Vẻ mặt nam sinh mờ mịt: “Không phải em làm.”
Lâm Hòa Tây cũng mở miệng nói: “Không liên quan gì tới bọn họ.”
Du Trọng nghe vậy, lúc này mới đuổi mấy người vây xung quanh đi, nhíu mày chuyển sang hỏi hắn: “Vết thương trên mặt cậu là xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Hòa Tây chậm rãi hỏi ngược lại: “Chuyện gì xảy ra đối với cậu rất quan trọng sao?”
Du Trọng ngẩn ra, “Cái gì?”
Lâm Hòa Tây nói: “Không phải nói tôi không phải bạn cậu sao? Như vậy chuyện gì xảy ra với vết thương trên mặt tôi, đối với cậu mà nói rất quan trọng sao?”
Du Trọng im lặng hai giây, không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi chỉ tức giận.”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây kinh ngạc, “Cậu tức cái gì chứ?”
Du Trọng nhướng mày, hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Trên thực tế, ngay cả bản thân cậu cũng có chút không hiểu, lúc ấy rốt cuộc mình đang tức cái gì.
Nhưng cơn lửa giận đó thoáng qua rồi biến mất, còn bản thân Du Trọng, cũng không phân tích tình huống lúc đó xem tâm trạng mình thay đổi là từ đâu tới.
Đề tài này cuối cùng không bệnh mà chết, Du Trọng trở lại có mặt trong trận thi đấu, Lâm Hòa Tây cũng không trở về khán đài nữa, mà trực tiếp ngồi xuống trong khu nghỉ ngơi của bọn họ.
Hiệp đấu thứ hai, hai bên bắt đầu hăng hái tiến lên, cũng may bọn họ bỏ lỡ thời cơ đuổi kịp tốt nhất, khoảng cách giữa hai bên từ từ kéo dài hơn.
Khi trọng tài thổi còi kết thúc, cả trận thi đấu hữu nghị kết thúc với chiến thắng thuộc về Học viện bách khoa.
Trên khán đài phía Học viện bách khoa bùng phát tiếng hoan hô ầm ĩ, mấy nam sinh tham gia thi đấu trở về khu nghỉ ngơi uống nước lau mồ hôi.
Mấy người mắt thấy Du Trọng nổi giận vì Lâm Hòa Tây, đứng chếch ở đằng sau, nhiều lần quay đầu lại nhìn Lâm Hòa Tây ngồi trên ghế dài, trong lòng vừa mờ mịt vừa kính sợ.
Nhận ra hành động kỳ cục của bọn họ, Chu Huyên đi tới lần lượt đập vào ót bọn họ: “Lén lén lút lút đứng ở đây nhìn ai vậy?”
Người bị Du Trọng hiểu lầm là làm mặt Lâm Hòa Tây bị thương, nhanh chóng qua dăm ba câu nói giải thích chuyện xảy ra lúc nghỉ ngơi hết hiệp một, cuối cùng không hiểu nói: “Tình huống của anh Trọng và Lâm Hòa Tây bây giờ là thế nào ạ? Là sắp giải trừ hiềm khích lúc trước hóa thù thành bạn sao?”
“Hóa thù thành bạn?” Chu Huyên hừ nhẹ một tiếng, nhìn mấy đàn em năm hai trước mắt, “Lâm Hòa Tây cao hơn các cậu một vế, sau này đừng gọi thẳng tên cậu ta trước mặt Du Trọng.”
Mấy đàn em đều lộ vẻ mặt chợt hiểu ra: “Đàn anh Lâm Hòa Tây.”
Chu Huyên từ chối cho ý kiến, quay đầu tìm bóng dáng Du Trọng trong đám người.
Vừa đúng lúc chạm phải hình ảnh Du Trọng đứng trước mặt Lâm Hòa Tây, nắm cằm Lâm Hòa Tây kiểm tra vết thương giúp đối phương.
Cậu ta lại hừ một tiếng, quyết định làm người tốt thì phải làm đến cùng, quay đầu lại mặt không đổi sắc nói: “Cũng không được gọi đàn anh.”
Đám đàn em khiêm tốn xin chỉ bảo: “Vậy phải gọi là gì ạ?”
Chu Huyên lạnh lùng nói: “Gọi chị dâu.”
Du Trọng đứng trước mặt Lâm Hòa Tây, nâng mặt hắn lên kiểm tra kỹ lưỡng.
Vết thương không sâu cũng không dài, đối phương vẫn nhíu mày nói: “Xuống phòng y tế trường xử lý.”
Lâm Hòa Tây lơ đễnh: “Lát khử trùng, rồi dán băng keo cá nhân là được.”
Du Trọng nói: “Vậy bây giờ xuống phòng y tế của trường khử trùng.”
Lâm Hòa Tây hơi nhướng mày, giọng đùa giỡn: “Cậu đi với tôi?”
Du Trọng đứng lên, trước khi đi dặn dò hắn: “Ngồi im ở đây, chờ tôi hai phút.”
Lâm Hòa Tây ngẩn ra, sau đó mở miệng nói: “Ừm.”
Người trong đội bóng rổ muốn đi KTV bên cạnh trường học hát hò liên hoan, Du Trọng tìm được Chu Huyên: “Các cậu đi trước đi, tôi và Lâm Hòa Tây xuống phòng y tế đã.”
Chu Huyên khẽ chậc một tiếng: “Bọn họ còn phải thu dọn đồ đạc đi thay quần áo, bây giờ cậu xuống phòng y tế, rồi trở lại sân thể dục cũng kịp mà, bọn tôi ở đây chờ cậu.”
Du Trọng nói: “Vậy liên lạc điện thoại nhé.”
Chu Huyên gật đầu một cái, “Ừ.”
Du Trọng đi thay quần áo trước, sau đó trở lại chỗ cũ gọi Lâm Hòa Tây.
Hai người từ cửa sân thể dục đi ra ngoài, đi xuống phòng y tế của trường sau lưng sân thể dục.
Hai tòa nhà không tính là quá xa, đi bộ chừng mười phút đồng hồ.
Bác sĩ trong phòng y tế của trường nhìn vết thương trên mặt hắn, cũng nói không nghiêm trọng, khử trùng rồi dán băng keo cá nhân là ổn.
Lâm Hòa Tây sợ băng gạc làm xấu, không muốn dán.
Bác sĩ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: “Dán băng keo cá nhân cũng được.”
Lúc này Lâm Hòa Tây mới gật đầu đồng ý.
Hắn xuống dưới cửa hàng dưới lầu mua cồn i-ốt và băng keo cá nhân, rồi ngồi trong đại sảnh.
Du Trọng tháo bao bì bông gạc ra, rút bông chấm ít cồn i-ốt rồi giúp hắn lau vết thương trên mặt.
Vết thương dính cồn, sinh ra cảm giác hơi nhói, Lâm Hòa Tây theo bản năng híp mắt bên trái.
Du Trọng vén mắt lên hỏi: “Đau không?”
Lâm Hòa Tây thành thật đáp: “Có một chút.”
Du Trọng nói: “Đau thì chịu đi.”
Lâm Hòa Tây cứng họng một giây, rũ mắt lẩm bẩm: “Cậu không thể nhẹ hơn một chút à?”
Động tác trên tay dừng lại, Du Trọng chậm rãi híp mắt: “Cậu nói cho tôi biết vết thương là do đâu mà có, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Lâm Hòa Tây lời ít ý nhiều: “Bị bạn cùng phòng dùng dao gọt trái cây đâm sượt qua.”
Du Trọng để bông gạc và cồn i-ốt trong tay xuống, xé băng keo cá nhân dán lên mặt hắn, sắc mặt vô cùng nặng nề: “Hắn ta ở đâu?”
Lâm Hòa Tây cười cười, “Bị tôi đánh xuống phòng y tế của trường rồi.”
Du Trọng dừng lại, đôi mắt đen nhánh không rõ cảm xúc nhìn hắn: “Chỉ có một chuyện này à?”
Nụ cười trên mặt Lâm Hòa Tây hơi cứng lại, “Cái gì?”
Du Trọng nói: “Chỉ có một chuyện bị hắn ta dùng dao gọt trái cây đâm sượt qua mặt này sao?”
Nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng, Lâm Hòa Tây im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Không chỉ có chuyện này.”
Du Trọng hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Lâm Hòa Tây lặng lẽ nhìn cậu.
Hắn cảm thấy bản thân mình từ trước tới giờ không phải là kiểu người dốc hết tâm tư ra ngoài, cho nên hắn cảm thấy mình không nên kể hết không giữ lại thứ gì cho Du Trọng nghe.
Nhưng khoảnh khắc hắn chạm vào đáy mắt Du Trọng, Lâm Hòa Tây cảm giác mình bắt đầu trở nên có chút không thể khống chế, thậm chí bắt đầu trở nên không còn là mình của ngày xưa nữa.
Hắn đếm đầu ngón tay cho Du Trọng nghe: “Bọn họ đổi ổ khóa phòng, ăn lẩu trong phòng ngủ, làm dơ bàn học của tôi, tự tiện dùng thẻ nước nóng của tôi.”
“Thật ra thì đều là chuyện nhỏ.” Vẻ mặt Lâm Hòa Tây có mấy phần thờ ơ, thậm chí không nhìn thẳng vào mắt Du Trọng nữa, “Ít nhất so với việc quẹt mặt tôi bị thương, những chuyện này không tính là gì –“
Lời của hắn còn chưa kịp nói hết câu.
Du Trọng đã không hề báo trước đưa tay ôm lấy hắn.
Không phải cố ý diễn trò quàng vai ôm eo trong sàn nhảy, cũng không phải ngực lưng dán chặt lúc trú mưa dưới mái hiên đêm nào, chỉ là mặt đối mặt ôm nhau.
Hai cánh tay Du Trọng vòng chặt sau lưng hắn, cằm hắn nhẹ nhàng chống lên vai Du Trọng.
Tần suất trái tim trong lồng ngực họ đập nhịp nhàng, trùng hợp đập chồng lên nhau.
Cồn i-ốt đặt giữa hai người họ bị đẩy từ trên ghế rơi xuống sàn, càng lăn càng xa.
Lâm Hòa Tây lập tức lấy lại tinh thần, cằm chống trên vai Du Trọng khẽ động đậy, không nhịn được nhắc nhở cậu: “Có đồ rớt xuống –“
Du Trọng lại lên tiếng cắt ngang lời hắn, “Đây không phải là chuyện nhỏ.” Cậu trầm giọng nhấn mạnh với Lâm Hòa Tây, “Ở trong mắt người để ý tới cậu, những chuyện này không tính là nhỏ.”
Lâm Hòa Tây tốn chút thời gian để tiêu hóa ý tứ trong lời cậu nói.
Hắn không biết mình có hiểu sai ý hoặc là hiểu quá ý lời đối phương nói hay không, nhưng khoảnh khắc suy nghĩ trong đầu hoàn toàn sáng tỏ, hắn vẫn cảm nhận rõ ràng, trái tim mình đập mạnh không thể khống chế.
Thang âm kia dồn dập mà có lực, chấn động khiến màng nhĩ của hắn khẽ ngứa ngáy.
Bờ môi hắn khô ráo căng thẳng, lời muốn nói cứ quanh đi quẩn lại bên đầu lười, cuối cùng hóa thành lời nói rõ ràng phun ra: “Vậy cậu –“
Cùng khoảnh khắc đó, Du Trọng cũng mở miệng nói: “Cậu –“
Thanh âm hai người chạm vào nhau, chỉ còn lại âm tiết lác đác tan trong không khí.
Chỉ chốc lát sau, giọng Du Trọng gần trong gang tấc lại vang lên lần nữa: “Cậu muốn nói gì?”
Lâm Hòa Tây lấy lại tinh thần, giọng bình tình nói: “Không có gì.”
Không hỏi tới nữa, Du Trọng buông hắn ra, đôi mắt thâm sâu nhìn hắn, “Có muốn đi ra biển ngắm thủy triều không?”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, ngẩn người: “Bây giờ luôn à?”
“Bây giờ.”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây chần chừ, “Mai còn phải đi học, hơn nữa chẳng phải cậu còn phải đi liên hoan sao?”
Không trả lời câu hỏi của hắn, Du Trọng khẽ cong môi, “Chỉ có một cơ hội này thôi, quán hạn không chờ.”
Lâm Hòa Tây khựng lại.
Một giây sau, hắn ngước mắt mỉm cười: “Đi.”
Phảng phất như lo sợ Du Trọng có thể đổi ý bất cứ lúc nào, hắn lại nặn từng chữ rõ ràng một lần nữa: “Tôi đi.”.