Giấu Đi

Chương 17: Hợp tác đánh nhau



Mới đầu Lâm Hòa Tây không phát hiện ra chuyện Du Trọng đứng đầu hẻm nhìn hắn cho mèo ăn.

Mãi đến khi hắn cho mèo ăn hết bánh bao, lôi xúc xích trong túi ra bóc thì nghe tiếng bước chân người từ từ tới gần, “Mèo không nên ăn quá nhiều xúc xích.”

Nghe giọng nói quen thuộc, Lâm Hòa Tây đang ngồi chồm hổm trêи đất ngừng động tác, rồi lại tiếp tục. Vừa cầm xúc xích trong tay đút cho mèo vàng ăn, vừa cúi đầu đáp: “Suy cho cùng thì mèo lang thang không thể so với mèo nuôi trong nhà.”

Du Trọng không nói gì nữa, xoay người muốn đi ra phía ngoài hẻm.

Tuần trước cùng bọn Lâm Đồng tới quán bar làm rơi giấy tờ tùy thân quan trọng ở phòng bao trêи lầu hai. Hôm nay cậu cũng chỉ là thuận đường lái xe tới đây lấy lại.

Áo sau lưng lại bất ngờ bị người khác đưa tay níu lại.

Du Trọng nhíu mày xoay người, người mà một giây trước còn ngồi chồm hổm trêи đất đút mèo ăn, giờ này đã hai tay trống trơn đứng dậy. Vẻ mặt cậu không vui cúi đầu nhìn xuống chỗ áo bị Lâm Hòa Tây kéo nhăn nhúm.

Tiếp nhận ánh mắt đối phương trách hỏi, Lâm Hòa Tây thả cánh tay kia của mình xuống, ngược lại không chút nào ngại ngùng lấy tay khác đặt lên vai Du Trọng, hơi cong lưng, vẻ mặt đau đớn nói: “Cho tôi níu chút.”

Nét mặt Du Trọng lạnh lùng hai mắt quan sát hắn, xác nhận trêи khuôn mặt Lâm Hòa Tây không giống giả vờ, cậu không chút cảm xúc mở miệng hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Hòa Tây khẽ “Hít” một tiếng, vẻ mặt đau đớn vẫn không thấy tốt hơn, giọng nhỏ nhẹ nhanh chóng nói: “Không có gì, chỉ là ngồi chồm hổm lâu nên bị tê chân.”

Du Trọng nghe vậy, gân xanh trêи trán nổi lên, không chút nào lưu tình đập cánh tay hắn đang gác trêи vai mình, “Tự chuốc lấy.”

Lâm Hòa Tây mỉm cười, cúi đầu đứng im tại chỗ mong chân bớt tê, “Quán bar chắc không mở ban ngày đúng không? Thấy xe cậu bên đường tôi còn tưởng mình nhận nhầm.”

Du Trọng nói: “Tới đây lấy đồ.”

Lâm Hòa Tây gật đầu một cái, không hỏi gì thêm, quay đầu liếc nhìn phía sau lưng hắn.

Mèo vàng ăn uống no đủ không biết đã rời đi từ lúc nào, trêи đất chỉ còn túi nilong hắn dùng đựng đồ ăn.

Lâm Hòa Tây đang muốn hỏi con mèo rời đi khi nào, thì nghe bước chân hỗn loạn và tiếng nói chuyện ồn ào ngoài ngõ hẻm, xa xa truyền tới.

Mặc dù khu phố quán bar xây dựng ở thành phố lớn, nhưng không yên ổn. Trong trường học hay có tin mấy cô gái đi qua hẻm nhỏ này bị côn đồ hoặc mấy kẻ say rượu xâm phạm truyền ra ngoài, thỉnh thoảng lúc Lâm Hòa Tây tới đây cho mèo ăn, cũng bắt gặp rất nhiều kim tiêm trống không vứt bên cạnh thùng rác.

Hắn lập tức ngậm miệng, cùng Du Trọng liếc mắt nhìn nhau giây lát, động tác nhanh nhẹn khom lưng nhặt túi nilong dưới đất lên, cùng đối phương đi ra ngoài.

Tiếng bước chân trùng lặp và tiếng người nói chuyện càng lúc càng gần, hiển nhiên là bay thẳng đến phía họ. Theo khoảng cách rút ngắn, thậm chí dần dần có thể nghe thấy nội dung cụ thể trong lời mấy người đó nói.

Có người nhổ ngụm nước bọt xuống đất, giọng vô cùng căm tức, “Hôm nay thật đúng con mẹ nó xúi quẩy, tìm một người theo đám chúng ta đi chơi, ai biết nửa đường bị một người không biết từ đâu chui ra cắt ngang, bắt người mang đi.”

Có người khác nói: “Đất này còn ai có thể cướp người từ trong tay đại ca chứ?”

Người lúc nãy nói chuyện cười lạnh một tiếng, “Dĩ nhiên không ai dám trực tiếp giành từ trong tay tao. Là cô gái kia không thành thật, lừa bọn tao muốn đi mua bánh ngọt, trong tiệm bánh thì đông người, bọn tao đứng ở ngoài cửa không vào. Ai biết cô ta đã liên hệ trước với người đứng bên trong đợi cô ta, mang cô ta rời đi bằng lối cửa sau. Chờ tới lúc bọn tao đuổi theo, người đã đi không thấy bóng dáng.”

Người kia nói xong, lại hỏi một câu: “Tên nhóc kia còn chưa tới à?”

Giọng của người thứ ba chen vào nói: “Chúng ta đã hẹn sáu giờ chiều gặp mặt trong hẻm này.”

Đoạn đối thoại dừng lại, nghe rõ ràng tiếng bước chân từ xa đến gần trong ngõ hẻm, mấy người ở đầu ngõ dừng bước, vừa vặn đối diện với Lâm Hòa Tây và Du Trọng.

Cuối ngõ hẻm thông qua một con đường khác, có người đi qua chỗ này cũng chẳng phải là chuyện hiếm thấy, mấy tên côn đồ giả dạng người thường không để ý quá nhiều tới họ.

Lâm Hòa Tây đi bên cạnh Du Trọng, hời hợt liếc qua khuôn mặt năm người kia. Có bốn người thì lạ mặt, còn một người được vây quanh ở giữa ngậm thuốc lá, mặc áօ ɭót lộ hình xăm, vóc người cường tráng chắc chắn, thì trước đây không lâu hắn đã từng thấy ở tiệm bánh ngọt.

Thu hồi tầm mắt, Lâm Hòa Tây đi theo bên cạnh Du Trọng, mắt nhìn thẳng đi qua trước mặt năm người kia. Hắn khẳng định chắc chắn là, ba người kia cũng chưa từng gặp hắn. Còn hắn mặc trêи người là T-shirt và quần jean không thể bình thường hơn, khó có thể nhận ra.

Chẳng qua hắn tính toán hơi sai lầm, phần lớn những người lăn lộn ở bên ngoài có đôi mắt rất sắc bén. Mặc dù tên kia không thấy chính diện mặt hắn, nhưng với bóng lưng và gáy hắn thì khắc sâu ấn tượng.

Sau khoảnh khắc đi qua đám người này, tên cầm đầu hút thuốc lá đứng giữa đoàn bất thình lình mở miệng nói: “Đứng lại.”

Hai người mắt điếc tai ngơ với tiếng hô của gã ta.

Bốn tên tùy tùng còn lại ngược lại vô cùng nhanh trí vây qua, chặn đường đi của họ. Lâm Hòa Tây ngoan ngoãn đứng bên cạnh Du Trọng, từ đầu đến cuối im lặng không nói.

Du Trọng nâng mí mắt lên hỏi ngược lại: “Có chuyện gì à?”

“Đúng là có chút việc.” Tên cầm đầu hút thuốc lá chầm chậm bước về phía hai người, ánh mắt sắc bén quan sát họ, cuối cùng ghim ánh mắt trêи mặt Lâm Hòa Tây, dần dần bật cười, “Người bạn này của cậu có chút khúc mắc với tôi, nhưng tôi cũng không giận chó đánh mèo người vô tội. Cho nên, bây giờ cậu có thể đi, nhưng hắn thì không thể.”

Du Trọng nghe vậy, nhìn Lâm Hòa Tây, không mặn không nhạt nói sự thật: “Hắn không phải bạn tôi.”

Không chút nào bất ngờ khi Du Trọng nói như vậy, tên cầm đầu hất cằm cản đám tùy tùng cản đường, “Không phải bạn càng tốt, để cậu ta đi đi.”

Trong ngày thường thì toàn không coi vào đâu cố ý gây đủ phiền toái rắc rối đủ thứ cho đối phương, đến khi thật sự gặp chuyện, ngược lại Lâm Hòa Tây không muốn liên lụy đến người khác. Vẻ mặt hắn bình thường nói với Du Trọng: “Cậu đi trước đi.”

Du Trọng không đi, mà nhét chìa khóa xe vẫn cầm trêи tay từ nãy tới giờ vào trong túi quần, ánh mắt nhìn hắn thật sâu, sau khi quan sát hắn một lúc thì nói: “Tôi cho rằng gặp phải tình huống như thế này, cậu ước ao cầu xin tôi ở lại.”

Lâm Hòa Tây nói: “Nếu cậu không phải bạn tôi, thì ở lại làm gì?”

Du Trọng không nói gì.

Cậu nhạy bén cảm nhận, tất cả lời nói và việc làm của Lâm Hòa Tây vào giây phút này, cùng Lâm Hòa Tây trong hai tuần trước mà cậu biết, với Lâm Hòa Tây mà cậu nghe mấy người khác kể kém nhau xa.

Trước mặt lại hiện lên hình ảnh đối phương ngồi chồm hổm trêи đất đút cho mèo ăn, vẻ mặt lười biếng đưa ngón tay ra gãi gãi chú mèo hoang, trong đáy lòng Du Trọng dần sinh ra mấy phần khác thường.

Song cậu lại không tìm tòi nghiên cứu, mà mấy thứ kia chính là nguyên nhân khiến cậu nhận thức nảy sinh hiểu lầm Lâm Hòa Tây sâu sắc sau này. Tầm mắt lại quét về đám người trước mặt, Du Trọng chậm rãi nhướng mày, “Mặc dù hắn không phải bạn tôi, nhưng hắn, tôi cũng muốn mang đi.”

Vẻ mặt tên cầm đầu mỉm cười vỗ tay, trêи mặt dần lộ sự hung ác, “Mày đã không muốn đi, vậy hai người đừng hòng đi.”

Mấy tên côn đồ cản đường xoay người đá thùng rác bên cạnh tường, khom lưng nhặt vỏ chai rượu trêи mặt đất, tụm lại vây quanh Lâm Hòa Tây và Du Trọng.

Hiển nhiên là không có ý định tự mình ra tay, tên cầm đầu trẻ tuổi lùi khỏi vòng vây, tựa vào bên tường rồi châm thuốc lần nữa, giọng âm u lạnh lẽ ra lệnh: “Cho chúng mày thời gian một điếu thuốc, đánh sấp mặt hai người họ cho tao.”

Nhưng thời gian nửa điếu thuốc còn chưa qua, đám người bọn chúng đã bị đánh gục trước rồi.

Bốn tên côn đồ giơ chai rượu hung thần ác sát xông lên, Lâm Hòa Tây nghiêng đầu dễ dàng tránh được, giơ túi nilong trong tay, tiếng gió vù vù đập vào mặt mấy tên kia.

Một giây tiếp theo, cúi người tránh được chai rượu thủy tinh nặng nề đập xuống, hắn nhấc chân đạp vào bụng người nọ, khiến người đằng sau vừa bị đập túi nilong vào mặt ngã nhoài ra phía sau, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi nghiêng đầu nhìn Du Trọng.

Vốn hai tay Du Trọng trống trơn, lúc này đã tước chai rượu từ trong tay côn đồ về, hiển nhiên trong quá trình đối phó với hai tên kia, còn thành thạo hơn cả hắn.

Từ phương thức của hai người đánh nhau, không khó nhìn ra Du Trọng chắc chắn là được người chuyên nghiệp chỉ đạo và huấn luyện từ nhỏ, thế nhưng còn hắn thì lại toàn bằng nắm đấm của mình, một đường từ trong đám côn đồ đánh ra ngoài mà không có phương pháp chiêu thức nào.

Lâm Hòa Tây cười giơ ngón tay cái lên với đối phương, giọng điệu thoải mái nói: “Từng chơi hoàng quyền à?”

Du Trọng ném chai rượu trong tay, không để ý tới hắn.

Lâu lắm không đánh nhau, máu trong mạch máu dần sôi trào, vẻ mặt Lâm Hòa Tây hăng hái bừng bừng, kiên nhẫn gọi Du Trọng: “Anh? Anh Du? Anh Trọng? Cậu trả lời tôi đi.”

Du Trọng tương đối không kiên nhẫn quay mặt lại, “Có thể ngậm miệng không?”

Nhận được đáp án từ đối phương, trong mắt Lâm Hòa Tây hiện lên mấy phần kϊƈɦ động, trong miệng mang theo nụ cười nói: “Chúng ta so tài một lần đi?”

Du Trọng lại vỗ vỗ hai tay, liếc nhìn hai người co quắp nằm trêи đất, chuẩn bị kết thúc.

Sắc mặt tên cầm đầu tựa vào bên tường hút thuốc lá phát lạnh, bỏ lại hơn nửa điếu thuốc trong tay chưa kịp cháy hết, chân phải khẽ nhấc giày lên, giẫm xuống điếu thuốc ra sức nhoay nhoay.

Nhặt lên chai rượu rơi xuống bên chân, đập mạnh đáy chai vào bên tường, vẻ mặt u ám cầm nửa chai rượu lộ vết nhọn đi về phía Lâm Hòa Tây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.