Ba hôm trước Bạch Kính Xuyên đã trở về Hải Thành, không còn bóng dáng anh ta xuất hiện, Triệu An Ngữ cảm thấy cuộc sống của mình thỏa mái hơn nhiều.
Tuần này cô bắt đầu đi làm trở lại, mặc dù đám nhân viên trong công ty ngoài mặt vẫn tỏ ra kính cẩn nịnh bợ, nhưng cô biết sau lưng mình bọn họ có biết bao lời dị nghị bàn tán.
Triệu An Ngữ coi như câm điếc bước qua đám người túm tụm lại một chỗ vào thang máy, miệng lưỡi người ta cho dù cô giải thích hay mắng chửi cũng có thay đổi được gì đâu, thà rằng không để ý cho nhẹ lòng.
Việc đầu tiên Triệu An Ngữ muốn làm nhất sau khi trở lại làm việc, là tới gặp thư ký của Triệu Anh hỏi chuyện.
Trong phòng nghỉ của nhân viên, Triệu An Ngữ vân vê ly cà phê trong tay mở lời:
“Chú Tâm, cháu tới tìm chú thế này có làm phiền chú không?”
Gương mặt Trịnh Tâm hiền hậu mỉm cười: “Không sao, chủ tịch giao cho chú chút việc nhưng không gấp, cháu có gì muốn hỏi cứ hỏi đi.”
“Cháu nghe bố cháu nói công ty đang gặp vấn đề về tài chính, chuyện này xảy ra bao lâu rồi, sao không ai nói cháu biết vậy?” Nhận được câu nói của ông ta, Triệu An Ngữ điều chỉnh lại tư thế ngồi, lòng thả lỏng hơn, khẽ hỏi.
Thấy Triệu An Ngữ đã biết chuyện, Trịnh Tâm đoán ra người nói là ai, cũng không giấu diếm nữa nói:
“Bố cháu bắt chú phải giữ kín chuyện này, không được cho cháu biết.” Trịnh Tâm thở dài: “Cũng gần hai năm rồi, một mình bố cháu ngược xuôi cầm cự, nhưng giờ thì tốt rồi, mấy ngày trước đã xoay được nguồn vốn, trước mắt công ty đã hoạt động bình thường, có thêm nguồn xuất ra nữa coi như không cần lo lắng.”
Triệu An Ngữ nhíu mày, tuy Triệu thị không phải công ty vươn tầm quốc tế to lớn gì, nhưng cũng không đến nỗi không có đối tác làm ăn dẫn đến kinh doanh thua lỗ, nguồn vốn lúc nào cũng duy trì trên trăm tỷ, tại sao đùng cái lại thiếu thốn tới vậy?
“Mười mấy năm nay bố cháu vẫn duy trì làm ăn với mấy siêu thị lớn mà?” Triệu An Ngữ mơ hồ nói.
“Cái này không phải do nhà họ Doãn sao…?” Trịnh Tâm buột miệng nói ra, nhưng may mắt chợt nhớ ra mối quan hệ giữa Triệu An Ngữ và Doãn Khiên, liền dừng lại kịp lúc.
Triệu An Ngữ thấy ông ta lấp lửng, sốt ruột hỏi: “Bọn họ thì có liên quan gì?”
Trịnh Tâm đưa mắt nhìn vẻ mặt gấp gáp của Triệu An Ngữ, thầm nghĩ: Công ty nhà họ Doan đang chuyển hướng kinh doanh, xâm nhập vào ngành nội thất cùng một thị trường tiêu thụ với Triệu thị, phần lớn các khách hàng tiềm năng đều vì chức vị và mối quan hệ nhà bọn họ hủy bỏ hợp đồng chạy sang ký với bên kia, gây tổn thất nặng nề cho Triệu Thị.
Hàng sản xuất ra không bán được đi, lại khan hiếm nguồn vật liệu dẫn tới trì trệ kinh doanh, đầu năm nay vì nguồn vốn buộc phải đóng cửa hai trong số ba nhà máy, sa thải hơn một trăm công nhân.
Nhưng Trịnh Tâm không muốn Triệu An Ngữ khó chịu, giữ lại trong lòng suy nghĩ kia nói: “Cũng không có gì lớn, chủ yếu không vay được tiền.”
Triệu An Ngữ vỡ lẽ, chắc hẳn bố cô vì việc đó mà đâm ra ghét bỏ Doãn Khiên, mà cũng vì việc đó mà coi trọng Bạch Kính Xuyên.
Ai nói tiền không quan trọng bằng tình cảm? Sự thực sự chứng minh nó giống như loại tà đạo chi phố gần như toàn diện tâm tư con người.
Buổi trưa Triệu An Ngữ có hẹn cùng Doãn Khiên ra ngoài dùng cơm, ngồi bên cô lén quan sát sắc mặt anh, chần chừ không biết mở miệng thế nào?
“Em sao vậy? Đừng ăn mãi một món rau thế, ăn chút thịt bò bổ sung đạm.” Doãn Khiên cúi đầu nhìn đống rau cải trong bát Triệu An Ngữ, khẽ cười kéo đĩa thịt bò lại đặt trước mặt cô nói.
Triệu An Ngữ mỉm cười, nghe lời gắp miếng thịt bò đưa vào miệng, ăn xong cô đặt đũa lên bát, nhẹ giọng: “Mấy hôm nay tâm tình bố em không được tốt, anh đừng để ý.”
Doãn Khiên gắp thêm đồ ăn để vào bát Triệu An Ngữ, coi như không có việc gì: “Không sao anh hiểu.”
“Em chỉ lo giữa anh và bố xảy ra vấn đề, em không biết phải làm thế nào?” Triệu An Ngữ nắm lấy tay Doãn Khiên, bộc lộ tình cảm sâu đậm.
Khúc mắc này không phải liên quan đến tiền sao? Nếu như giờ liệu nhà họ Doãn chịu bỏ vốn, tình cảnh này có được tháo gỡ không?
Mặc dù Triệu An Ngữ không muốn gộp tiền bạc và yêu đương lại với nhau, nhưng trong tình cảnh này cô không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Thực ra cũng không phải cô đi xin xỏ, chỉ là mượn tạm một thời gian thôi mà. Nghĩ vậy Triệu An Ngữ liền có dũng khí nói: “Em nghe chú Tâm nói công ty nhà em đang thiếu vốn, nếu như nhà anh chịu cho vay vậy thì…”
Doãn Khiên chợt nhìn Triệu An Ngữ bằng ánh mắt khó đoán, anh ta ngập ngừng đôi chút rồi nói:
“Em biết chuyện rồi sao? Giá như anh cũng làm kinh doanh thì tốt rồi, có thể dốc sức cùng bác trai vượt qua khó khăn, em cũng biết Doãn Thị do anh trai anh làm chủ, anh ấy trước giờ rất cứng ngắc, phải nhìn thấy cơ hội làm ăn mới bỏ tiền.”
Doãn Khiên ngoài mặt thì làm như rất áy náy với Triệu An Ngữ, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán làm sao để cô tin tưởng mình thật tâm.
So với có được Triệu An Ngữ, anh ta mong nắm được Triệu thị hơn, ý định chờ khi hôn lễ kết thúc, hai người chính thức trở thành vợ chồng, tài sản và cổ phần trong tay cô nghiễm nhiên hắn cũng có phần, lúc đó bỏ chút vốn có đáng gì.
Lại giữa đường nhảy ra một Bạch Kính Xuyên, Doãn Khiên cứ nghĩ tới cái tên đó là hận thấu xương, chẳng nhẽ không làm gì để trút bỏ cơn giận này?
Đáy mắt Doãn Khiên tự nhiên trở nên thâm sâu khó lường, nhìn sang Triệu An Ngữ. Khóe môi anh ta bất giác cong lên, không phải tên đó chết mê chết mệt cô ấy sao? Chiếm được cô ấy không phải cách hả giận tốt nhất à.
Anh ta từng nghĩ bản thân không thiếu phụ nữ, con mồi phải từ từ thưởng thức mới cảm thấy thỏa mãn, nhưng giờ anh ta quyết định thay đổi lối suy nghĩ đó, thể xác lẫn trái tim Triệu An Ngữ đều phải triệt để thuộc về mình.
“Ngữ chuyện hôm trước anh nói với em đấy, em thấy thế nào?” Anh ta bất ngờ nghiêng người ôm Triệu An Ngữ vào lòng, bờ môi phác họa vành tai cô thì thầm.
“Đăng ký kết hôn? Nhưng bố em.” Nơi vành tai nhồn nhột ướt át khiến Triệu An Ngữ khó lòng ngồi im, cô rụt rụt cổ nói.
“Em xem chúng ta kết hôn rồi, với quan hệ của em với nhà họ Doãn, anh sẽ nhờ bố ra mặt khuyên anh cả giúp đỡ Triệu Thị thoát khỏi khó khăn.” Hai tay Doãn Khiên ôm lấy mặt Triệu An Ngữ, giọng điệu mê hoặc dụ dỗ.
Triệu An Ngữ có chút giao động, nhưng phần bố cô phải làm sao đây? Ông ấy hình như đã nhận tiền của Bạch Kính Xuyên rồi, số đó cô không biết là bao nhiêu, cũng không có để trả lại anh ta, phải làm như Doãn Khiên nói mới có được.
“Hay chúng ta bí mật đăng ký, không để bố em biết sẽ không có chuyện gì, lúc bại lộ mọi việc đã đâu vào đó rồi.” Thấy cô đăm chiêu, Doãn Khiên tiếp tục dùng tài ăn nói của mình lấy lòng.
Triệu An Ngữ nhất thời cảm thấy Doãn Khiên nói cũng có lý, chờ lấy được tiền từ Doãn thị trả cho Bạch Kính Xuyên, bọn họ sẽ không còn nợ lần gì cả, bố cô cũng không vì cái đó mà ép buộc cô nữa.
Chủ yếu trước kia Triệu Anh ngăn cả cô và Doãn Khiên đều là vì Triệu thị. Cô tin bố cô sẽ hiểu cho việc cô sắp làm.