Giáo Hóa Trường

Chương 17: Tái hiện tai nạn xe



“Có muốn vào đây chơi không?” Liêu Á Phàm nghiêng đầu, thân thiện hướng đứa nhỏ chớp chớp mắt.

Đứa nhỏ cố sức lắc đầu, Liêu Á Phàm nở nụ cười, thò tay vỗ vỗ đầu của nó. Đứa nhỏ ưỡn ưỡn thân, tựa hồ đối với cảm giác của đỉnh đầu rất hưởng thụ.

“Có đói bụng không?”

Đứa nhỏ không trả lời, chỉ hơi có vẻ ngượng ngùng cười cười, dùng móng tay thoáng cạy rỉ sắt dưới lan can.

“Em chờ một chút.” Nói xong, Liêu Á Phàm xoay người băng qua vườn rau, vào tòa nhà nhỏ hai tầng của Nhà Thiên Sứ. Tại phòng bếp có bánh bao thịt buổi trưa còn lại, Liêu Á Phàm từ trong nồi hấp lấy ra vài cái, cảm thấy còn có chút ấm, vừa muốn xoay người rời đi, chị Triệu từ bên ngoài đi vào.

“Làm gì đó?” Chị Triệu xắn tay áo, lơ đãng hỏi han.

“Không có việc gì.” Liêu Á Phàm nắm tay giấu ở phía sau, nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Cuối hành lang, thầy Chu đang tựa vào bên cửa sổ hút thuốc, bên cạnh khói mây lượn lờ. Ông vẫn không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ, dưới ánh trời chiều làm nổi bật, phảng phất như một bức phát họa. Liêu Á Phàm đứng tại chỗ nhìn một hồi, không vì nguyên do gì mà cảm thấy có chút thương cảm.

Nếu đó là một bức phác họa, hẳn phải đặt tên là: Ưu thương.

Bên hàng rào đã không chỉ có mình đứa nhỏ, nó rất có hứng thú nhìn một bé trai a a kêu đối diện. Bé trai đang vươn một cánh tay chỉ có hai ngón, cao hứng bừng bừng hướng nó quơ quơ.

“Đi, Nhị Bảo,” Liêu Á Phàm ở phía sau lưng bé trai thoáng đẩy, “Đến bên kia chơi đi.”

Nhị Bảo tại chỗ lượn tròn một vòng, cũng chưa đi, vẫn hướng đứa nhỏ vẫy tay, a a kêu to.

Đứa nhỏ tiếp nhận bánh bao trong tay Liêu Á Phàm, hỏi: “Nó muốn làm gì?”

“Haha, chơi oẳn tù tì với em đó.” Liêu Á Phàm lại đẩy đẩy Nhị Bảo, “Đừng để ý đến nó, mau ăn, sắp nguội rồi.”

Đứa nhỏ cẩn thận cắn một miếng bánh bao, cứ như vậy bắt đầu ăn từng ngụm lớn.

“Ăn ngon không?”

“Ăn ngon.” Đứa nhỏ miệng đầy bánh bao, ngồm ngoàm lầu bầu.

“Haha, có cái gì mà ngon, bánh bao thịt mà thôi.” Liêu Á Phàm cười cười, “Ăn từ từ, đừng nghẹn.”

Nhị Bảo thấy ăn gì đó, vội vàng nhào tới chìa tay muốn. Đứa nhỏ có chút luống cuống nhìn bé, sau khi biết ý của bé, cho bé một cái bánh bao. Nhị Bảo chỉ có hai ngón tay không bắt được, bánh bao đánh rơi trên mặt đất. Bé ảo não a a kêu to, hai tay nâng lên bánh bao dính đầy bùn đất, đưa đến bên miệng cắn. Liêu Á Phàm vội vàng giật lại, suýt nữa bị cắn vào tay.

Đứa nhỏ hắc hắc cười rộ lên, “Đừng vội đừng vội, ăn xong rồi anh lại cho em một cái.”

Hai đứa con trai ăn bánh bao, hai bên hướng đối phương ha ha cười ngây ngô, sau đó cùng nhau mút ngón tay, giống như hai con thú nhỏ thân mật. Liêu Á Phàm đứng giữa bọn nó, bỗng nhiên cảm thấy mình thật vĩ đại.

Ăn xong bánh bao rồi, Nhị Bảo cũng đã mất đi hứng thú chơi oẳn tù tì, lắc lắc lư lư quay về trong sân chơi. Đứa nhỏ đem nắm tay ở trên vạt áo chà chà, thò tay bẩn hề hề ở trong cặp sách loạn lục lọi, cứ như vậy đồ đạc theo động tác của nó rơi xuống đất.

Liêu Á Phàm theo bản năng xoay người lại nhặt, nắm vào trong tay lại sửng sốt, là một xấp tờ tiền 100 đồng, chừng hơn một ngàn đồng.

“Làm thế nào em có nhiều tiền như vậy?” Cô sầm mặt, “Trộm tiền trong nhà?”

Đứa nhỏ từ trong bao móc ra một lon Coca, giật ra uống một hớp lớn, rồi ợ một tiếng thật dài.

“Không phải. Là ba em cho, tiền cơm cuối tuần của em.”

Liêu Á Phàm chợt trầm mặc, cô xem xét tiền trong tay, cẩn thận nhét vào trong túi quần đứa nhỏ.

“Đừng để mất.” Cô tựa như lo lắng đè lên túi quần của đứa nhỏ, “Nhiều tiền như vậy.”

“Không có việc gì.” Đứa nhỏ đem coca đưa tới trước mặt Liêu Á Phàm, “Chị uống.”

“Chị không uống, em uống đi.” Liêu Á Phàm cười cười, “Uống xong đem lon đưa chị là được.”

“Chị muốn cái này để làm gì a?” Đứa nhỏ có chút ngạc nhiên.

“Có thể bán lấy tiền a.” Liêu Á Phàm vỗ vỗ đầu của nó, “Cái này em không biết đâu.”

Đứa nhỏ nghĩ nghĩ, “Chị thiếu tiền sao?”

“Không.” Liêu Á Phàm đứng lên, “Không thiếu.” Đứa nhỏ nhìn Liêu Á Phàm đột nhiên vẻ mặt u ám, đem lon coca đặt trên mặt đất, từ trong túi quần lấy ra xấp tiền kia, một phen vỗ vào trong tay Liêu Á Phàm.

“Cho chị.”

“Em làm gì?” Liêu Á Phàm hoảng sợ kêu lên đủ kiểu, giống như đó là một đống than nóng bỏng tay, “Mau lấy lại mau lấy lại.”

“Cho chị.” Đứa nhỏ cố chấp đem tiền nhét vào trong tay Liêu Á Phàm, hai người giống như vận động viên đấu vật lôi kéo nhau, cuối cùng Liêu Á Phàm khẽ quát: “Em còn như vậy chị sẽ tức giận!”

Đứa nhỏ lúc này mới từ bỏ, đem tiền qua loa nhét vào trong túi quần, tiếp tục im lặng không lên tiếng uống coca.

Liêu Á Phàm thở phào nhẹ nhõm, thuận tay đem nắp khoen nó kéo ra vứt trên mặt đất nhặt lên, lồng vào ngón tay chơi đùa.

“Em xem, giống một cái nhẫn không?” Cô xòe ngón tay ra, cánh tay duỗi dài, nheo mắt nhìn vòng kim loại mơ mơ hồ hồ trên ngón tay.

“Không phải nhẫn.”

“Chị hỏi em giống hay không giống, không hỏi em có phải không.” Liêu Á Phàm oán trách nó, “Chị đương nhiên biết không phải em thật là thằng bé xấu xa.”

Đứa nhỏ có chút khẩn trương, vội vàng bổ sung một câu: “Không giống.”

Liêu Á Phàm vừa tức vừa buồn cười, “Em nha.” Cô thoáng gõ trên mũi đứa nhỏ, “Không biết lừa cho chị vui vẻ gì hết.”

Lúc này, thanh âm của chị Triệu vang lên trong sân, “Á Phàm, Á Phàm. . . . . .”

“Dạ.” Liêu Á Phàm lên tiếng, xoay người nói với đứa nhỏ, “Chị phải đi làm việc rồi, em cũng sớm về nhà đi.”

Đứa nhỏ vội đem lon coca rỗng trong tay đưa qua, Liêu Á Phàm thò tay tiếp được, lại hướng nó quơ quơ, cười lộ ra hàm răng trắng noãn, “Cám ơn em.”

Mặt đứa nhỏ có chút hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không cần cảm ơn.” (Tiêu: nít quỷ =..=)

Thầy Chu trong cả khoảng thời gian ăn cơm chiều đều không lộ diện, không có ông cười nói lớn tiếng, không khí trở nên rất nặng nề. Từng đứa nhỏ đều không hé răng, vùi đầu ăn uống, cơm nước xong một đám liền chạy ra ngoài. Chị Triệu và Liêu Á Phàm ăn xong cuối cùng, sau khi thu dọn chén bát, đều tự lấy ra một chậu quần áo bắt đầu cố sức chà giặt.

Nhóm người lớn tựa hồ gần đây đều rất cổ quái, chị Triệu càng ngày càng thích một mình đứng trong phòng lầm bầm lầu bầu. Còn thầy Chu thường xuyên cả ngày không nhìn thấy bóng dáng, ngẫu nhiên trông thấy ông trong Nhà Thiên Sứ, không phải cắm đầu hút thuốc, thì là ở trong phòng chị Triệu đối với di ảnh kia ngẩn người. Hai người lớn biểu hiện u ám khiến bọn nhỏ đều câm như hến, mỗi đứa đều thật cẩn thận, vui đùa không cố kỵ tựa hồ đã trở thành chuyện rất xa xỉ.

Sau khi giặt quần áo xong, mệt nhọc một ngày chị Triệu ngay cả thắt lưng cũng thẳng không nổi nữa. Liêu Á Phàm xung phong nhận việc, đảm đương nhiệm vụ phơi đồ.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, thế nhưng rất khó có được ánh trăng xuất hiện. Trong không khí cuối thu càng ngày càng lạnh, y phục ẩm ướt tản mát ra một cỗ mùi hương xà phòng dễ chịu. Liêu Á Phàm đem chúng tận lực mở rộng, khoát lên dây kẽm trong sân, ngón tay của cô trải qua ngâm nước lạnh và dùng sức chà giặt, đã bắt đầu có cảm giác tê trướng.

“Ê!”

Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm như có như không, tay Liêu Á Phàm dừng lại trên một mặt khăn trải giường, cẩn thận lắng nghe, sau vài giây, cô nhìn tòa nhà nhỏ hai tầng phía sau, nhún nhún vai, tiếp tục đưa tay vuốt nếp nhăn trên khăn trải giường.

“Ê!” Lúc này đây Liêu Á Phàm quả quyết mình không nghe lầm, cô từ dưới khăn trải giường chui qua, trông thấy ngoài hàng rào, một thân ảnh nho nhỏ đang hướng mình vẫy tay.

Liêu Á Phàm chầm chậm chạy qua, ngồi xổm người xuống bên hàng rào.

“Sao em còn chưa trở về a?”

Mặt đứa nhỏ trong bóng tối, thế nhưng có thể cảm thấy nét mặt hưng phấn của nó. Liêu Á Phàm mạc danh kỳ diệu bị nhiễm lây, cũng nở cười, “Em thằng nhóc này, còn không mau về nhà.”

Đứa nhỏ không đáp lời, luống cuống tay chân ở trong túi tìm kiếm, một lát sau, nó đem thứ gì đó nhét vào trong tay Liêu Á Phàm, không đợi cô đặt câu hỏi, liền xoay người chạy mất.

Liêu Á Phàm có chút sờ không tới suy nghĩ (*) , mắt thấy đứa nhỏ biến mất trong bóng đêm, mới nhớ tới trong tay còn nắm vật gì đó.

(*: có nghĩa là mù mờ không thể hiểu rõ sự việc. Câu này trích từ câu “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”. Xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.)

Đó là một hộp gấm nhỏ hình tim. Tim Liêu Á Phàm thình thịch nhảy dựng lên. Cô mở hộp ra, dùng ngón tay run rẩy từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn bạch kim tinh tế bên ngoài được khảm một hột kim cương nho nhỏ dưới ánh trăng tỏa ra quang mang óng ánh.

***

Nhân viên kiểm nghiệm cẩn thận ở bên trong gấu đồ chơi phát hiện một số tóc, mà thông qua so sánh với DNA người chết, ngoài ý muốn phát hiện vài sợi tóc không thuộc về người chết.

“Đây thuyết minh cho cái gì?” Biên Bình buông bản báo cáo kiểm nghiệm, cau mày hỏi.

“Thuyết minh rằng trước khi người chết bị nhét vào gấu đồ chơi kia, từng có người chui vào nó.”

“Có thể là trong quá trình chế tạo, tóc công nhân rơi vào trong?”

“Hẳn là không phải.” Phương Mộc nghĩ nghĩ, “Nếu như là tóc công nhân, sẽ phải xen lẫn trong bông nhồi, hung thủ khi móc rỗng ruột cũng sẽ móc luôn cả nó ra.”

Biên Bình đối với tin tức này hứng thú không lớn, lời nói cũng rất thận trọng: “Ừ, có thể là một manh mối điều tra.”

Phương Mộc rất lý giải thái độ của Biên Bình, gấu đồ chơi lông nhung từng bị người chui qua chỉ là một loại “khả năng”, mà không phải “chắc chắn”. Phương Mộc thà rằng tin tưởng nó bị người chui qua, là bởi vì việc này cùng suy đoán “nghi lễ” rất hợp ý. Gấu đồ chơi hiển nhiên là một thứ đồ mà nhóm hung thủ này khá lưu ý. Nếu giết người là kết quả của một nghi thức, như vậy đạo cụ quan trọng này rất có khả năng trong lúc tiến hành nghi thức đã bị người dùng qua.

Một người nhóm máu B.

***

Bệnh tình của Lỗ Húc đã có chuyển biến tốt đẹp, bắt đầu làm việc. Xét theo tình trạng tinh thần của gã, trong cục tạm thời an bài gã làm công việc nội bộ.

Cảm giác khống chế thân thể của gã đã khôi phục, nhưng vẫn cự tuyệt huấn luyện xạ kích. Dương Cẩm Trình không đưa ra yêu cầu quá cao, trực tiếp bỏ kế hoạch này, tiến nhập giai đoạn trị liệu III — Tổ chức lại cảnh tượng chấn thương.

Người tham dự lần trị liệu này rất đông, trừ bỏ đồng sự của phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội sở cảnh sát ra, Phương Mộc ngoài ý muốn gặp được cảnh sát Đoạn của đội cảnh sát vũ trang đặc cần.

“Chào cậu.” Cảnh sát Đoạn vươn tay ra trước, Phương Mộc cầm nó, cảm thấy vết chai và lực độ trong lòng bàn tay của đối phương.

“Hôm nay anh cũng có nhiệm vụ?” Phương Mộc nhớ tới thân phận tay súng bắn tỉa của cảnh sát Đoạn, “Không phải không luyện tập xạ kích sao?”

“Không. Tôi là theo cậu ấy tới.” Cảnh sát Đoạn chỉa chỉa một vị chiến sĩ vũ trang bề ngoài tháo vát, “Tiểu Vu, kỹ năng lái xe xuất sắc nhất trong đội chúng tôi.”

Tiểu Vu đứng lên, cung kính hành lễ, “Chào sếp!”

Phương Mộc luống cuống tay chân hoàn lễ, sau đó mới ý thức mình vẫn chưa mặc đồng phục, nghĩ thầm, tôi coi như sếp gì.

Trị liệu được an bài ở một gian phòng huấn luyện, góc phòng đặt một bệ máy quay, toàn bộ quá trình trị liệu có thể nhìn thấy trong màn hình theo dõi của căn phòng kia.

“Tình huống của cảnh sát Lỗ chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn chưa khôi phục toàn bộ.” Dương Cẩm trình lật xem tư liệu trong tay, “Chúng tôi tiến hành theo dõi tình hình của cậu ấy sau khi lần nữa trở lại công tác, phát hiện cậu ấy cự tuyệt ngồi phương tiện giao thông, mỗi ngày đi làm đều đi bộ —— chỉ e cậu ấy là người tuân thủ luật giao thông nhất trong thành phố này. Điều tra cho thấy, cậu ấy vẫn đối với xe cỡ lớn biểu hiện sợ hãi, hơn nữa mỗi ngày ra cửa từ rất sớm, đến khuya mới rời khỏi đơn vị, tôi cảm thấy, cậu ấy là cố ý tránh giờ cao điểm của giao thông, bởi vì dòng xe cộ và loại tạp âm như tiếng còi xe vẫn sẽ mang đến cho cậu ấy áp lực rất lớn. Trong đơn vị công tác, cậu ấy ít cùng đồng sự trao đổi, hơn nữa theo tôi được biết, cậu ấy đã từ chối nhận điện thoại từ cha mẹ mình ít nhất trên ba lần.”

“Cậu ấy vẫn đắm chìm trong cảm giác áy náy và hổ thẹn,” Biên Bình gật đầu, “Xem ra cậu ấy nghĩ cảnh sát xung quanh đều đủ tư cách, còn cậu ấy không phải.”

“Đúng.” Dương Cẩm Trình khép lại kẹp tư liệu, “Cho nên chúng ta phải giúp cậu ấy.”

Chiếu theo kế hoạch của hắn, một màn trị liệu hôm nay là đem tai nạn xe tái diễn, vì thế, phòng cảnh sát đã an bài cực kỳ chu đáo. Phương Mộc đi vào khu huấn luyện, không khỏi bị hết thảy trước mặt dọa sợ ngây người.

Dụng cụ huấn luyện như tấm đệm mềm và bao cát đã hoàn toàn bị tháo dỡ, một chiếc xe máy mô phỏng đậu tại trung tâm phòng huấn luyện trống rỗng, trên vách tường phía trước là một tấm màn hình chiếu thật to, cẩn thận nhìn, xe máy mô phỏng kỳ thật là một món đồ chơi chạy điện cỡ lớn, còn hình ảnh trò chơi được phóng trên màn ảnh phía trước.

Lỗ Húc và toàn bộ nhân viên tham dự trị liệu ngồi trong phòng làm việc của khu huấn luyện, mọi người giới thiệu lẫn nhau, sau khi tán gẫu một hồi, Dương Cẩm Trình thấy tình tự của Lỗ Húc đã thả lỏng, liền đề nghị tùy gã chọn diễn viên.

Phương Mộc biết, cái này gọi là “Kỹ thuật gương khái niệm”, có thể cho Lỗ Húc đứng ngoài cảnh nhìn chính gã, tựa như nhìn vào chính gã trong gương. Loại góc nhìn tách rời này có thể khiến gã không cần quá mức lo âu mà lần nữa nhận thức sự cố.

Vai diễn kỳ thật rất đơn giản: Người chỉ huy, nhân viên cứu hộ và chính Lỗ Húc. Dưới sự sắp xếp của Lỗ Húc, người chỉ huy do cảnh sát Đoạn sắm vai, nhân viên cứu hộ chia cho bốn đồng sự của phòng nghiên cứu tâm lý, còn nhân vật của Lỗ Húc do ai đóng thì lại khiến gã lâm vào khó khăn. Dưới đề nghị của Dương Cẩm Trình, Tiểu Vu đóng vai Lỗ Húc.

“Tốt, như vậy tôi chính là đạo diễn rồi.” Dương Cẩm Trình để mọi người vào vị trí của mình, sau đó mang theo Lỗ Húc, Biên Bình và Phương Mộc đến phòng theo dõi.

“Vì sao không cho cậu ấy trực tiếp quan sát tâm lý kịch trong phòng huấn luyện?” Thừa dịp lúc mọi người thay đổi trang phục, Biên Bình lén hỏi Dương Cẩm Trình.

“Việc đó sẽ gia tăng áp lực của cậu ấy. Chúng ta cần cậu ấy lấy góc độ người quan sát để hồi tưởng lại toàn bộ quá trình sự kiện, do đó, chúng ta phải cho cậu ấy một môi trường thư thái.” Dương Cẩm Trình vỗ vỗ Phương Mộc đang giúp Tiểu Vu đổi cảnh phục, “Nhiệm vụ của cậu, chính là bồi bên cạnh cậu ấy, bởi vì cậu sẽ làm cậu ấy thả lỏng.”

Ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời, người nghe phải tự hiểu tự suy ngẫm ra) là: Lỗ Húc trước mặt Phương Mộc, sẽ cảm thấy mình không kém như vậy.

Phương Mộc có chút không vui, một mặt cậu cảm thấy ấm ức, một phương diện khác, cậu cảm thấy mình giống như một đạo cụ. Thế nhưng nghĩ nghĩ, Phương Mộc vẫn quyết định tuân theo.

Diễn xuất bắt đầu.

Tiểu Vu một thân cảnh phục thoạt nhìn quả thật cùng Lỗ Húc có vài phần tương tự, Lỗ Húc cũng nhịn không được ha ha cười rộ lên. Mà toàn bộ quá trình biểu diễn kỳ thực chính là đang chơi trò chơi, Tiểu Vũ thân trên nằm trên xe máy mô phỏng, theo quá trình diễn biến của trò chơi qua lại lắc lư. Vẻ mặt Lỗ Húc từ mỉm cười dần trở nên chuyên chú, Dương Cẩm Trình thủy chung quan sát gã, sau khi khẳng định Lỗ Húc đã đắm chìm vào tâm lý kịch, hắn chuyển hình ảnh của màn hình theo dõi.

Hình ảnh trò chơi xuất hiện trên màn ảnh, công nghệ mô phỏng cao chân thật khiến mặt đường trong trò chơi giống như đúc, Tiểu Vu, hay có lẽ là Lỗ Húc dưới mệnh lệnh của người chỉ huy, điều khiển xe máy trái xông phải lách trong thành phố, tránh né xe cộ và người đi đường lui tới. Lỗ Húc càng ngày càng nhập tâm, hô hấp cũng dần dồn dập, về sau lại theo hình ảnh trò chơi trái phải lắc lư thân mình.

Hình ảnh lại lần nữa chuyển đến trong phòng huấn luyện, Lỗ Húc đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó chậm rãi trầm tĩnh lại. Nhưng vào lúc này, trong hình ảnh trò chơi đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải đi ngang qua giao lộ, xe máy trong trò chơi lập tức rẽ ngoặt qua phải, thế nhưng do tránh né không kịp, xe máy vẫn đập vào trên đuôi xe. Tiểu Vu “A nha” một tiếng từ trên xe máy mô phỏng ngã xuống. . . . . .

Lỗ Húc theo bản năng trốn về phía sau, tiếp đó thống khổ ôm lấy đầu.

Không ai nói lời nào, màn hình theo dõi cũng lần nữa chuyển đến hình ảnh trò chơi, Phương Mộc chú ý tới trên màn ảnh cũng không xuất hiện chữ “Game over”, chiếc xe vẫn lao trên đường.

“Cảnh sát Lỗ,” Dương Cẩm Trình đem một ly nước đưa tới tay gã, “Cậu ổn chứ?”

Lỗ Húc nâng ly nước trong tay, thở hổn hển một trận, thấp giọng nói: “Tôi không sao.”

Dương Cẩm Trình ngồi bên cạnh gã, chậm rãi nói: “Cảnh sát Lỗ, vừa rồi tình cảnh trong trò chơi là chúng tôi mô phỏng theo tình hình phát sinh tai nạn xe, thời gian, tốc độ xe của cậu cùng thời cơ chiếc xe gây chuyện xuất hiện, đều cùng khi đó giống nhau như đúc.”

Hắn thoáng dừng, “Tiểu Vu e rằng là cảnh sát điều khiển xe xuất sắc nhất mà tôi từng gặp, nếu tôi nhớ không lầm, cậu ấy từng trong cuộc thi lái xe của trung đoàn cảnh sát cơ động tỉnh giành được được quán quân. Nhưng cho dù như thế, dưới tình hình lúc đó, tai nạn xe là điều không thể tránh khỏi.”

Lỗ Húc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Dương Cẩm Trình.

“Đúng vậy.” Dương Cẩm Trình gật đầu, “Tai nạn xe không phải lỗi của cậu, vô luận là ai, tại thời điểm kia đều không thể may mắn thoát được. Mà trong mắt tôi, cậu đã làm rất tốt, bởi vì cậu đã bảo vệ được mạng sống của mình.”

“Ông đang an ủi tôi.” Lỗ Húc khẽ nói, song sắc mặt đã khá hơn nhiều.

“Haha, biết ngay cậu sẽ nói như vậy.” Dương Cẩm Trình cười rộ lên, hắn để sát vào micro, “Tiểu Vu, chuẩn bị tốt chưa?”

Hình ảnh chuyển đến trong phòng huấn luyện, Tiểu Vu đã lần nữa cưỡi trên xe máy, trò chơi bắt đầu.

“Chúng ta làm một lần nữa, cậu sẽ biết tôi không phải đang an ủi cậu, mà là sự thật.”

Thời gian tựa như đảo lưu, một màn vừa xuất hiện lại lần nữa trình diễn, chẳng qua lúc này đây hình ảnh trò chơi chiếm thời gian dài hơn, Lỗ Húc không theo tiến trình trò chơi kìm lòng không được lắc lư thân thể nữa, mà chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình theo dõi. Thời điểm một khắc khi va chạm kia lần nữa tiến đến, Lỗ Húc nhẹ nhàng thở ra một hơi, hầu như khó phát hiện mà gật đầu.

Dương Cẩm Trình đem hình ảnh chuyển đến trong phòng huấn luyện, “Cậu xem, tôi không lừa cậu nhé.”

Lỗ Húc thoáng nở nụ cười hiếm có.

Tiểu Vu cuộn mình nằm trên sàn nhà, bên cạnh là một khẩu súng lục ổ quay của cảnh sát, hình như là Tiểu Vu khi rơi xuống văng ra. Khẩu súng kia thu hút lực chú ý của Lỗ Húc, gã đem mặt để sát vào màn hình, không chuyển mắt nhìn chằm chằm nó, tựa hồ muốn nhìn rõ ràng là ai cầm đi súng.

Bốn nhân viên cứu hộ mặc áo dài trắng, nâng cáng cứu thương vội vàng chạy tới, bọn họ đem Tiểu Vu “hôn mê bất tỉnh” nâng đặt trên cáng cứu thương, một bàn tay Tiểu Vu yếu ớt vô lực rũ xuống, theo động tác của nhân viên cứu hộ đong đưa qua lại. Mà lúc này, một nhân vật khiến người ta không tưởng được xuất hiện.

Là một lão nhân râu tóc hoa râm, ông cơ hồ là chạy hướng về phía cáng cứu thương, một bên vội vàng vươn tay hướng về phía “Lỗ Húc” trên cáng, một bên cao giọng gào thét: “Tiểu Húc, Tiểu Húc, nhất định phải kiên trì, nhất định phải sống sót a. . . . . .”

Lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người lão nhân, Lỗ Húc thất thanh la to: “Ba?”

Bốn nhân viên cứu hộ và cha của Lỗ Húc nâng “Lỗ Húc” từ cửa hông của phòng huấn luyện chạy ra ngoài, phòng huấn luyện mới vừa rồi còn rối ren không chịu nổi thoáng cái đã không một bóng người.

Lỗ Húc bắt đầu lớn tiếng nức nở, Dương Cẩm Trình hướng Phương Mộc đưa mắt ra hiệu, Phương Mộc ngầm hiểu mà vươn tay ở trên vai Lỗ Húc nhẹ nhàng vỗ.

Đợi cho Lỗ Húc thoáng bình tĩnh lại, Dương Cẩm Trình mỉm cười nói: “Cậu nhìn lại xem, khẩu súng kia đâu?”

Không chỉ có Lỗ Húc, ánh mắt mọi người lần nữa ném về hướng màn hình. Khẩu súng kia không thấy nữa!

“Súng đâu?” Lỗ Húc vội vã quay đầu lại hỏi Dương Cẩm Trình.

“Ai quan tâm chứ?” Dương Cẩm Trình giống như không hề gì nhún nhún vai, “Không ai để ý khẩu súng kia nữa, chỉ cần cậu còn sống, chính là thành công lớn nhất, không phụ lòng cha mẹ cậu và cảnh đội.”

“Đúng vậy, con trai. Chỉ cần con còn sống, con vĩnh viễn chính là niềm tự hào của chúng ta. . . . . .”

Cửa mở, cha mẹ Lỗ Húc sớm đã lão lệ tung hoành bước đến, đi theo phía sau là đội trưởng của Lỗ Húc.”

“Nhóc Lỗ, đây không phải là lỗi của cậu.” Đội trưởng vành mắt đo đỏ vươn một bàn tay, nặng nề nện trên người Lỗ Húc đang cùng cha mẹ ôm nhau, “Chỉ cần cậu khỏe mạnh, tìm được khẩu súng kia là chuyện sớm muộn mà thôi!”

Dương Cẩm Trình nhẹ nhàng đứng lên, phất tay ra hiệu Biên Bình và Phương Mộc cùng hắn ra ngoài, cũng tiện tay kéo lại cánh cửa.

Toàn bộ diễn viên đều tập trung trong hành lang, trông thấy Dương Cẩm Trình xuất hiện, nhất thời không nói gì. Bất thình lình, cảnh sát Đoạn vỗ tay, sau đó, tiếng vỗ tay ngay trong hành lang vang dội.

“Ông quá tuyệt vời, tiến sĩ Dương.” Tiểu Vu một phen cầm tay Dương Cẩm Trình, “Không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy!”

Dương Cẩm Trình mỉm cười đem ngón trỏ dựng thẳng bên môi, đồng thời hướng cửa phía sau nghiêng nghiêng đầu.

“Cậu cũng rất tuyệt, Tiểu Vu,” Hắn vỗ vỗ tay Tiểu Vu, “Tương lai sau khi xuất ngũ, cậu có thể cân nhắc đi làm ngôi sao điện ảnh.”

Mọi người cười ồ lên, lúc này cửa phòng theo dõi mở ra.

Lỗ Húc cùng cha mẹ, đội trưởng đi ra, gã vừa lau nước mắt trên mặt, vừa hướng Dương Cẩm Trình vươn tay.

“Cám ơn ông tiến sĩ Dương.” Lỗ Húc cầm thật chặc tay của Dương Cẩm Trình, lay động lại lay động, “Ông khiến tôi có dũng khí lần nữa đối mặt với sự kiện kia.”

“Có thể giúp đỡ cậu, là vinh hạnh của tôi.”

“Tôi có một yêu cầu,” Ánh mắt của Lỗ Húc trở nên kiên quyết, “Tiếp theo, tôi muốn tự diễn vai của mình.”

Dương Cẩm Trình nhìn chằm chằm Lỗ Húc vài giây, chậm rãi nói: “Cảnh sát Lỗ, cậu sẽ là niềm kiêu hãnh của mọi người chúng ta!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.