến Phong đi xa, cầm theo tấm hình siêu âm đứa nhỏ hơn bốn tuần tuổi tới doanh trại quân đội ồn ào đòi gặp cha đứa nhỏ.
Yến Phong nhận được cuộc gọi từ vệ binh, hàm răng nghiến chặt vào nhau không còn cách nào khác là đi ra cổng gặp bà ta.
“Bà có việc gì? Số tiền thuốc men đó chưa đủ với bà?” Yến Phong ghét bỏ bà ta, chỉ muốn nói mau mau để đuổi người.
“Không phải tôi đến vì việc khác.” Phương Liên hớn hở, nói xong liền lôi từ trong túi xách ra một hình siêu âm.
Yến Phong nhìn thấy tấm hình liền không nhịn được ngửa cổ cười lớn: “Bà xem tôi là trẻ con? Ai nói mang thai với mình cũng phải thừa nhận?”
“Lâm Tĩnh nhà tôi chỉ có mình cậu, không phải cậu thì của ai vào đây?” Phương Liên tỏ ra cáu gắt, xem đứa con gái chuyên mồi chài đàn ông thành gái ngoan chung thủy.
“Cứ cho tác giả bào thai đó là tôi đi, nhưng tôi không muốn có con cùng con đàn bà như Lâm Tĩnh, bà về bảo cô ta bỏ nó đi.” Yến Phong mất kiên nhẫn, sớm biết hai mẹ con nhà rắc rối như vậy, khi đạt được mục đích hắn ta đã cho gia đình này đoàn tụ với nhau luôn rồi.
Ở chỗ Yến Phong không được, bà ta tìm cách khác để uy hiếp: “Cậu nói thế mà nghe được?”
Nói dứt câu bà ta quay ra nhìn vào vệ binh, ngữ điệu ra lệnh nói: “Gọi cấp trên các cậu ra đây tôi muốn nói chuyện.”
Bà ta mải kêu gào mà không nhận ra sắc mặt Yến Phong đang dần tối lại, hắt ta bất chấp chốn đông người giữ lấy cổ tay bà ta bóp chặt: “Mụ già này bà vẫn chưa biết sợ là gì phải không? Đáng ra khi có cơ hội sống bà nên biết trân trọng, giờ thì tôi sẽ cho bà biết thế nào hối hận tột cùng.”
Nói rồi một tay hắn ta kéo bà ta đi về phía trước, tay còn lại bấm điện thoại nói gì đó với người bên kia, chưa đầy năm phút chiếc xe đen bảy chỗ dừng lại, bà Phương Liên bị tống vào trong xe một cách thô bạo.
Lúc đầu bà ta còn la hét om sòm, sau khi bị hai tên to béo tổng quất xong ngồi im không dám ho he dù chỉ nửa lời.