Hạnh phúc không phải muốn có là được, nhiều người đã phải bỏ ra rất nhiều thứ quý giá, công việc, địa vị kể cả lòng tự trọng…. để có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng nhiều người họ chỉ muốn thỏa mãn được dục vọng trong người, hay để tìm kiếm khoải cảm, hoặc lập gia đình tiến tới hôn nhân chỉ để che mắt người nhà. Trình Bắc Doanh là người lập gia đình để che mắt bố và làm thế thân cho người yêu cũ.
Châu Thiên Kỳ bị gãy một chân và một tay đêm nào cũng phải nằm trên giường hầu hạ anh vài tiếng đồng hồ, cho dù Châu Thiên Kỳ có phản kháng cũng chả được gì, trái lại anh còn trút giận nhiều hơn lên thân thể cô. Lưu Thẩm Vạn đến nhà cũng không thể vào khi chưa có sự đồng ý của cô. Anh bây giờ đã cùng thông đồng đứng về một phía với Hàn Trạch Lâm để cứu cô ra ngoài.
Mỗi đêm Châu Thiên Kỳ sẽ nằm trên giường khi cửa được mở cô sẽ tự biết mà dạng chân ra, khuôn mặt vô cảm nhìn lên trần nhà, mặc cho phía dưới đau hay trái tim có bị đâm đi chăng nữa Châu Thiên Kỳ cũng không mở lấy nửa lời xin dừng. Sự phản kháng này của cô càng làm cho Trình Bắc Doanh điên lên.
Hôm nay cũng vậy, khi nghe tiếng cửa phòng mở Châu Thiên Kỳ bên trong đã cởi áo nằm trên giường. Trình Bắc Doanh bước tới, nhìn cô mang một vẻ mặt phản kháng đã hơn một tuần qua anh cũng đã chán ghét rồi.
“ Không làm sao?” Châu Thiên Kỳ thấy anh mãi không động đậy liền lên tiếng thúc giục.
“ Cô bày ra vẻ mặt đó mỗi ngày để tôi biết cô đang phản kháng không tình nguyện sao?”
Mọi đêm Trình Bắc Doanh đã không muốn để ý nhưng đêm nào cũng làm một người không có cảm xúc đến tiếng phát ra cũng không có, khác nào là đang làm với thi thể.
“ Không phải!” Châu Thiên Kỳ đáp ngắn gọn.
“ Nếu không phải thì đừng để bộ mặt đó khi làm với tôi, bởi tôi không muốn mình làm với một cái xác không hồn!”
“ Nhưng tôi cũng đâu phải là Quỳnh Quỳnh, nên không thể vui vẻ mà rên được, bởi tôi không yêu anh nên linh hồn tôi cũng không có cảm giác!”
“ Im miệng, dạng chân ra!” Trình Bắc Doanh cuối cùng cũng không thể nói gì thêm, anh tức giận chỉ biết trút hết lên thân thể yếu của cô.
Đến tầm nửa đêm Trình Bắc Doanh bị đánh thức bởi tiếng nói bên tai, anh ngồi dậy bật đèn nhìn sang mới phát hiện Châu Thiên Kỳ đang nằm mơ gặp ác mộng.
“ Bố, anh, hai người đừng đi…. con sợ…con sai rồi….con sẽ không lấy anh ta nữa…cầu xin hai người đừng bỏ con….!”
Câu nói làm cho Trình Bắc Doanh sững người, Châu Thiên Kỳ mà anh biết là kẻ rất yêu mình, không thể hận mình nhưng bây giờ ngay cả giấc mơ cũng đã ghét bỏ.
“ Cô không muốn lấy ai?”
“ TRÌNH BẮC DOANH!”
Trình Bắc Doanh không ngờ câu hỏi mà mình nóng vội buộc miệng hỏi ra, cô lại trả lời nhanh như vậy ngay cả khi trong mơ. Giờ trong tim Trình Bắc Doanh như có thứ gì đó đâm vào vậy, cảm giác rất đau.
“ Sao lồng ngực mình đau quá vậy?”
Trình Bắc Doanh bước ra ban công với điếu thuốc trên tay, bản thân anh bây giờ không biết mình cần thứ gì ở Châu Thiên Kỳ nữa, miệng nói không cần nhưng tim lại khó chịu khi có người nào đó tiếp cận cô.
Bầu trời đêm đầy sao, gió lạnh từng cơi kéo đến, tiếng gió thổi qua từng chiếc lá cây xào xạc đêm khuya tĩnh lặng. Trình Bắc Doanh ngồi trên ghế thẫn thờ, anh nhìn khuôn mặt say giấc thở đều của Châu Thiên Kỳ mặt đầy suy tư.
Trình Bắc Doanh cứ vậy ngồi cả đêm, anh cứ suy nghĩ tại sao mình lồng ngực mình lại đau như vậy, nhưng có suy nghĩ như thế nào thì cũng không có được câu trả lời hợp lý mà bản thân cần.
“ Nấu cho cô ta ít đồ bổ, rồi đem lên phòng nếu còn ngủ thì để đó rồi rời đi!”
Trình Bắc Doanh hôm nay ra ngoài lại căn dặn giúp việc nấu bữa sáng dinh dưỡng cho cô, giúp việc hay vệ sĩ đều phải ngạc nhiên. Bọn họ không hiểu người giày sao lại thay đổi nhanh như vậy, tính khí cũng rất khác thường.
Giúp việc nấu xong đem lên đã thấy cô tỉnh và đang ngồi ở ghế thư giãn, Châu Thiên Kỳ bị gãy chân nên cũng rất ít đi lại, cô chỉ nằm trên giường thỉnh thoảng sẽ được vệ sĩ dìu xuống vườn.
“ Phu nhân, đây là bữa sáng mà Trình tổng đã căn dặn làm, mong phu nhân dùng bữa!”
“ Ừm!” Châu Thiên Kỳ không quan tâm là người nào làm cho mình, cô cũng chẳng muốn ăn nó một chút nào. Làm sao cô có thể nuốt trôi được thức ăn mà kẻ đã hại gia đình mình, Châu Thiên Kỳ cũng không muốn sống chung trong một căn nhà với kẻ đã hại bố cô và đặc biệt là hại đứa con trong bụng mấy tháng trước.
“ Hôm nay có hoa tươi không?” Châu Thiên Kỳ lên tiếng hỏi
“ Dạ có, chúng tôi mới mua một ít!”
“ Vậy cắm rồi mang lên đây vài bình!” Châu Thiên Kỳ không muốn sống trong căn nhà lạnh lẽo này, cô muốn có hơi thở của sự tự do, muốn ngửi mùi thiên nhiên mang đến để có được một cảm giác yên bình và an ủi.