Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 26: Em Chán Anh Rồi



Chuyện cô đã sinh thực tập vào công ty nhiếp ảnh khiến cho hai người chiến tranh lạnh, mặc dù nói chiến tranh lạnh, thật chất ra chỉ có cô là không để ý đến anh.

“Tràm Tràm.”

Lục An Tràm giả vờ như không nghe đi lướt qua người anh, nhưng lại bị bắt lấy tay lại, cô dừng chân, ngước mắt lên trừng thật lớn: “Buông.”

Mai Cẩn Nghiêu nhíu mày, lại giữ chặt tay cô hơn, sau đó kéo mạnh cô lại ôm lấy.

“Buông ra.”, Cô vùng vẫy, còn đánh lên người anh liên tục.

“Được rồi, đừng giận nữa em muốn như thế nào cũng được.”

Lục An Tràm khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên: “Chắc chắn?”

Thấy anh gật đầu cô cuối cùng cũng cong môi, hai tay ôm lấy mặt anh hôn lên môi anh hai cái: “Thế thì tốt.”

Dù sao hai người kết hôn cũng đã bốn năm, đáng ra là cô phải đi làm nhưng lại bị anh ngăn cấm, nói ở nhà với bọn trẻ, đến khi chúng lớn hẳn thì anh sẽ không ngăn cản cô. Cho đến khi cô đề cập lại anh lại nhíu mày không vui, biết anh giàu nhưng dù sao cô cũng phải đi ra xã hội kiếm tiền với người ta chứ, đâu thể nào suốt đời ở trong căn biệt thự này mãi được.

“Anh sợ em vất vả.”, Mai Cẩn Nghiêu ôm cô nói.

“Phải cho em bon chen một chút chứ, không vất vả lắm đâu.”, Cô vuốt tay anh thầm an ủi.

Nhìn vợ anh xinh đẹp động lòng người như vậy, thật khiến anh lo lắng, cô nhóc vẫn còn trẻ trung không giống một người phụ nữ có chồng hay có con gì cả, nét thiếu nữ hồn nhiên vẫn chưa phai đi.

“Sao lại mím môi, nào cười một cái.”, Cô dùng tay kéo hai bên khoé môi anh ra.

“Em thấy anh có già không?”

Lục An Tràm nghe xong giật mình ngơ ngác nhìn anh, thường ngày cô nói anh già anh lập tức sẽ không vui, nhưng hôm nay sao tự nhiên lại hỏi cô câu này.

“Thật ra thì không già, vẫn là người đàn ông chững chạc thật thụ lại rất đẹp trai, với lại bên ngoài nhìn vào cảm giác một người đàn ông cấm dục sạch sẽ đến nỗi không dính một hạt bụi.”

“Anh ba mươi bốn tuổi rồi.”

“Ừm em hai mươi mốt.”

Mai Cẩn Nghiêu nhíu mày, tay cằm lấy cằm cô, quan sát từng chi tiết nhỏ trên gương mặt của vợ mình, nhìn chỗ nào cô cũng mềm mại non nớt ngọt ngào thế này, đến trên người cũng mang hương thơm ngọt dịu, làm cho người khác lại gần thật sự khó mà không phân tâm.

Nhìn thấy đôi mắt hiện lên tia giảo hoạt, anh rũ mắt nhìn xuống đôi môi cô, rồi cúi đầu dùng răng cắn xuống.

“Aaaa… Đau!”

Cô lấy tay sờ lên môi mình, thấy giọt máu nhỏ trên ngón tay trỏ rõ rệt như thế, trợn mắt khiếp sợ mà nhìn lên gương mặt anh, biểu cảm vẫn như bao năm qua, lạnh lùng nhìn cô.

“Anh cắn em?”

“Phạt em đem tuổi tác ra ghẹo anh.”

Cô trừng mắt, rõ ràng người nhắc đến tuổi tác là anh trước, cô thừa nhận mình có nhấn mạnh câu nói một chút nhưng cũng đâu đến nỗi là lỗi của cô, đã vậy còn bị anh cắn một cái vào môi đến rỉ máu.

“Cắn em?”, Lục An Tràm không chịu thua dễ như thế, cô bật một cái bóp lấy môi anh ra sức cắn rồi muốn đem sự giận dữ mà nghiền nát đôi môi anh.

Trong quá trình bị cô cắn lại, Mai Cẩn Nghiêu không động đậy, anh chỉ nhíu mày lại nhưng lại không hề đẩy cô ra, mặc cho cô cắn mình.

Cảm nhận được vị máu cô mới buông tha, chân lùi về sau ngước mắt nhìn môi dưới của anh bị cô cắn rỉ máu ra đó, cô nhìn xong thấy trong người cũng thỏa mãn hơn nhiều.

“Ba mẹ yêu nhau có cần lấy máu nhau vậy không?”, Giọng nói trong trẻo thốt lên, không ai khác chính là Mai Cẩn Thừa, thằng bé từ nãy giờ đứng bên ngoài chứng kiến được tình cảm mạnh bạo của ba mẹ mình.

Lục An Tràm giật mình xoay đầu sang: “Tiểu Thừa sao con đứng đây?”

“Con đứng đây nên mới thấy được cảnh tượng này.”, Cậu bé nói chuyện rất trôi chảy, không ổn công hưởng gen của ba mình, vô cùng thông minh.

Bị con trai bắt gặp cô có chút ngại ngùng, cười cười bước lại, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh con đâu rồi?”

“Dạ đang ăn cơm ở dưới sảnh.”

Lục An Tràm đi đến nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai mình, đầu ngoái lại liếc mắt với anh một cái, sau đó xoay mặt qua cong môi nhẹ giọng: “Vậy mẹ với con đi kiếm anh nhé?”

“Vâng.”

Mai Cẩn Nghiêu đưa tay sờ lên môi mình, anh chỉ biết lắc đầu, rồi cũng theo chân vợ mình.

“Mẹ, vừa rồi ba cắn mẹ trước à?”

Cô tỏ vẻ tức giận: “Đúng vậy ba con thật hư thúi hết chỗ nói, nhưng mà mẹ cũng đã cắn trả lại ba con rồi, nên yên tâm mẹ sẽ không để mình phải chịu thiệt hại đâu.”

Thằng bé ngẩng đầu lên cười rộ lên: “Mẹ là nhất!”

“Còn phải nói sao.”, Cô đắc ý sờ mũi mình.

Mai Cẩn Đồ ngồi ăn rất nghiêm túc, cậu tự cầm muỗng múc cơm không hề rớt một hạt nào ra bên ngoài, ăn đến hai bên má phình ra. Nhìn thấy hai đứa con của mình mà ấm lòng không thôi, hai thằng bé rất ít khi nghịch ngợm quậy quá, tuy có sẽ vượt trội sự phát triển nhanh hơn với những đứa trẻ khác, nhưng lại rất nghe lời, nói gì liền tiếp thu được cái đó.

“Tiểu Đồ của mẹ giỏi thế?”

Cậu bé ngước nhìn mẹ mình một cái, không nói gì tiếp tục ăn đồ của mình.

Thấy hai thằng bé ngồi ăn với nhau, cô bĩu môi nhìn lại người đang đứng phía sau mình, rõ ràng là phiên bản sao của người đàn ông này mà, nếu hai thằng bé lớn lên mà lại giống với tính cách lạnh lẽo này của anh, cô không biết phải làm sao.

Lục An Tràm tiến lại nắm lấy cánh tay anh lôi đi: “Để con tự ăn, hai ta tiếp tục nói chuyện.”

Mai Cẩn Nghiêu khẽ nhìn lại hai đứa nhỏ đang ngồi ăn, sau đó nhìn lại cô vợ nhỏ nhà mình.

Cô kéo anh vào thang máy đóng cửa lại, để cho tháng máy tự dừng, trong không gian kín đáo chặt hẹp này, cô ấn anh vào thang máy.

“Ngày mai em sẽ đến công ty làm, anh có đồng ý không?”, Cô nhìn anh chậm rãi nghiến răng nói.

“Đồng ý.”, Anh không do dự đáp.

Nghe được đáp án của mình cô hài lòng, nâng tay vuốt cằm anh, đột nhiên cô chen chân vào giữa chân anh, đem người mình dán sát vào người anh, chân khẽ nâng lên dùng đầu ngón của mình mà miết nhẹ đũng quần anh.

Cô nhẹ cong môi, đem đôi mắt hồ ly nháy với anh một cái, tay sờ soạng lung tung: “Tốt thế à, vậy thì có cần bổn cô nương báo đáp một chút gì đó không?”

Yết hầu lăn lên hạ xuống: “Tùy lòng hảo tâm của cô nương.”

Vừa dứt lời, ai đó đã thèm khát mà nháo đến hôn điên cuồng, tay miết dọc sống lưng mê người của cô.

Lục An Tràm né môi anh ra: “Anh định làm trong đây?”

“Đâu phải chưa từng làm.”, Mai Cẩn Nghiêu ung dung cởi thắt lưng mình, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào con mồi.

Nghe anh nói cũng đúng, nơi nào mà hai người chưa từng làm qua. Lục An Tràm cũng tự động cởi chiếc váy lụa xuống, từng đường cong mượt mà trên người dần hiện ra trước mắt của người đàn ông.

Mai Cẩn Nghiêu vươn tay kéo cô sát vào người anh cho da thịt tiếp xúc với nhau, anh thở hắt ra một hơi nhìn cô nhìn anh, động tác cởi áo ngực vô cùng nhẹ nhàng cũng như là cố dụ dỗ.

Anh cúi đầu cắn lên xương quai xanh cô, hơi thở nóng hổi đi xuống quét mắt da thịt cô, người dần dần cũng đã khuỵu hai gối xuống trước người cô, vươn lưỡi liếm xung quanh cái rốn nhỏ của cô, hai tay anh nắm cạp quần lót chữ t quyến rũ kia kéo xuống, sau đó một tay đi lên nắm lấy bầu ngực mềm mại bóp nắn chúng.

Đột nhiên bị anh xoay người lại, tách hai chân cô ra, rồi bị ôm lấy mông, tay cô vội chống lên vánh thang máy, người cong ra, mông cũng vểnh lên, nhanh chóng cảm nhận đầu lưỡi ẩm ướt đang thăm dò từ đằng sau khe mông của mình.

Hai bàn tay anh ôm lấy cái mông tròn trịa banh ra, lưỡi đi sâu vào bên trong, quét dần đến vùng cấm, anh khẽ dừng sau đó làm động tác mút vào nhả ra.

“Dừng! Từ Từ… Đã!”

Đang trong tình yêu nồng cháy nóng bỏng thì cô lại lên tiếng cắt ngang, Lục An Tràm xoay người lại giữ lấy vai anh, thở hắt một hơi rồi nói: “Em nghĩ lại rồi, mai em ngày đầu tiên em nhận việc làm không thể nào đi hai hàng được, trông rất khó coi.”, Cô càng nói giọng càng nhỏ dần.

Mai Cẩn Nghiêu rít lên một hơi, hai tay ôm lấy người cô, anh hôn lên bả vai gầy nhỏ khẽ thấp giọng nỉ non: “Chỉ một lần thôi.”

“Không được.”

Anh vẫn nhỏ giọng: “Em là người lên tiếng trước giờ lại bắt anh phải dừng lại, bà Mai làm như thế là không được rồi.”

Lục An Tràm đẩy anh ra, cúi người muốn nhặt quần áo mặc vào nhưng vẫn bị ngăn cản, cô ngước lên: “Hôm khác được không?”

“Không được.”

Mai Cẩn Nghiêu mặc kệ, anh kéo cô lên người áp sát vào thang máy, một tay nâng một chân trắng nõn của cô vòng qua eo anh, sau đó một tay anh câu lấy eo nhỏ khẽ nhấc lên, bên dưới không nói không rằng đâm vào.

“Cái…Đó…”, Cô ngỡ ngàng, trợn mắt nhìn anh.

Anh không nói, nhưng mắt nhìn chằm chằm cô, ở dưới giống như cơn sóng kéo đến, làm cho cơ thể trước mặt nâng lên nâng xuống.

Những cú đâm của anh vô cùng sâu, thật sự không khác gì giông bão đang kéo tới, Lục An Tràm há miệng nhưng chẳng nói được câu gì, phía dưới đâm một cái chữ ở cổ họng liền bị chặn lại.

“Muốn nói gì?”, Môi anh dán lên tai cô thì thầm, Mai Cẩn Nghiêu cắn nhẹ vành tai cô, xong liền nhếch môi: “Có phải em muốn nói là rất sướng?”

Thấy cô lắc đầu, anh hạ thắt lưng xuống một chút, rồi đẩy hông mạnh vào: “Lắc cái gì, mặt em hiện lên hai chữ “sung sướng” rất rõ.”

Lục An Tràm không đáp lại, cô cắn môi, trán đã thấm tầng mồ hôi, đột nhiên giọt nước ở đâu rớt xuống ngực mình, cô ngước nhìn mới thấy mồ hồi trên thái dương anh đang chảy xuống.

Mai Cẩn Nghiêu cũng để ý thấy, liền vươn lưỡi liếm sạch giọt mồ hồi vừa rơi xuống ngực cô, anh đem gương mặt đầy mồ hồi của mình vùi vào cần cổ cô, hơi thở gấp rút, ở dưới vẫn điên cuồng đảo quanh, hơi thở phập phồng, cả người giùm sức lực mà cắm rút.

“Sao… Lâu quá.”, Cô ngửa cổ thở hổn hển, giọng đứt quãng hỏi.

“Mới bắt đầu mà em.”

Đứng trong tháng máy thế này thật khó chịu, quá nóng, cơ thể hai người cũng rất nóng, đã thế cô còn đứng với tư thế một chân như vậy, lại bị anh thao một cách mạnh bạo cô sắp không trụ nổi nữa rồi.

“Em… Từ bỏ.”

Nói câu này ra cảm thấy mình thật sự ngu ngốc, làm chuyện thân mật với anh lần nào cũng thế, anh cũng không hề nghe cô nói cái gì. Lục An Tràm hiện giờ hối hận vì đã lên tiếng đề nghị chuyện này trước, một tuần số lần quan hệ của hai người phải nói là dài, người này khỏe không khác gì con trâu cả, một tuần có bảy ngày thì anh đã lôi cô làm hết sáu ngày, còn ngày kia thì để cho cô giữ sức, qua ngày hôm sau thì lại tiếp tục, lúc đó cô đã phản ánh với anh làm ầm ĩ một trận, cuối cùng anh nói “một tuần năm ngày, hai ngày kia cho em nghỉ ngơi”, cô nghe xong cũng khiếp sợ không thôi nhưng không thể nào ngăn anh được.

Khi trở lại phòng ngủ thì cả người cô đã nhũn ra, mắt khẽ liếc người mới được cho ăn no nhàn nhã ngồi ở ghế sửa tài liệu.

Mai Cẩn Nghiêu khựng lại, giương mắt lên, môi động đậy: “Muốn làm thêm một hiệp nữa?”

Cô mím môi, mắt híp lại: “Không muốn!”

“Vậy đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.”

Ánh mắt đó là ánh mắt gì, cô khó hiểu lấy tay sờ mắt mình, không phát hiện điều gì bất thường cô buông tay xuống, lườm anh một cái.

“Mẹ, mẹ ơi!”

Lục An Tràm giật mình kéo chăn lên cao, mắt kinh ngạc nhìn anh, ấp úp nói: “Em… Em chưa mặc quần áo.”

Cửa phòng vẫn còn gõ, Mai Cẩn Nghiêu đứng dậy đi ra mở cửa.

Hai đứa thấy ba mở cửa thì lùi về sau, cong môi cười với ba một cái: “Mẹ đâu ba?”

“Ngủ rồi.”

Mai Cẩn Đồ nhíu mày: “Mới sáu giờ chiều mà mẹ lại ngủ, chắc mẹ bệnh rồi.”

“Vậy thì phải vào chăm sóc mẹ.”, Mai Cẩn Thừa nhìn qua ba mình: “Con muốn vào.”

Mai Cẩn Nghiêu đứng chặn ở cửa không cho hai đứa nhỏ chui vào, sắc mặt trầm xuống, con ngươi cũng đen lại: “Dù mẹ có bệnh cũng không phải là chuyện của hai đứa, về phòng đi ba tự chăm sóc vợ mình.”

“Nhưng mà…”

“Có về phòng không?”, Giọng nghiêm lên.

Hai đứa nhỏ cúi đầu, mắt liếc nhìn vào bên trong, người nghiêng qua nghiêng lại nhưng vẫn bị cái bóng người cao lớn của ba chặn lại hết tầm nhìn.

Mai Cẩn Đồ thấy thế kéo tay em trai mình: “Về phòng thôi.”

Nhìn hai đứa đã đi rồi anh mới đóng cửa lại.

“Ủa hai đứa nhỏ đâu rồi?”, Cô vừa mới thay đồ đi ra.

“Về phòng ngủ rồi.”, Mai Cẩn Nghiêu đi lại kéo lấy tay cô đến sofa ngồi, anh để cô ngồi trên lòng mình, tay vây lấy cô, sau đó bình thản mà cầm tài liệu lên xem.

“Ôi… Anh làm gì thế?”

“Ngồi yên.”

Lục An Tràm ngoan ngoãn không động đậy, cô im lặng nhìn vào tài liệu trên tay anh, đọc một lượt đều là nói về những vấn đề trong công việc, cô ngoái đầu lại nhìn anh.

“Anh bận thì buông em ra đi.”

Mai Cẩn Nghiêu cụp mắt xuống: “Chán anh rồi?”

Cô nhíu mày: “Gì chán?”

“Ôm nhiều nên em dần chán ghét anh đúng không?”

Lục An Tràm ngơ ra, cô tiếp thu câu nói của anh sau đó mới hiểu, cô nhướng mày: “Anh nghĩ sao?”

Khoé môi anh mím lại thành một đường, mắt nhìn vào mắt người đối diện, anh nhận thấy được sự nghịch ngợm trong đấy, thấy thế im lặng rời mắt đi.

Không nhận được sự trả lời nào, chỉ thấy anh đưa mắt nhìn ra ngoài mà đăm chiêu, đột nhiên cô không biết làm như nào, tay chân luống cuống: “Anh… Đừng hiểu lầm.”

Cô thở dài, xoay người lại hai tay ôm lấy mặt anh quay về hướng đối diện với mình, cô chậm rãi nói: “Em biết anh đang lo lắng cho việc em không đi làm, nhưng mà em cũng muốn phát triển bản thân mà, em còn phải trưởng thành nữa, không phải cái gì cũng ỷ vào anh được. Còn nữa đừng nói em chán ghét anh, chúng ta đã kết hôn hơn bốn năm rồi cũng đã có con, có một mái ấm riêng, hai ta trong tương lai càng ngày hạnh phúc, tại sao em có thế chán ghét anh được?”

Mai Cẩn Nghiêu nhìn cô, cảm nhận được sự thành thật nghiêm túc trong lời nói ấy, anh lên tiếng: “Em muốn phát triển bản thân anh không cấm, nhưng anh không cần em phải trưởng thành, em cứ là em, ở bên cạnh anh không cần phải trưởng thành.”

Nghe xong cô hít mũi lên vài cái: “Cần Nghiêu à.”, Cô hôn lên hai bên má anh: “Cần Nghiêu của em sao lại tốt thế nhỉ.”, Cô hôn vào môi anh vài cái, rồi cong môi cười tươi.

Anh tốt sao? Đúng thật là anh có mặt tốt đó, nhưng chỉ tốt với mình cô, ngoài trừ cô ra anh sẽ không tốt với người khác như những gì cô nghĩ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.