Trình Bắc Doanh cũng rất giữ lời hứa, ngày hôm sau đã cho phép cô được đến nhà tù H thăm Châu Mạc Vũ, nhưng không được đi một mình mà phải đi với vệ sĩ.
Châu Thiên Kỳ đã xin anh mua một giỏ hoa và bánh đem vào thăm Châu Mạc Vũ. Khi vào thăm anh hai cô đã cố bình tĩnh sửa soạn lại và chuẩn bị tinh thật tốt, nhưng cô có chuẩn bị kĩ như thế nào khi nhìn thấy anh hai bị còng và bước ra ngoài, nước mắt cô đã trào ra. Nhìn anh trai người đã gầy đi trên khuôn mặt lại còn có vết thâm.
“ Anh…!” Cô cầm chiếc điện thoại lên mà nói qua
Anh trai cô vẫn bình tĩnh và giữ được khuôn mặt thương yêu nhìn qua cửa kính, giọng trầm ấm âu yếm nói: “ Em khoẻ không? Cười lên đừng khóc!”
Châu Mạc Vũ đưa tay ra dấu cô lau đi nước mắt và hãy cười lên.
“ em gái của anh phải luôn cười thật tươi, như vậy anh mới có thể vui được!”
Châu Thiên Kỳ nghe lời, cô cố gắng kìm lại nước mắt và nở một nụ cười thật tươi.
“ Em đâu có khóc, anh ở trong đó có sống tốt không? có bị bắt nạt không?”
“ Vết thương này chỉ là do bị trầy xước khi lao động thôi, em không cần phải lo quá!”
Châu Thiên Kỳ biết anh đang nói dối mình nhưng không vạch trần, anh và cô bây giờ đều sống nhau đều sống trong một chiếc lồng giam.
“ Anh có biết kẻ đã hại anh không? Cả bố nữa!”
Châu Mạc Vũ lắc đầu, không phải anh không biết kẻ đứng sau mà là không muốn để em gái mình đau lòng, nếu nói kẻ đã hại gia đình mình là kẻ đã ký vào giấy kết hôn với em, lúc đó kẻ đau lòng nhất là Châu Thiên Kỳ mà không phải ai khác.
Vết thương trên mặt Châu Mạc Vũ cũng không phải do bị thương khi lao động mà do bị đánh ở trong nhà lao, bọn họ nói là được người ta thuê để dạy anh cách im lặng, Châu Mạc Vũ chỉ cần nghe vậy đã biết kẻ đó là ai.
“ Em sống với vẫn hạnh phúc chứ?”
Châu Thiên Kỳ kẽ cúi đầu, cô biết trả lời thế nào đây nói là mình bị giam lỏng trong căn biệt thự mà mình hằng ao ước muốn sống sao? Hay nói bây giờ mình sống rất hạnh phúc?
Châu Mạc Vũ nhìn em gái không nói trong lòng cũng đã ngầm đoán được em gái mình sống ở đó phải chịu khổ, anh cố động viên một câu nói đầy hứa hẹn:
“ Em cố gắng chờ anh ra ngoài, lúc đó anh sẽ dẫn em đến nơi khác sinh sống!”
Châu Thiên Kỳ không đáp lại chỉ cười, cô bây giờ đến thời gian ra ngoài cũng không có nên không thể tìm chứng cứ minh oan cho anh và bố, thì lúc nào anh hai mới được ra ngoài.
“ Hai hôm trước Hàn Trạch Lâm có đến thăm anh, chân cậu ấy bị gãy cả mặt cũng bị thương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“ Bị gãy chân?”
“ Đúng vậy, cậu ấy nói bị người của Trình Bắc Doanh đánh, em thật sự không biết?”
“ Em không biết anh ấy bị thương nặng đến như vậy!”
Châu Thiên Kỳ không ngờ đến chỉ vì nghĩ đến bản thân thoát khỏi chiếc lồng sắt đó, mà cô đã quên đi Hàn Trạch Lâm sẽ bị liên lụy.
Thời gian thăm tù cũng đã kết thúc, Châu Thiên Kỳ ngồi trên xe về mơ hồ. Nghĩ đến khoảng thời gian trước kia vui vẻ biết bao bây giờ lại buồn bã gấp đôi, sự nghiệp đang có tiến triển cũng phải bỏ dở, Châu Thiên Kỳ nhìn chiếc áp phích được dính trên khu cao tầng in hình chính bản thân đã bị rách, lòng cô siết lại.
Buổi tối, như đã đồng ý với Trình Bắc Doanh Châu Thiên Kỳ đã dọn lên phòng của anh, căn phòng mà mình đã bị anh đuổi đi ngay trong ngày đầu về làm vợ, không cho cô ngủ cùng cũng như không muốn nhìn thấy cô trong căn phòng, bây giờ lại muốn ở cùng phòng với cô, Châu Thiên Kỳ cũng không thể hiểu được trong lòng Trình Bắc Doanh hiện giờ đang nghĩ gì? Đang mưu tính gì? Cô thật sự không thể đoán được!
Châu Thiên Kỳ chuẩn bị nước nóng bồn và áo tắm cho anh, lúc cô đang chăm chú dọn dẹp lại ga giường thì Trình Bắc Doanh mở cửa vào.
“ Cô có vẻ thích ở cùng phòng với tôi nhỉ?”
Châu Thiên Kỳ không đáp cô vẫn tiếp tục dọn dẹp ga giường. Trình Bắc Doanh nhíu mày cởi cà vạt vứt xuống giường, áo vest và cặp sách đều được anh vứt lên giường, khi đang muốn ngã mình xuống giường Châu Thiên Kỳ đã nhắc nhở.
“Nước tôi chuẩn bị rồi, anh vào tắm đi không khi nước nguội lại bảo tôi không chu đáo!”
Trình Bắc Doanh đi thẳng vào phòng tắm, anh ngâm mình trong bồn thư giãn được một chút , lý do tại sao anh muốn ở cùng phòng với cô cũng không phải vì động lòng với cô, mà dạo này Trình Bắc Doanh không thể chìm vào giấc ngủ được nhưng khi ngủ với cô lại có thể ngủ ngon, nên mới ra điều kiện đó với cô.
Khi Trình Bắc Doanh tắm xong đi ra đã thấy Châu Thiên Kỳ đang ngủ dưới sàn trên chiếc mềm mỏng. Trình Bắc Doanh bước đến đá vào chân cô giọng gắt gỏng.
“ Lên giường?”
Châu Thiên Kỳ lười trả lời, cô kéo chăn lên tiếp tục ngủ. Ngữ khí Trình Bắc Doanh lúc này đã tức giận:
“ Tôi nói cô lên giường! Không nghe thấy sao?”
“ Anh muốn tôi ở cùng phòng tôi đã làm theo rồi, bây giờ anh lại muốn điều gì nữa?” Cô bật mình dậy nói
“ Lên giường !” Ngữ khí Trình Bắc Doanh không gì thay đổi, kèm theo sự gắt gỏng là sự lạnh lùng làm cho đối phương phải sợ hãi..
Châu Thiên Kỳ cũng không chịu được cô đứng thắt dậy nói lý:
“ Trước kia không phải chính anh đã đuổi tôi ra khỏi căn phòng này sao? Không muốn tôi nằm trên chiếc giường này, giờ lại muốn tôi nằm trên đây! Anh đang muốn dở trò gì?”
“ Lên giường! Đừng để tôi nói thêm lần nữa!”
Châu Thiên Kỳ bực mình cô nằm lên giường lấy chăn đắp và nhắm mắt lại, khi nhìn thấy cô đã lên giường anh mới tắt điện.