Trình Bắc Doanh bây giờ mới nhận ra lỗi lầm của mình thì cũng đã quá muộn, mọi thứ giờ đây đều đang nói cho anh biết những việc anh đã làm với Châu Thiên Kỳ, sẽ không bao giờ được tha thứ. Anh nhìn cả biệt thự mọi nơi đều có dấu tích của cô, nhưng không phải là dấu tích hạnh phúc mà là của những cơn đau, của những giọt nước mắt của Châu Thiên Kỳ. Anh đã tạm biệt đi những quá khứ cũ với Hạ Nhạc Quỳnh, Trình Bắc Doanh đem tất cả những kỉ vật của mình với Quỳnh Quỳnh tất cả đem đi đốt, mọi chuyện cũ với người đã mất xem như buông bỏ. Nhìn đống tro tàn trên đất lòng anh cũng không vương vấn, nhưng đến khi tìm lại những kỉ niệm với Châu Thiên Kỳ, Trình Bắc Doanh mới chợt nhận ra giữa anh và cô không có kỉ niệm mà chỉ có đau thương. Anh có tìm khắp mọi nơi cũng không tìm thấy một chút dấu vết hay một tấm ảnh liên quan đến cô.
Tối nay, Trình Bắc Doanh có một cuộc gặp gỡ với giới kinh doanh tại phòng VIP trong bar, ở đây trò chuyện nói cười rất vui vẻ nhưng anh ngồi chính diện lại chọn cách im lặng mà uống rượu. Lúc này cửa phòng bar mở ra một cô gái ăn mặc hở hang bước vào, ánh mắt của đám đàn ông trong phòng liền dồn về phía người phụ nữ đó, sự thèm khát trong bọn họ liền bộc lộ ra.
“ Em gái, mau ngồi xuống đây, nào ngồi xuống chơi với bọn anh!”
“ Nhanh nào… xem em kìa, không phải ngại!”
Đám đàn ông kéo cô gái đó xuống mà rờ mó, người phụ nữ mặc dù bị đụng chạm rất khó chịu:
“ Đừng đụng vào người tôi…bỏ ra…!”
“ Đừng làm giá vậy chứ? Tiền đây!” Tên đàn ông lấy tiền ra đưa lên tính nhét vào áo ngực của cô gái nhưng cô đã ngăn lại.
“ Đã nói đừng đụng vào người tôi!”
“ Em gái, bán thân rồi còn làm giá sao?”
Đám đàn ông tiến đến kéo cô gái xuống, Trìnhh Bắc Doanh không muốn quan tâm nhưng khi nghe tiếng kêu cứu của cô gái, trong tâm trí anh lại nhớ đến tiếng kêu cứu của Châu Thiên Kỳ, Trình Bắc Doanh đứng dậy kéo cô gái khỏi những đám biến thái.
“ Trình tổng?”
“ Cô gái này là của tôi!”
Trình Bắc Doanh nói xong liền kéo người phụ nữ ra bên ngoài, ra ngoài anh mới buông tay nói với cô gái đang sợ hãi.
“ Được rồi cô đi đi, cầm số tiền này mà trạ nợ từ nay đừng đến những nơi này!” Trình Bắc Doanh đưa cho cô gái một tờ ngân phiếu.
“ Anh…! Cảm ơn!”
Người phụ nữ muốn hỏi tên người giúp những Trình Bắc Doanh đã rời đi, nhìn anh bước đi trong lòng thầm nghĩ người nào đó là vợ anh sẽ rất hạnh phúc. Trình Bắc Doanh vừa chứng kiến những cảnh tượng như vậy trong lòng rất đau rát. Tại sao lúc đó mình lại làm vậy? Tại sao đưa cô ấy đến những nơi như vậy?
Khi bước ra Trình Bắc Doanh bắt gặp Lưu Thẩm Vạn đang ở đó, anh bước đến ngồi xuống mở miệng đã hỏi tung tích của Châu Thiên Kỳ.
“ Lưu Thẩm Vạn, cậu có thể nói cho tôi biết hiện giờ tiểu Châu đang ở đâu được không? Xin cậu!”
Đã bốn tháng rồi, không có một chút tin tức nào về cô.
“ Tôi sao có thể biết em ấy ở đâu? Nếu biết tôi cũng không nói cho cậu biết!”
Trình Bắc Doanh lúc nào cũng đến hỏi chỗ ở của Châu Thiên Kỳ, Lưu Thẩm Vạn mặc dù thường ngày liên lạc cũng biết nơi ở của Châu Thiên Kỳ nhưng anh không nói, cô đã phải chạy trốn khỏi nơi này nếu nói ra khác nào kéo cô trở về quá khứ chịu lại những đau khổ.
“ Xin cậu, làm ơn nói cho tôi biết đi!”
“ Tại sao cậu không nghĩ một thời gian nào đó em ấy sẽ quay lại, và hiện giờ cậu chỉ cần cải tạo sống thật tốt chờ ngày tiểu Châu quay về!”
“ Em ấy có thật sự quay lại?”
“ Tôi không biết, nhưng đó là cách tốt nhất cho bản thân cậu bây giờ!”
Trời tháng 12 tuyết đã rơi, cơn mưa tuyết đầu mùa kéo theo giá lạnh kèm theo gió khiến người đi đường phải run rẩy. Trình Bắc Doanh ngồi trên chiếc xe sang trọng nhìn ra, cảnh vật bên ngoài vẫn lộng lẫy, mọi người đều có đôi có cặp tay trong tay trò chuyện vui vẻ, bạn bè tụ họp trò chuyện với nhau. Trình Bắc Doanh ngay lúc này mới nhận ra mình đã bỏ lỡ đi rất nhiều thứ, lỡ tình duyên lẫn cả bạn bè.
Ánh sáng của những bóng đèn màu trên những cây thông, bóng đèn quán hay trên những chiếc cây ở trên vỉa hè. Ánh sáng của mùa giáng sinh mùa phục sinh của con người, Trình Bắc Doanh đứng trước một cây thông lớn ngay chính giữa của khu phố nổi tiếng, ngước mắt nhìn màu sáng lung linh, nhìn những đôi lứa đứng dưới cầu nguyện, anh trong lòng thành tâm ước nguyện ngày Châu Thiên Kỳ trở lại sẽ không xa.
Trình Bắc Doanh mong muốn ngày đó sẽ đến thật nhanh, đến ngay lúc này. Muốn Châu Thiên Kỳ đứng bên cạnh mình, cùng nhau đi dạo, đi xem giáng sinh. Nhưng tất cả chỉ là ước mơ của Trình Bắc Doanh vào ngày giáng sinh.
Tháng 12 trời lạnh nhưng nó không lạnh bằng tim của kẻ phụ tình. Tim của Trình Bắc Doanh lạnh lẽo, nó như muốn vỡ ra theo từng cơn đau buốt khi nghĩ và Châu Thiên Kỳ.
Anh sẽ chờ ngày em quay trở lại! Lúc đó anh sẽ theo đuổi em, cho em một cuộc sống hạnh phúc!