Bữa tối của ba người nhưng như của hai người, Lưu Thẩm Vạn và Châu Thiên Kỳ liên tục trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trước lúc ngồi ăn cùng cô rất muốn ăn thật anh và đừng ai hỏi hay trò chuyện với mình, nhưng Lưu Thẩm Vạn lại liên tục hỏi khiến cô phải trả lời.
Trình Bắc Doanh ngồi đối diện cô mặt vẫn căng không nói gì, ngồi dùng bữa. Đến khoảng nửa bữa ăn anh đã không chịu được việc hai người nói chuyện còn làm cho Lưu Thẩm Vạn cười tươi, Trình Bắc Doanh đã bỏ đũa xuống kéo ghế bước chậm về phía cô ngồi, anh cuối người nâng cằm Châu Thiên Kỳ lên kẽ đặt một nụ hôn như công bố chủ quyền với Lưu Thẩm Vạn, anh còn không quên nói một câu.
“ Bà xã, em trò chuyện với người đàn ông khác trước mặt anh, anh sẽ tức giận đấy, mà gậy quả em tự chịu!”
Châu Thiên Kỳ đứng mình, cô vội xin phép vào nhà vệ sinh, còn Trình Bắc Doanh gương mặt đã giãn ra anh ngồi về vị trí cũ.
“ Tôi gọi cậu đến đây để bàn công việc tiện cho cậu dùng bữa chung, không phải cho câu đến đây câu dẫn người của tôi:”
“ Tôi chỉ trò chuyện vài ba câu cũng không được sao? Ăn cơm mà không nói chuyện thì tôi thật sự không thể ăn nổi!”
“ Ở trong nhà, ngồi chung bàn ăn với tôi phải theo nguyên tắc của tôi!”
Châu Thiên Kỳ ở trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cô không hiểu tại sao anh lại hôn mình trước mặt Lưu Thẩm Vạn, càng không hiểu từ lúc nào cơ thể lại phản kháng nụ hôn nhẹ nhàng của anh, có lẽ những lần cô bị anh cưỡng h*ếp hôn một cách thô bạo nên giờ mới sợ hãi sự nhẹ nhàng này. Khi Châu Thiên Kỳ bước ra cô cũng không tiếp tục dùng bữa nữa, mà quay vào bép gọt hoa quả cho hai người.
“ Hoa quả của hai anh!”
“ Em cũng ngồi xuống ăn đi, đừng đi lại nữa!”
Châu Thiên Kỳ lưỡng lự, khi nãy anh nói khi hôn đã làm cô thấy sợ nên đã đưa ánh mắt nhìn về phía anh, thấy mặt Trình Bắc Doanh nhìn xuống chỗ gần mình không lên tiếng, cô cũng đã hiểu mà đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.
Lần đầu tiên cô được ngồi chung với anh, nghe và thấy anh làm việc. Châu Thiên Kỳ im lặng ngồi ăn hoa quả, thỉnh thoảng sẽ đưa mắt nhìn về phía anh và Lưu Thẩm Vạn.
Châu Thiên Kỳ một lần nữa bị rụng động trước vẻ đẹp mê lòng đó của anh, vẻ đẹp còn được nhân đôi khi Trình Bắc Doanh đang chăm chú làm việc.
“ Tiểu Châu em có thể lấy cho anh cốc nước được không?” Lưu Thẩm Vạn mong chờ cô sẽ đi lấy nhưng khi Châu Thiên Kỳ vừa đứng dậy thì đã bị Trình Bắc Doanh kéo lại.
“ Bà xã, em ngồi xuống đi giúp việc sẽ mang nước cho cậu ta!”
Hai chữ “ Bà xã ” cứ vang lên là chân cô lại mềm nhũn ra như bị rút cạn hết sức lực vậy.
Lưu Thẩm Vạn cũng không muốn ở thêm, sau khi bàn công việc xong đã xin phép ra về. Châu Thiên Kỳ chợt nhìn đồng hồ đã thấy điểm 11 giới, cô mới vội mà chạy lên dọn dẹp lại giường và xả nước nóng vào bồn cho anh.
Trình Bắc Doanh sau khi lên phòng đã yêu cầu cô vào cà lưng cho mình, Châu Thiên Kỳ nhẹ nhàng mà cà lưng cho anh, vốn là điều nên làm nhưng tay chân Châu Thiên Kỳ vẫn run, bỗng anh lên tiếng.
“ Cô nên nhớ địa vị của mình, đừng để tôi phải dạy bảo lại!”
“ Em không hiểu ý của anh!”
“ Không hiểu, cô trước mắt tôi lại trò chuyện vui vẻ với bạn tôi, còn cùng nấu ăn cô xứng đáng làm thiếu phu nhân Trình gia sao?”
Trình Bắc Doanh vẫn là lo cho sĩ diện của mình, cô còn tưởng là anh ghen nên mới nói vậy.
“ Lần sau em sẽ chú ý hơn!”
“ Đừng làm tôi thất vọng!”
Thất vọng, chỉ mình người có địa vị mới được nói thôi sao? Trình Bắc Doanh không muốn để cho người khác biết được mất không tốt, cũng như không muốn thanh danh bị xấu, nhưng anh có từng nghĩ chỉ vì anh mà tất cả của cô đã bị mất không, cũng chỉ vì đem lòng yêu anh mà cửa mất nhà tan, bố mất anh trai ngồi tù còn mình bị giam giữ… liệu anh đã từng nghĩ đến những điều đó chưa?
Buổi tối tháng 12 rất lạnh, nhưng có lạnh đến mấy cũng không lạnh bằng Châu Thiên Kỳ. Mặc dù được nằm trên giường chăn ấm nệm êm nhưng cô lại không thấy thoải mái, mà rất khó chịu. Châu Thiên Kỳ không dám cựa hay trở mình sợ đánh thức giấc ngủ của anh. Cả một buổi tối cô luôn tự suy nghĩ, yêu hận là gì? Rồi lại nhớ đến người bố đã mất, người anh ngồi oan trong tù liệu có phải chịu rét hay không?
Đến khi cô chuẩn bị chợp mắt được thì lại nghe anh gọi tên ai đó:
“ Quỳnh Quỳnh, anh nhớ em! Anh rất nhớ em!”
Lần trước anh say Châu Thiên Kỳ cũng đã nghe cái tên này nhưng không nghe rõ, giờ nghe anh gọi nhẹ nhàng cái tên xa lạ này lòng Châu Thiên Kỳ có chút chua xót.
“ Quỳnh Quỳnh là ai? Sao lại khiến anh ấy nhớ thương?” Châu Thiên Kỳ thật sự rất muốn biết người đó là ai, có thể khiến anh gọi tên một cách nhẹ nhàng như vậy,