Lâm Hòa Tây sững người.
Vô số lần cậu từng nghĩ về khả năng của chuyện Du Trùng kết hôn, vậy mà chưa từng nghĩ đến tin tức này là giả.
Chuyện kết hôn bị Chu Huyên vạch trần, dẫu vậy Du Trùng vẫn bình tĩnh thừa nhận:
– Tôi cũng muốn kết hôn nhưng trước tiên phải tìm đối tượng đã.
Lâm Hòa Tây nói:
– Vợ chưa cưới của cậu đâu?
– Cậu biết cậu ấy có vợ chưa cưới à? – Vẻ mặt Chu Huyên trở nên thú vị.
Lâm Hòa Tây né tránh ánh mắt dò xét của anh ta, mở miệng nói:
– Tôi biết được từ chỗ Phương Thanh Ninh.
Chu Huyên khẽ cười một tiếng:
– Hôn ước đã bị xóa bỏ một năm trước rồi.
Lâm Hòa Tây vô thức liếc mắt nhìn Du Trùng, đang do dự có nên hỏi cụ thể chuyện đính hôn không, nhưng thời gian đã chẳng cho cậu thêm cơ hội.
Bạn của Du Trùng và Chu Huyên đến rồi.
Chu Huyên cúp máy, quay đầu ra cửa quán bar đón người bạn kia.
Lâm Hòa Tây đoán rằng không phải bạn bình thường đến uống rượu vui chơi, hơn phân nửa là Du Trùng và Chu Huyên có chuyện cần bàn, hơn nữa tính toán thời gian cậu rời khỏi quầy bar đi vệ sinh cũng hơi lâu rồi, vậy nên cho dù cậu vẫn còn lời muốn nói nhưng vẫn phải đi trước.
Cậu trở về quầy bar, Triệu Minh Lưu đang nằm dựa vào quầy nói chuyện với bartender, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu nhìn, thuận miệng hỏi một câu:
– Sao đi lâu thế?
Lâm Hòa Tây có vẻ mất tập trung:
– Trong nhà vệ sinh hơi đông.
Triệu Minh Lưu cũng không nghĩ nhiều, quay đầu sang tiếp tục bàn chủ đề ban nãy với bartender.
Lâm Hòa Tây chống tay lên má, ngước mắt nhìn Triệu Minh Lưu và bartender, ra vẻ lắng nghe câu chuyện của bọn họ nhưng trong lòng thì nhớ tới những tin tức về chuyện Du Trùng đính hôn cậu tìm được trên mạng năm ấy.
Có tin tức miêu tả hiện trường đính hôn, có những tin chỉ là tin đồn vớ vẩn.
Phần lớn ảnh chụp đều là cảnh tượng trong buổi đính hôn, còn một phần nhỏ là ảnh chụp gặp mặt riêng giữa Du Trùng và Trang Nhất Hạ.
Trong đó cậu nhớ rõ nhất một tấm ảnh do thợ săn ảnh lẻn vào trong khu chung cư cao cấp của thành phố, chụp được cảnh đêm khuya Du Trùng đưa Trang Nhất Hạ về nhà, với ảnh sáng sớm hôm sau hai người cùng ra khỏi khu chung cư.
Và trong tin ấy cũng viết rất rõ ràng, phóng viên nằm chờ ở khu nhà suốt cả đêm, Trang Nhất Hạ chưa từng rời khỏi khu nhà lần nào.
Cho nên cậu đã vô cùng tin tưởng chuyện Du Trùng đính hôn.
Chẳng qua bây giờ Chu Huyên lại nói, chuyện đính hôn của Du Trùng và Trang Nhất Hạ đã bị xóa bỏ từ một năm trước.
Hơn nữa, ngày cậu lẳng lặng về nước, tận mắt nhìn thấy Du Trùng và Trang Nhất Hạ ngồi chung một chiếc xe cũng là chuyện của một năm trước.
Tính ra hôn ước của Du Trùng và Trang Nhất Hạ cũng chỉ tồn tại trong thời gian mấy tháng.
Lúc này cậu đã không còn tâm trạng bàng hoàng như khi ấy nữa, còn có thêm lời Chu Huyên khiến cậu yên lòng, giờ đây hồi tưởng chuyện năm đó theo những dấu vết để lại, có thể mơ hồ cảm nhận được cách hành xử của Du Trùng chắc chắn có lý do.
Nếu phải nói ra, thời điểm ấy cậu và Du Trùng vẫn còn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, Du Dược Đằng ép buộc cậu và Du Trùng chia tay chỉ càng khiến ông ta bị đẩy về phía đối lập Du Trùng hơn, còn Du Trùng và cậu thì đứng chung một chiến tuyến.
Nghĩ lại, nếu Du Trùng liên lạc được với cậu trong hai năm ở nước ngoài thì có thể làm thế nào đây? Chỉ cần Du Dược Đằng vẫn ngồi trên vị trí người cầm quyền, Du Trùng và cậu có liên lạc với nhau thì cuối cùng vẫn sẽ bị Du Dược Đằng tìm cớ bắt chia tay mà thôi.
Rõ ràng vì xúc động tạm thời mà hi sinh tương lai lâu dài là cách trị ngọn không trị gốc.
Có lẽ trước đây cậu không hiểu, bây giờ cân nhắc thiệt hơn mới nhận ra rõ ràng, dùng hai năm chia tay ngắn ngủi để đổi lấy hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm sau này, là một vụ làm ăn có lãi chứ không lỗ.
Có lẽ Du Trùng chỉ muốn tạm thời ngủ đông, có lẽ trong mấy tháng Du Trùng và Trang Nhất Hạ đính hôn, bọn họ chỉ có mối quan hệ hợp tác đơn thuần.
Có lẽ anh cần một người vợ chưa cưới trên danh nghĩa để lừa được sự tin tưởng của Du Dược Đằng.
Không cần thiết phải hỏi tình huống cụ thể khi đính hôn nữa.
Du Trùng đã làm đúng, chính mình mới là người không tin tưởng anh.
Cảm xúc thất vọng nặng nề dâng lên trong lòng Lâm Hòa Tây, cậu cụp mắt, để mặc cho khuôn mặt của bản thân chìm trong bóng tối.
Cậu vô cùng thất vọng về bản thân mình trước đây.
Cảm thấy Lâm Hòa Tây quá im lặng, Triệu Minh Lưu quay đầu sang huých cậu:
– Sao thế? Cảm thấy ngồi đây chán lắm à? Có muốn đi nhảy với tôi không?
Lâm Hòa Tây dựa vào quầy bar im lặng một lát, nghiêng đầu hỏi hắn:
– Còn rượu không?
Triệu Minh Lưu hơi sững người, vô thức trả lời:
– Còn.
Lâm Hòa Tây bắt đầu tự chuốc rượu cho mình, một phần nguyên nhân vì tâm trạng của cậu thực sự không tốt, nguyên nhân còn lại vì ngoài việc uống say ra thì trong khoảng thời gian ngắn cậu không tìm được cách nào khác cố ý tiếp cận Du Trùng.
Cậu cược sau khi Du Trùng kết thúc công việc sẽ quay về đây tìm mình.
Bartender đứng phía sau quầy trêu cậu:
– Uống nhiều thế, không phải thất tình đấy chứ?
Nghe vậy, Triệu Minh Lưu nói giọng buồn bực:
– Trước lúc đi vệ sinh còn ổn cơ mà, chỉ trong thời gian đi vệ sinh thôi mà thất tình được hả?
Hắn vừa dứt lời, Lâm Hòa Tây ở bên này đã lập tức trả lời:
– Đúng vậy, thất tình.
Triệu Minh Lưu há hốc miệng lắng nghe:
– Người đó có bối cảnh và lai lịch thế nào vây? Anh nhất kiến chung tình với người ta hả?
– Không phải là nhất kiến chung tình, – Lâm Hòa Tây cầm ly rượu, lắc đầu chậm rãi nói ra bốn từ – Nối lại tình xưa.
Bartender mở miệng ẩn ý:
– Cậu muốn quay về với bạn trai cũ à?
Lâm Hòa Tây cúi đầu nhìn chằm chằm miệng ly rượu mấy giây, ngước mắt lên, trong mắt chứa đựng cảm xúc khó nắm bắt, dường như đang hỏi bartender nhưng lại giống như tự lẩm bẩm với mình:
– Còn cơ hội nào không?
Bartender nghiêm túc suy nghĩ:
– Chuyện này khó nói lắm, phải xem thái độ của bạn trai cũ thế nào nữa.
Triệu Minh Lưu không nhịn được ghé sát tới gần, híp mắt hỏi cậu:
– Thái độ của anh ta thế nào?
Lâm Hòa Tây mấp máy môi, biểu cảm hoang mang mờ mịt.
Chẳng biết có phải do hơi cồn làm hại không, thoạt nhìn cậu có phần ngây dại, một lát sau mới chậm rãi lắc đầu nói ra sự thật:
– Không biết.
Bartender nói trúng tim đen:
– Thực ra cậu biết nhưng không muốn nói mà thôi.
Lâm Hòa Tây hơi nghiêng đầu, vươn tay khẽ lắc chất lỏng trong ly.
Đầu óc cậu chậm rãi chiếu ra từng đoạn đối thoại và cảnh tượng mấy ngày về nước gặp lại Du Trùng.
Sau đôi ba lần đắn đo từ ngữ, cậu nuốt ngụm rượu ngậm trong miệng xuống, trong mắt dâng lên cảm giác hoang mang khó nhận biết:
– Như xa như gần.
Triệu Minh Lưu giúp cậu phân tích đâu ra đấy:
– Điều này chứng minh bạn trai cũ không thật sự muốn quay lại với cậu.
– Vấn đề không hoàn toàn nằm ở anh ấy.
– Lâm Hòa Tây suy nghĩ, bổ sung thêm – Có đôi khi tôi nghĩ anh ấy vẫn chưa quên tôi, nhưng mỗi lần tôi muốn bước về phía trước sẽ lùi về chỗ cũ vì những nguyên nhân khác.
– Hay là thế này.
– Triệu Minh Lưu hào sảng – Bây giờ anh gọi anh ta tới đây, tôi xem giúp anh.
Lâm Hòa Tây không nói gì tiếp.
Bartender không nói mấy lời kiểu tôi nhìn hộ cậu, chỉ pha chế cho cậu một ly cocktail màu sắc tươi đẹp, sau đó nói với giọng điệu ẩn ý:
– Nếu tối ngày hôm nay cậu ấy vẫn ở đây, tôi nghĩ chắc chắn cậu sẽ cần đến nó.
Lâm Hòa Tây hiểu ý, không lên tiếng từ chối, nói câu cảm ơn rồi uống ly cocktail đó
Bartender pha chế cho cậu một ly cocktail khá nặng, uống xong cậu có thể cảm thấy từng luồng men say đang ngấm dần lên trên.
Chẳng biết cậu chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi hay đơn thuần không thắng nổi men rượu mà cứ thế lặng lẽ nằm rạp ra quầy, không mở mắt thêm lần nào nữa.
Tầm hai mươi phút sau, Du Trùng về quầy bar tìm Lâm Hòa Tây.
Nhìn thấy người uống say gục đầu xuống cánh tay ngủ thiếp đi, anh nửa ôm nửa đỡ người ta vào lòng, đưa cậu đi.
Chu Huyên đi sau mấy bước vẫy tay chào tạm biệt Triệu Minh Lưu, Triệu Minh Lưu bất ngờ, gọi anh ta lại với vẻ vô cùng kinh ngạc:
– Anh Trùng là bạn trai của anh ấy à?
Chu Huyên nhún vai:
– Lần sau chú ý một chút, đừng có ôm vai bá cổ Lâm Hòa Tây trước mặt Du Trùng.
Triệu Minh Lưu im lặng hồi lâu, hình ảnh Du Trùng ôm vai Lâm Hòa Tây cùng với ánh mắt anh nhìn Lâm Hòa Tây xuất hiện trước mắt hắn.
Hắn không nhịn được quay đầu lảm nhảm với bartender:
– Sao tôi càng nhìn càng cảm thấy Lâm Hòa Tây mới là người không muốn quay lại nhỉ?
– Chúng ta nào có thể nói rõ chuyện giữa hai người họ được.
Nhưng mà, – Bartender khẽ cười – Cậu thật sự cảm thấy với tửu lượng của bạn cậu sẽ gục bởi một ly cocktail sao?
Hết chương 91.