Giáo Hóa Trường

Chương 22: Cố sự của J tiên sinh



Tôi hôm nay muốn kể cho mọi người nghe, là một chuyện khó mà mở miệng. Trước khi tôi bắt đầu giảng thuật, tôi đã chuẩn bị tâm lý tốt để tiếp nhận sự khinh bỉ của mọi người, thậm chí là thóa mạ. Z tiên sinh, anh có thể đem ảnh chụp phát cho mọi người rồi.

Đúng vậy, các anh đều thấy đó, đây là một số ảnh bị chụp lén. Người trên ảnh chụp — Cũng chính là tôi — đang tự an ủi (chẹp! là thẩm du đó >_<)

Thực xin lỗi, cô Q, để cô nhìn thấy một màn đáng khinh như vậy. Nhưng tôi cần phải cùng mọi người nói rõ một chuyện, nội y trong tay của tôi, là của con gái tôi.

Ha ha, tôi biết mọi người đều rất kinh ngạc, có lẽ trong lòng mọi người đều mắng chửi tôi, mắng tôi là súc sinh không bằng cầm thú. Tôi biết tôi là một súc sinh, nhưng xin tin tưởng tôi, tôi đến giờ vẫn chưa chạm đến một ngón tay của con gái mình, chuyện không thể chịu nổi nhất, chính là trên bức hình này mà thôi.

(J tiên sinh run rẩy giơ lên chén trà, lại đem nửa chén trà đều hắt vào trên người mình. Cô Q đưa cho hắn một bịch khăn giấy.)

Cám ơn cô, Q. Tôi thốt hơn nhiều rồi, không, Z tiên sinh, tôi hoàn toàn có thể nói tiếp, tin tôi.

Cũng giống như mọi người, loại tâm lý khiến người ta khinh thường này của tôi nguyên do từ một hồi tao ngộ. Lại nói tiếp, đó là chuyện của 19 năm trước.

Khi ấy tôi 15 tuổi, là một học sinh cấp hai đơn thuần tới cực điểm, mỗi ngày chỉ biết cắm đầu học. Tôi biết, nếu không học, với bối cảnh thân thế của tôi không có khả năng vượt trội. Khi ấy tuy không cởi mở như hiện nay, nhưng trong trường cũng có chỗ để người yêu vụng trộm, ngẫu nhiên còn có thể thấy trong góc phòng có học sinh nam nữ ôm hôn. Tôi khi đó bận đến nỗi ngay cả liếc nhìn nữ bạn học cũng không có thời gian, đối với chuyện nam nữ lại càng ù ù cạc cạc.

Kỳ nghỉ hè lên cấp ba, tôi không giống các bạn học khác đi chơi khắp nơi, mà mỗi ngày trong trường không một bóng người học bài. Đó là đoạn thời gian rất khổ, các anh có thể tưởng tượng, một nam hài tử tinh lực tràn đầy, mỗi ngày ngồi trong phòng học một mảnh tĩnh mịch, làm đề số học, tiêu khiển duy nhất chính là ngồi bên cửa sổ nhìn sân thể dục ngẩn người. Hiện tại nhớ tới, tôi thà kỳ nghỉ năm ấy điên loạn chơi đùa suốt một mùa hè, thi cử không được cao trung tốt nhất cũng không hề gì, thi không lên đại học cũng không quan trọng, cho dù tôi hiện tại chỉ là kẻ thất nghiệp tôi cũng cam tâm tình nguyện. Nếu quả như vậy, chí ít tôi đã là một người nhân cách kiện toàn, là một người cha đường đường chính chính!

(Tay J tiên sinh ấn thái dương, thống khổ bất kham cong người lại. Z tiên sinh tỏ ý cho La Gia Hải đang muốn đứng lên an ủi hắn không nên cử động, mọi người yên tĩnh chờ J tiên sinh khôi phục bình ổn.)
Editor: Bánh Tiêu – chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
Dần dần, tôi phát hiện mỗi xế chiều đều có một người cặp cha con đến trường chơi. Tôi sở dĩ khẳng định bọn họ là cha con, là vì tôi nghe thấy cô bé đó gọi người đàn kia là “Ba”. Cô gái ước chừng 12 13 tuổi, thắt hai bím tóc, rất đẹp, thường xuyên mặc váy hoa màu sắc khác nhau. Người cha cũng rất anh tuấn, mang một cặp mắt kính viền vàng, bộ dáng rất nhã nhặn.

Khi ấy phòng học của chúng tôi ở tầng trệt, dưới song cửa chính là một loạt bồn hoa. Thời điểm mùa hè, sẽ có từng trận hương hoa từ cửa sổ mở ra bay vào trong. Đôi cha con đó thỉnh thoảng ở sân thể dục bên kia chơi xà đơn, có khi sẽ ở bồn hoa bên này hái hoa, bắt chuồn chuồn vân vân. Mỗi khi nghe thấy tiếng cười của cô bé nhỏ kia, tôi liền nhắc nhở mình nên nghỉ ngơi một chút. Cái gọi là nghỉ ngơi của tôi, chính là ngồi bên cửa sổ nhìn hai cha con đó nô đùa. Có đôi khi bọn họ trông thấy tôi, cũng sẽ thân thiện mà hướng tôi cười cười. Khi đó, cảnh tượng này sẽ làm tôi cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp. Thử nghĩ, dưới trời chiều sáng rực, cha và con gái ở trong vườn hoa chơi đùa, đây là hình ảnh động lòng người biết bao. Điều này khiến tôi thường xuyên ảo tưởng cuộc sống tương lai — thời gian an nhàn giàu có, tôi phong độ nhẹ nhàng, dẫn theo con gái mặc sức chơi đùa, bên cạnh là một nam hài gia cảnh bần hàn với ánh mắt cực kỳ hâm mộ. Tôi mỗi ngày đều ngóng trông bọn họ có thể tới chơi, như vậy có thể cho tôi vài phút ảo tưởng thoát ly sự thật, đây với tôi khi đó mà nói, đã là sự thỏa mãn phi thường lớn rồi.

(Vẻ mặt J tiên sinh mê man, mang theo nụ cười tủm tỉm, đồng thời lại run nhè nhẹ, tựa hồ nhớ lại một cảnh tượng khiến hắn vừa cảm thấy thống khổ, vừa cảm thấy ngọt ngào.)

Tôi nhớ rõ đó là một buổi chiều đặc biệt nóng, không có chút gió, tôi ngồi trong phòng học mồ hôi ướt đẫm, cảm thấy không khí dường như đều đông kết lại. Tôi nghĩ trời nóng thế này, bọn họ sẽ không đến chơi. Nhưng khoảng hơn 3h chiều, đôi cha con kia lại xuất hiện trong sân trường.

Bọn họ đi thẳng đến cạnh bồn hoa dưới cửa sổ của tôi, cha cô gái còn hướng tôi gật đầu. Bất quá tôi phát giác vẻ mặt của gã có chút vặn vẹo, tựa hồ rất khẩn trương. Cô gái thì vẫn không hề ngẩng đầu.

Lúc này đây bọn họ không hái hoa hoặc bắt chuồn chuồn, mà ngồi trên bệ xi măng của bồn hoa dựa sát vào một bên cửa sổ, như thế, bọn họ hoàn toàn trốn phía sau bụi hoa um tùm, nhưng nhất cử nhất động của bọn họ lại hoàn toàn bại lộ trước mắt tôi. Người cha đem bé gái ôm ngồi trên đầu gối mình, tiếp đó. . . . . .

(J tiên sinh gian nan nuốt ngụm nước bọt, trong miệng tựa hồ khô hanh đến sột soạt rung động.)

Tiếp đó gã vén váy của cô con gái, bỏ đi quần lót của cô con gái.

Trong đầu tôi trống rỗng, cả người như bị trúng định thân chú không thể cử động. Trước mắt là cô con gái ở trên người ba mình nhấp nhô thân thể, bên tai là hô hấp ồ ồ của người cha cùng tiếng rên rỉ của cô con gái.

Bọn họ giống như biểu diễn đổi mới vài loại tư thế, nữ vị trí trên, kiểu truyền giáo (man on top =..=) , kiểu vào phía sau, cuối cùng người cha ở phía sau đứa con gái gầm nhẹ chấm dứt. Tiếp đó bọn họ cực kỳ tự nhiên mà mặc quần áo tử tế, lau khô thân thể, còn đem khăn tay vuông đứa con gái dùng để lau chùi hạ thể đặt trên bệ cửa sổ, cuối cùng nhất tề hướng tôi nở ra nụ cười thỏa mãn, rời đi.

Bọn họ đi đã lâu, tôi còn đần ra ngơ ngác nhìn sững sờ ngoài cửa sổ. Khoảng thời gian vài giờ kế tiếp, tựa như chỉ vài giây nhoáng qua. Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, mẹ của tôi đến trường quát gọi tôi về ăn cơm, tôi mới tỉnh hồn lại. Tôi đem khăn tay vuông kia lén lút nhét vào trong cặp sách, đi theo mẹ về nhà.

Ngày hôm sau tôi đến trường từ rất sớm, ngày thứ ba, ngày thứ tư, nhưng mãi đến tận khi kỳ nghỉ hè chấm dứt, vẫn không đợi được đôi cha con kia. Thời gian sau này và trước đó không hề khác biệt, nhưng tôi biết tôi đã xảy ra biến hóa. Sau khi chứng kiến một hồi tình ái hoang đường, tôi giống như bị ép buộc biết đến một bí mật nào đó. Đó là một loại cảm giác tà ác tràn ngập cám dỗ, khiến người ta chán ghét từ tận đáy lòng, mà lại vô cùng khát vọng. Nếu dùng mùi vị nào đó để hình dung, thì chính là ngọt ngào thoáng mang theo khí tanh — Trên thực tế, đại đa số trong thời gian nghỉ hè kia, tôi đều trốn phía sau phòng học vắng vẻ, vừa ngửi khăn tay vuông kia, vừa tự an ủi.
Editor: Bánh Tiêu – chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
Sau đó tôi thi đậu trung học trọng điểm, tiếp đó liền học đại học nào đó khoa luật, trước khi tốt nghiệp đã có bằng luật sư, kết hôn sinh con gái, hết thảy tuần tự từng bước. Khăn tay vuông kia từ đầu đến cuối một khắc cũng chưa từng rời khỏi tôi, cùng tôi từ khi là một thiếu niên cho đến trung niên. Tôi có thói quen tự an ủi, sau khi kết hôn vẫn không bỏ hẳn. Tôi trong quá trình từ một nam hài lớn dần thành một nam nhân, tôi phát hiện mình thủy chung đối với bé gái tình hữu độc chung (là chỉ đặc biệt có cảm tình với người/vật nào đó nhất định, dành rất nhiều hoặc thậm chí là toàn bộ tâm tư tình cảm cho người/vật đó) , vợ của tôi cũng bởi vì có thân hình nhỏ xinh, đơn thuần khả ái mới khiến tôi hạ quyết tâm cùng cô ấy kết hôn.

Bí mật này theo tôi 20 năm, cũng tra tấn tôi 20 năm. Mỗi khi tôi nhìn thấy con gái nhỏ của đồng nghiệp hoặc hàng xóm, tôi liền khống chế không được tình cảm mãnh liệt trong nội tâm. Không, đây không phải là sự thương tiếc và yêu thương mà nam nhân trưởng thành nên có với bé gái, mà là tình dục trắng trợn! Các bé không biết thời điểm ngọt ngào gọi tôi là chú, trong đầu tôi đang ảo tưởng cái gì! Nếu như nói tôi đối với con gái của những người khác ôm tính ảo tưởng còn có thể tha thứ, thế thì, con gái của tôi được sinh ra đối với tôi mà nói, chính là một tai họa ngọt ngào!

(J tiên sinh đột nhiên im lặng, đầu cơ hồ muốn cúi đến đầu gối, qua nửa ngày hắn mới lần nữa ngẩng đầu lên, rồi lại dùng một bàn tay che nửa khuôn mặt.)

Thời điểm con gái 6 tuổi, đã rất xinh đẹp. Vợ tôi rất yêu nó, mỗi ngày đều biến đổi cách ăn mặc của con gái. Cô ấy không biết, con gái càng lớn, càng xinh đẹp, tôi lại càng thống khổ. Tôi không dám ôm con gái mình, tôi sợ sẽ nhìn thấy gương mặt và bím tóc của bé gái ngày đó, sau khi chạm vào thân thể mềm mại của nó, tôi sẽ không cách nào ngăn chặn mình cương lên! Thế nhưng vô luận tôi làm thế nào che giấu bản thân, năm con gái 7 tuổi, rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện.

Ngày đó vợ và con gái tắm trong phòng vệ sinh, thời điểm ra ngoài, con gái khuôn mặt hồng hồng, tóc dài ướt sũng rối tung thả trên vai, cả người chỉ bọc một chiếc khăn lông. Cơ thể của tôi khi ấy liền hiện ra dị trạng, để trốn tránh, càng vì khẩn trương phát tiết, tôi vọt vào phòng vệ sinh. Đang lúc tôi kéo quần xuống tự an ủi, tôi nhìn thấy nội y của con gái vừa thay trong giỏ giặt quần áo. Tôi cơ hồ không hề nghĩ ngợi mà đem nội y quấn trên khí quan của mình, cầm lấy một cái khác để dưới mũi dùng sức ngửi. Giữa lúc tôi sắp bắn, vợ tôi đột nhiên xông vào lấy lọ nước hoa hồng. Chúng tôi đều đứng ngốc tại chỗ, mà chính vào lúc này, tôi bắn tinh. Khi vợ thấy rõ dính đầy dịch của tôi cư nhiên là nội y của con gái, cô ấy lập tức bắt lấy ngón tay nhét vào trong miệng mình, hoảng sợ muôn dạng trốn về phía sau, tôi lôi kéo cô ấy, cầu xin cô ấy tha thứ cho tôi, nghe tôi giải thích, thế nhưng cô ấy liều mạng cắn ngón tay mình, điên cuồng lắc đầu, vô luận tôi nói gì, trả lời tôi đều là từng tiếng gào thét tắt nghẽn trong lồng ngực. Chúng tôi ở trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp im lặng lôi kéo, mãi đến khi con gái sang gõ cửa mới tách ra.

Bắt đầu từ ngày đó, vợ tôi không hề cho phép tôi tới gần con, cũng không cho tôi chung giường, mà dọn đến ngủ cùng con. Con gái không biết giữa chúng tôi xảy ra chuyện gì, như cũ rất thân thiết đi theo tôi, sau vài lần bị vợ tôi lớn tiếng quát bảo ngưng lại, cũng dần dần xa lánh tôi. Ngoài mặt nhìn, chúng tôi vẫn là gia đình ba người yên ổn hòa thuận, nhưng nội tâm tôi đã thống khổ đến không thể hơn được nữa. Tôi có vài lần muốn tìm vợ thành khẩn nói chuyện, thế nhưng gặp chán ghét và khinh miệt thật sâu trong đáy mắt cô ấy, tôi liền mất đi dũng khí mở miệng.

(Thanh âm của J tiên sinh dần nghẹn ngào, nước mắt từng giọt từng giọt to tích lạc trên đầu gối.)

Tôi biết tôi không phải một người cha tốt, người chồng tốt. Nhưng tôi không cách nào khống chế tình dục bản thân, sau khi mất đi gia đình, loại dục vọng này trái lại dường như càng thêm mãnh liệt. Tôi tiếp tục nghĩ tất cả biện pháp trộm nội y của con gái tự an ủi, tiếp đó ban đêm trốn trong phòng ngủ hung hăng tát vào mặt mình. Tôi từng suy nghĩ đến tự sát, vì thế tôi liều mạng lo liệu nghiệp vụ, nhận vụ ván, tôi tính toán trong 3 năm kiếm đủ 200 vạn, sau khi đủ cho cuộc sống của mẹ con các cô ấy. Tôi sẽ tìm một nơi tự mình chấm dứt. Mãi đến khi. . . . . .

(J tiên sinh nâng lên khuôn mặt giàn giụa nước mắt, nói với Z tiên sinh: “Mãi đến khi anh đến tìm tôi.”)

Z tiên sinh chỉ hơi gật đầu, những người khác đều không nói lời nào. Giai đoạn được Z tiên sinh gọi là “Làm nóng người” này kỳ thật vô cùng tàn khốc, nghe được nỗi đau xót của kẻ khác cũng không phải chuyện khiến người ta vui sướng. Nhưng mọi người không có lựa chọn nào khác, nếu quyết định cùng một chỗ trợ giúp lẫn nhau, thì phải kiên trì đến cùng.

J tiên sinh đã khôi phục bình tĩnh, đang dùng khăn tay tinh tế lau mặt. Z tiên sinh nhìn sắc mặt hắn, chậm rãi nói: “Chúng ta từng căn cứ vào góc độ ảnh chụp của bức hình, suy tính ra kẻ chụp hình lúc đó ngay tại mái nhà đối diện nhà anh. Sau khi ngồi thủ vài lần, không tìm được người kia. Cho nên, đối với kẻ sắp đặt, chúng ta vẫn bất lực. Song, chúng tôi tìm được gã rồi.” Gã đem một chùm ảnh chụp đổ trước mặt J tiên sinh.

Cảnh tượng trên ảnh chụp khác nhau, nhân vật chính đều là một lão nhân ăn mặc mộc mạc, nhìn tuổi tác đã gần 60. J tiên sinh đem tấm ảnh đặt trước mắt tinh tế nhìn, sau vài phút thật sâu thở ra một hơi.

“Chính là gã!” Trong mắt J tiên sinh đột nhiên tuôn ra một chút sát khí, “Con gái của gã đâu?”

“Đó không phải là con gái gã.” Z tiên sinh lắc đầu, “Năm đó cô ta chỉ là một gái điếm non, 6 năm trước đã chết vào thời kỳ ba của bệnh giang mai.”

Gã đem túi tư liệu kia ném qua cho J tiên sinh, H tiên sinh lật xem tài liệu bên trong, biểu tình trên mặt có chút mất mác.

Z tiên sinh đọc hiểu tâm tình của hắn, cười cười, nói: “Theo kế hoạch của chúng ta mà nói, chỉ mình gã là đủ rồi.” Gã chỉa chỉa ông già trên bức ảnh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Tin rằng không lâu sau, anh có thể lần nữa được trở về với gia đình và vợ con anh.”

J tiên sinh nhìn ảnh chụp, lại nhìn Z tiên sinh, tầm mắt dần dần trở nên quyết tuyệt.

“Chúng ta còn chờ gì nữa chứ?”

_________________________

Tiêu: có lẽ chính vì mấy nội dung và cảnh nhạy cảm như thế mà người ta ko xuất bản tiếp seri truyện của Lôi Mễ >__<


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.