Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 15: Thâm Tình



Cơn cao trào ập đến, người cô mềm nhũn không còn sức lực nào cả người ngồi trên đùi người đang ông xụi lơ đi, cằm gác lên vai anh thở hổn hển.

Mai Cẩn Nghiêu dựa lưng vào sofa, nơi dưới vẫn còn chưa rút ra anh cứ thế để nó nằm yên ở trong hang động nhỏ ướt át của cô, bàn tay vuốt ve lấy tấm lưng trần đã thấm mồ hôi, tay lướt dọc xuống bờ mông vểnh lên của thiếu nữ, nhẹ xoa vài rồi di chuyển đi lên, cởi bỏ dây thắt lưng trên cổ tay cô.

Lục An Tràm còn chưa nghỉ ngơi thì bị nhấc bổng người lên, đôi mắt cô mơ màng chưa nhìn gương mặt của trước mặt thì đã bị dồn vào cánh cửa sổ, vì cửa kính làm bằng thủy tinh khi áp lưng vào cô vì lạnh mà rùng mình mở mắt lớn ra, sau đó sợ hãi ngoái đầu ra sau thấy bên ngoài đã có rèm che khuất đi cô an tâm thở nhẹ ra.

Cô còn muốn lên tiếng thì anh đã nắm hai đôi chân vòng qua hai bên khuỷu tay của anh, bàn tay anh luồn qua nắm lấy bên nách cô, ép một cái vật thể bên trong liền di chuyển.

“Đừng!”, Lục An Tràm sợ hãi, cô lắc đầu không muốn làm nữa, thật sự hôm nay cô bị hành muốn chết rồi.

Mai Cẩn Nghiêu đẩy hông vào một cách mạnh bạo, đẩy càng nhanh khiến cơ thể nhỏ trước mặt anh lắc lư theo dịp điệu mọi khi bị anh cắm vào.

Phải như chiếc rèm cửa không che đi thì người bên dưới có thể thấy cảnh tượng ái muội ướt át trên lầu bốn, có thể thấy người đàn ông khỏe mạnh đang đè áp một cô gái trên cửa kính không ngừng ra ra vào vào, cảnh tượng như thế ai thấy cũng phải đỏ mặt.

Đang trên cửa kính thì cô bị đem lên, sau đó được nằm xuống sàn thảm mềm mại, đôi chân nhỏ bị nắm giơ cao lên, Lục An Tràm thấy thế còn muốn bỏ chân xuống thì anh đã ngồi lên đùi non phía sau của cô, khiến thứ đó đi sâu vào điểm G trong người cô.

“Ưm… Sâu… Ra đi quá sâu rồi.”

Mai Cẩn Nghiêu giữ đôi chân giơ lên, anh ngồi nhún nhảy trên đùi non cô, thở gấp, giọng khàn đặc: “Tôi là ai?”

“Mai Cẩn… Nghiêu.”

Anh vẫn đâm vào tiếp tục hỏi bằng chắc giọng khản đặc: “Tôi là gì của em?”

“Chồng… Là chồng.”

Lục An Tràm vừa thở vừa nói, cổ họng cô đã khan đi, khát vô cùng: “Muốn… Nước… Tôi khát.”

Tay bỏ chân cô xuống, môi áp lên, đem nước bọt trong miệng mình đưa qua cho cô, sau đó buông ra, nhìn gương mặt cô khẽ hỏi: “Còn khát nữa không?”

Cô nhăn mặt không trả lời, người này cho cô uống nước bọt của anh, thấy đôi môi có ý định áp lên cô xoay mặt né đi: “Không uống.”

Mai Cẩn Nghiêu xốc người lên, đặt cô lại trên giường, dang chân cô thành chữ M rộng, tay anh chống bên hai đùi cô nhấn xuống, đem hông mình đẩy đẩy đi vào.

Bộ ngực bị tác động mà lắc lư, cô đem tay giữ chặt chúng lại, cô không nói thành lời nữa rồi, hôm nay người này ghen quá lại hành cô một trận thế này, thật nhớ đời.

Sau khi bắn t.i.n.h.d.ị.c.h vào sâu bên trong, Mai Cẩn Nghiêu mới rút ra thì c.â.y.g.ậ.y vẫn còn bắn, những dịch trắng liền bắn lên vùng lông tơ lên con bướm nhỏ của cô, anh không chần chừ cúi xuống lưỡi liếm liếm những chất tinh của mình sau đó tay tách hang động đang co rút kia, đem đầu lưỡi chứa chất lỏng trắng đục mà nhét nó vào bên trong hang động nhỏ vẫn còn đang chảy nước.

Phía trước đang co rút, thì lại bị cái lưỡi quấn lấy, lần nữa thân thể Lục An Tràm giật lên, chân co lại liền kẹp cái đầu ở giữa chân mình, cô vừa kẹp chặt vừa ưỡn mông lên, đêm nay cô không biết bị đưa lên cao trào không biết bao nhiêu lần.

Cho đến khi cô tỉnh dậy thì đã trôi qua một đêm, Lục An Tràm nhích người mắt mở ra mới thấy rõ được cô đang nằm trên lòng ngực trần trụi, cô giật mình nhìn lên gương mặt của người đàn ông còn ngủ phía trên, anh ngủ nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như thường, cô nhăn mặt động đậy thì phát hiện ở dưới vẫn còn chưa rút, hai người cứ thế mà ngủ đi?

Lục An Tràm nhìn người đàn ông nhắm mắt kia khiếp sợ không thôi, đồng hồ giờ đã 8 giờ, cô thì có thể nghỉ học nhưng sau hôm nay anh lại không đi làm. Còn định gọi nhưng nhớ lại những việc xảy ra, liền nhìn cổ tay đỏ ửng của mình, phía dưới vừa trướng lại đau.

Bỗng cô còn chưa động, mà cứ giữ tư thế nằm sấp trên người anh, thì lưng bị ai đó vòng qua ôm lấy, vật thể mềm bên trong người cô chợt phình to ra còn cứng hơn, Lục An Tràm giật nảy mình ngửa đầu lên.

“Rút ra!”

Cô khó chịu lắc hông thì bị bàn tay luồn vào chăn ấn mông cô xuống.

“Ưm.”

Mai Cẩn Nghiêu vừa tỉnh, tay nắm lây chăn tốc ra, hai cơ thể không mặc quần áo được ánh sáng bên ngoài chiếu vào, mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa trước mặt khắp nơi đều là dấu hôn anh để lại, rũ mắt nhìn cô đang ngồi trên người mình có ý định đi xuống, thì anh nhanh tay giữ hai bên hông cô lại nâng lên rồi đè xuống.

Cô chợt há mồm, tay chống lên bụng săn chắc của anh, lắc đầu cầu xin: “Tối qua đến giờ… Sức không còn nữa.”

Anh thúc đẩy liên tục một lúc mới bắn t.i.n.h nóng hổi vào bên trong, sau đó mới chịu rút vật đàn ông mình ra, nhìn trên bụng nhìn chất của hai người, anh thoả mãn lên tiếng: “Sáng sớm được ăn của chồng có thỏa mãn em không?”

Mai Cẩn Nghiêu thấy cô không muốn trả lời, anh ngồi dậy bế cô đi vào phòng tắm, cả hai ngồi trong bồn ngâm nước.

“Ngực em nhờ tôi chăm sóc đã lớn hơn một chút rồi.”

Lục An Tràm mơ màng dựa vào vùng ngực của anh, nghe xong cô ngồi dậy lấy tay che ngực lại: “Biến thái! Chỉ bị người khác nắm tay mà anh lại hành hạ tôi như vậy!”

Anh nhìn cổ tay cô, thản nhiên nói: “Đó vẫn còn nhẹ.”

Cô giận dữ, nhưng lại không dám cãi, tay chống hai bên bồn đứng lên, nhưng vừa động thì chân run rẩy mà khuỵu gối xuống.

“Chỉ làm một đêm mà em đã đứng không nổi?”

Lục An Tràm cắn răng giả điếc, anh là quỷ đâu biết mệt mỏi là gì, sức như trâu bò. Đương nhiên mấy câu này cô chỉ mắng ở trong lòng, nói ra chắc anh lại đè cô thêm một trận nữa, thì cả tuần cô khó mà đi đứng.

Hôm nay cô chỉ nằm trên giường một ngày mà không thể bước xuống giường, Lục An Tràm đưa mắt nhìn chằm chằm trần nhà, càng nhớ đến răng cô nghiến lại, còn chưa vị thành niên mà lại quan hệ tần suất cao như vậy, muốn cô chết hay gì.

Mai Cẩn Nghiêu đến công ty không được bao lâu thì đã cầm điện thoại lên.

“Đang làm gì?”

Lục An Tràm méo mặt không muốn trả lời nhưng vẫn miễn cưỡng đáp lại: “Nằm trên giường.”

Anh đứng trên toà nhà cao tầng, nhìn xuống dòng xe tấp nập bên dưới đường, khẽ thấp giọng: “Có nhớ tôi không?”

Nghe xong cô giật mình kéo điện thoại ra xa tai, lấy tay tán vào má mình vài cái mới áp điện thoại trở lại: “Anh vừa nói gì?”

“Tôi nhớ em.”

Lục An Tràm lập tức im bặt nằm bất động trên giường, đến con ngươi không dám chớp, thật sự cô vừa nghe cái quỷ gì thế?

Mai Cẩn Nghiêu không nghe động tĩnh gì từ bên đầu dây bên kia, anh nhíu mày nhưng vẫn không từ bỏ ý định: “Vậy em có nhớ tôi không?”

Cô lập tức hoàn hồn lại, thuận miệng hô lên: “Vậy… Thì có nhớ đi.”

Tiếng cười nhàn nhạt truyền vào tai cô: “Kẻ lừa gạt, rõ ràng chỉ có tôi nhớ em.”

Lục An Tràm giật mình vô ý nhấn nút đỏ trên màn hình, bỗng cô ngồi dậy tay luống cuống định gọi lại nhưng cô suy nghĩ lại nên buông điện thoại xuống, không gọi, hiện giờ cô không muốn nói chuyện.

Mai Cẩn Nghiêu quăng điện thoại trên bàn, mắt thâm thúy lạnh lẽo lại: “Dám cúp máy tôi.”

“Chủ tịch cậu ta nên xử lý như thế nào?”

Nhắc đến người đã lôi kéo vợ mình, mắt anh hiện lên sự ghen tuông thầm lặng: “Tôi không muốn thấy mặt thằng ranh đó ở trong trường bà chủ.”

“Rõ.”, Trợ lý Từ cúi đầu liền đi ra ngoài.

Lục An Tràm mặc đầm ngủ hai dây đang ngồi co người trên bệ cửa sổ, vẫn như thói quen có sự phiền muộn cô đều ngồi ở chỗ có gió để nhìn thấy sắc trời.

Tà váy dài màu trắng đung đưa theo làn gió, mái tóc dài đen bay loạn lên, đầu cô kê lên đầu gối mình, mắt nhìn chằm chằm bầu trời đầy những chòm sao lấp lánh sắc màu trên bầu trời đen kia.

Mai Cẩn Nghiêu vừa bước vào phòng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người, tay đang nế lỏng cà vạt chợt dừng lại, anh nhìn vào bóng lưng nhỏ đầy vẻ tâm sự cô đơn kia, lòng chợt nhói lên.

Chẳng khác gì cô công chúa đang bị giam cầm trong lâu đài.

“Tràm Tràm em đã yêu tôi chưa?”

Lục An Tràm nghe giọng nói bất chợt kia, cô ngẩng đầu xoay mặt qua, nét mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại nhìn anh trở nên trống rỗng đi.

“Tôi không biết.”, Cô dứt lời xoay mặt đi, mắt tiếp tục nhìn những vì sao trên trời.

Lòng Mai Cẩn Nghiêu phức tạp, cảm xúc dâng trào lên, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với người khác giới, lại bị cô gái này lay động trái tim lạnh lẽo của anh, cứ tưởng để cô ở bên cạnh cô sẽ dần có tình cảm với mình.

“Thích tôi một chút thôi có khó lắm không?”, Giọng khàn đi, mắt giương lên ngắm nhìn bóng dáng cô, như đang khẩn cầu điều gì đó.

Lục An Tràm quay lại, nở nụ cười rạng rỡ trên môi: “Anh thích tôi sao?”

“Không, tôi yêu em.”

Nụ cười trên môi cô vẫn không giảm đi: “Anh bắt tôi, ép buộc tôi, thậm chí giam giữ tôi, thậm chí còn làm chuyện biến thái, thế là yêu sao? Cách anh yêu tôi là như vậy sao?”

Anh đơ người ra, sao hôm nay cảm giác không giống như ngày thường của anh, những lời muốn nói đều bị kẹt ở cổ họng. Như thế này không giống tác phong của Mai Cẩn Nghiêu nên có.

“Tôi thà chết cũng không yêu một người máu lạnh như anh! Kẻ dơ bẩn chỉ biết làm nhục tôi mà vẫn cố mở miệng ra nói yêu tôi.”, Lục An Tràm nói đến đây, cô đứng lên cười giễu cợt: “Tôi sẽ khiến anh không thể quên tôi, đời này bị tôi dày vò cho đến chết! Tôi ghét anh! Tôi hận một kẻ máu lạnh không có tình người như anh!”

Sau đó anh chứng kiến cô nhảy xuống, Mai Cẩn Nghiêu thoáng chốc giật mình, anh rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ đang gác lên bụng mình, mắt dời qua người nằm bên cạnh, anh thở nhẹ nâng tay lên vuốt nhẹ sống mũi cô.

Tôi chỉ có thể chối buộc em đó là cách duy nhất có thế giữ em ở bên cạnh tôi. Em có thể hận tôi thế nào cũng được, nhưng tôi tuyệt đối không buông tay em.

Lông mi cô run nhẹ, mặt dụi dụi vào chiếc gối mềm mại, miệng chẹp chẹp vài cái sau đó lăn qua rúc mặt vào cánh tay anh.

Mai Cẩn Nghiêu trở mình, tay ôm vòng qua cô vào lòng, bàn tay ở phía sau vuốt dọc sống lưng cô.

Anh vươn tay lấy dầu nóng trên đầu giường, cho vào lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô xoa nhẹ lên chỗ đỏ mờ nhạt trên cổ tay, đổ thêm một ít vào lòng bàn tay luồn từ phía sau xoa lên lưng giữa của thiếu nữ.

Lục An Tràm nhíu mày đột ngột mở mắt, liền thấy được sườn mặt góc cạnh đang gần trước mắt cô, cảm nhận bàn tay xoa lưng mình cô vội lên tiếng: “Anh làm gì?”

Mai Cẩn Nghiêu dừng tay, mặt nhìn đôi mắt to tròn trong màn đêm, thấp giọng: “Xoa dầu.”

“Ừ.”, Lục An Tràm nhắm mắt lại, không có ý phản bác với hành động nửa đêm này của anh, cô với anh cái gì cũng đã làm hiện giờ anh trên người cô cũng đã đều bình thường, da thịt đã tiếp xúc không biết bao nhiêu lần, đối với việc này không còn xa lạ nữa.

Thấy cô ngoan ngoãn nằm yên để anh làm, Mai Cẩn Nghiêu hôn nhẹ lên môi cô coi như khen thưởng sự ngoan ngoãn của cô hôm nay.

Lục An Tràm cảm nhận được hành động nửa đêm này của anh, có phải là thấy tội lỗi với cô nên mơ gặp ác mộng? Sau đó tạ lỗi với cô bằng cách xoa bóp để lấy lòng.

“Đừng xoa, tôi ghét chú.”, Lục An Tràm vẫn nhắm mắt nhưng miệng lại lẩm bẩm.

Mai Cẩn Nghiêu nhìn đôi môi kia, anh khẽ hỏi: “Vì sao không yêu tôi mà lại ghét tôi?”

Phân cảnh trong giấc mơ vừa rồi chợt hiện trong đầu anh, Mai Cẩn Nghiêu cắn chặt quai hàm: “Em yêu tôi có được không?”, Thật sự anh đã vì cô mà hạ mình.

Lục An Tràm bất ngờ mở mắt ra, kinh ngạc nhìn đôi mắt đỏ bừng kia của người đối diện mình, cô liếm môi ấp úp nói: “Gì? Tôi chỉ đùa thôi… Sao mà anh lại nghiêm túc vậy?”

Mai Cẩn Nghiêu nhìn thẳng vào mắt cô, cầu khẩn lặp lại lần nữa: “Xin em yêu tôi có được không?”

Cô ngơ ra, không biết đang mơ hay là thật đây, người này nửa đêm lại hành xử quái gở như vậy?

“Anh bị làm sao vậy? Bệnh à?”

Anh để mặc cô áp tay lên trán mình, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô, lại hạ giọng xuống: “Nói thích tôi để cho tôi vui có được không?”

Thấy anh thật sự đang nghiêm túc, cô hoảng hốt muốn mở miệng thì ngón tay dài đã chặn lại.

“Đừng nói câu không có.”

Trong nháy mắt, sắc mặt anh lạnh lùng âm trầm lại, sau đó để đầu cô gác lên tay mình: “Em cứ coi như tôi chưa nói gì.”

?

Lục An Tràm ngửa đầu nhìn người nọ đã nhắm mắt, đầu cô rối rắm lên những câu nói anh vừa nói với cô, rốt cuộc là anh đang có ý gì? Đột nhiên lại cầu xin cô thích anh? Mày cô nhíu lại nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông.

“Ngủ đi.”

Lục An Tràm nằm ngay ngắn lại, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng bỏ qua vấn đề này, ngày mai trực tiếp nói chuyện với anh.

Qua một lúc Mai Cẩn Nghiêu mở mắt nhìn người nằm trong lòng mình, tay đang làm gối cho cô, anh nhẹ nâng cách tay lên lòng bàn tay áp vào vành tai cô, hơi xoa nhẹ. Trong màn đêm yên tĩnh, đôi mắt đen láy không nhìn ra được xúc cảm giác cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt của cô gái đang ngủ say nằm gọn trong lòng bàn tay mình, cánh tay vươn lên gác trên bụng phẳng lì của cô, môi mỏng hé mở cúi xuống dán lên đôi môi hồng hào của thiếu nữ, âm giọng nỉ non trong đêm khuya khẽ cất lên.

“Tôi em yêu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.