Giết Người Đưa Thư

Chương 27



Căn phòng lặng như tờ ẩn trong bóng tối, duy chỉ có ánh sáng trắng lấp lánh như ánh đèn rọi mỗi khi có đám mây bay lướt qua mặt trăng. Jace đi lại trong cái không gian nhỏ hẹp ấy giống như con thú bị nhốt trong cũi biết rõ rằng kẻ thù đang đến mỗi lúc một gần.

Sau khi lên gác, Tyler chỉ im lặng nhìn anh nó với ánh mắt lộ vẻ ủ rũ. Nó không đặt bất kì câu hỏi nào về những vết thương và vết thâm tím kia. Jace cho rằng nó nên kể điều gì đó với thằng em trai, nhưng vẫn chưa thể thốt lên câu nào. Còn Tyler cũng tuyệt nhiên không hỏi han, thay vào đó chỉ là ánh mắt vẻ như đã biết tất cả. Không khí trong căn phòng căng thẳng như thể có một luồng điện thế đang tích lại. Đến mười giờ, Tyler lặng lẽ đi ngủ mà không nói một lời.

Jace cố gắng giũ bỏ những cảm giác tội lỗi. Nó sẽ không bao giờ làm điều gì khiến em nó gặp nguy hiểm. Đó là điều quan trọng nhất. Thứ hai là cảm xúc của Tyler. Nó nhắc đi nhắc lại những điều đó trong đầu cho đến khi phải đánh thức thằng em để thông báo rằng nó sắp đi khỏi đây.

Nó gói ghém thật nhanh, chỉ một bộ quần áo để thay, ngoài ra không lèn thêm gì nhiều vào ba lô. Nó vẫn chưa có bất kì kế hoạch nào nhưng biết rằng mình không thể ở lại đây được nữa. Có chuyện sắp xảy ra với nó. Nó xốc lại tinh thần. Nó không được phép coi mình như con mồi cho lũ chó săn đuổi mà phải nghĩ đến những điểm mạnh của mình.

Nó đang có thứ mà tên sát nhân kia khao khát. Và nếu thứ đó đáng để phải giết người thì hẳn cũng có giá trị với những kẻ khác. Abby Lowell có chìa khóa cho lời giải đó. Nó chẳng tin rằng cô ta không hay biết chuyện gì đang xảy ra. Hơn nữa, tại sao căn hộ của cô ta lại bị xới tung lên? Tại sao lại có lời cảnh báo trên tấm gương: Kẻ tiếp theo sẽ là mi? Điều đó chắc phải nhằm mục đích đe dọa cô ta. Nếu cô ta chẳng biết chuyện gì thì việc đe dọa phỏng có ích gì?

Dù thế nào nó cũng phải nhử cô ta mới được. Sẽ yêu cầu cô ta đến gặp nó ở một nơi dễ dàng tẩu thoát, nơi mà nó có thể lường trước được tình hình. Nó sẽ nói cho cô biết là nó có mấy tấm phim âm bản và hỏi xem liệu chúng có ích lợi gì đối với cô ta không.

Jace phân vân không biết cô ta đã nói gì với cảnh sát. Cô ta có nhắc đến một tay thám tử nào đó. Tên hắn là gì nhỉ? Parker. Nó tự hỏi liệu đó có phải cái gã đội mũ đã mò đến văn phòng Speed hay không. Và tự hỏi không biết Parker đã biết những gì, đã kết nối được những gì và Eta đã nói gì với gã.

Nó vẫn không muốn tin rằng Eta đã phản bội nó. Nó muốn liên lạc với cô, muốn nói chuyện với cô, muốn được làm an lòng.

– Anh đi à?

Tyler đứng trước cửa phòng ngủ, mặc chiếc pyjama in hình Người nhện, những sợi tóc vàng hoe chĩa lung tung.

– Anh đi và không thèm nói gì với em.

– Không phải thế. – Jace nói. – Anh không bao giờ đi đâu mà lại không thông báo cho em biết.

– Anh nói với em rằng anh sẽ không đi đâu kia mà.

– Anh nói là anh luôn quay trở lại. – Jace chữa lại. – Anh sẽ về.

Tyler lắc đầu, mắt nó đầy nước.

– Anh gặp chuyện mà cũng không nói cho em biết. Nhưng em biết rồi.

– Em biết gì?

– Anh cứ làm em như một đứa mới đẻ, như một đứa đần độn và không biết suy nghĩ. Như… như…

– Em biết gì? – Jace nhắc lại.

– Anh đi mà không mang em đi theo trong khi anh có thể làm thế. Và em không nói gì nữa vì anh không muốn cho em biết chuyện gì đang xảy ra.

– Em không thể đi cùng anh được, Tyler. Anh phải giải quyết vài việc và anh cần đi lại thật nhanh.

– Chúng ta có thể đi cùng. – Tyler cãi lại. – Chúng ta có thể đến một nơi mà không ai biết chúng ta là ai, giống như từ hồi mẹ mất đến giờ.

– Không đơn giản thế đâu. – Jace nói.

– Bởi vì anh sẽ phải vào tù chứ gì?

– Cái gì? – Jace ngồi phịch xuống tấm đệm. Tyler đứng ngay trước mặt nó, mặt nhăn lại vì giận dữ, nước da xanh tái ửng đỏ.

– Đừng có nói dối em. Đừng có giả bộ là anh không nói thế. Em nghe thấy rồi.

Jace không cần phải hỏi thằng em xem nó đã nghe thấy cuộc nói chuyện của nó với bà Chen chưa. Hiển nhiên là nó đã nghe thấy rồi và Jace biết rằng lẽ ra nó không nên ngạc nhiên như thế. Tyler rõ ràng là đã xuất hiện ở nơi nó không nên đến, và biết những điều mà nó không nên biết.

– Anh sẽ không đi tù đâu. – Jace nói. – Anh chỉ dọa bà Chen thế thôi. Bà ấy cứ muốn anh đến gặp cảnh sát hay luật sư. Nhưng anh không muốn thế. Và anh phải chắc được là bà ấy không bắt anh làm thế nữa.

– Và Tổ chức Bảo trợ Gia đình và Trẻ em sẽ không đến bắt em đi nữa chứ?

– Ừ, nhóc ạ. – Jace đặt tay lên đôi vai nhỏ bé của thằng em. – Anh không bao giờ đặt em vào tình thế nguy hiểm cả. Không bao giờ. Em hiểu chứ?

Những giọt nước trào ra khỏi khóe mắt của Tyler khi nó gật đầu một cách trang trọng.

– Chúng ta chăm sóc lẫn nhau, đúng không nào?

– Đáng lẽ anh phải để em được giúp đỡ anh, nhưng anh đã không làm thế.

Jace lắc đầu.

– Phức tạp lắm. Anh cần nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây.

– Xong rồi anh để em giúp anh nhé. – Tyler lại nài nỉ. – Em thông minh hơn anh mà.

Jace cười một cách mệt mỏi và lùa tay vào tóc thằng em.

– Nếu đây là môn hình học hay khoa học thì anh hỏi em ngay, Ty. Nhưng vấn đề này nghiêm trọng hơn nhiều.

– Có người bị giết à? – Tyler nói khẽ.

– Ừ.

– Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh cũng sẽ bị giết?

– Anh sẽ không để điều đó xảy ra. – Jace nói, biết rằng đó là một lời hứa vô vọng. Tyler cũng biết thế. Thậm chí còn hơn thế. – Anh sẽ về.

Một giọt lệ rồi một giọt khác thi nhau làm ướt đẫm má thằng bé. Ánh mắt nó già trước tuổi. Một nỗi buồn sâu lắng hơn tất cả mọi nỗi buồn nó từng trải qua trước đó. Lúc này, Jace cho rằng tâm hồn thằng Tyler phải già đến hàng trăm tuổi hoặc hơn thế nữa và rằng nó đã trải qua hết nỗi thất vọng này đến nỗi thất vọng khác.

– Anh không thể trở về nếu như anh chết. – Tyler thì thầm.

Jace kéo thằng em sát vào mình và ôm thật chặt, một giọt nước mắt của chính nó cũng làm cay nơi đầu mắt.

– Anh yêu em, nhóc ạ. Anh sẽ về. Chỉ về vì em thôi.

– Anh hứa chứ? – Tyler hỏi. Giọng nó nghẹt vào vai Jace.

– Anh hứa. – Jace thì thầm, lời hứa mà nó không biết liệu có giữ được không. Cổ họng nó nghẹn lại như đang kẹt một viên đá tảng không thể nuốt cũng không thể nhổ được ra.

Cả hai đứa cùng khóc. Sau đó chúng ngồi cạnh nhau một lúc lâu nữa. Thời gian trôi qua vô nghĩa trong bóng đêm. Jace thở dài và đứng lên.

– Anh phải đi thôi, nhóc.

– Chờ đã. – Tyler nói. Nó chạy vào phòng mình trước khi Jace kịp mở miệng và vài giây sau quay lại với hai chiếc bộ đàm nhỏ xíu mà Jace đã tặng nó hồi Giáng sinh. – Cầm lấy một chiếc. Pin mới đấy. Rồi anh có thể gọi cho em và em có thể gọi cho anh.

Jace cầm chiếc bộ đàm.

– Chắc là sẽ bị mất sóng thôi, nhưng anh sẽ gọi cho em khi nào có thể.

Nó khoác cái áo bảo hộ lên người và cho chiếc bộ đàm vào túi. Tyler đi theo anh ra cửa.

– Đừng vướng vào bất cứ chuyện gì nhé. – Jace nói. – Và hãy quan tâm đến bà Chen nhé. Em nhớ chưa nào?

Tyler gật đầu.

Jace chờ Tyler dặn mình hãy cẩn thận nhưng nó không nói gì. Nó cũng không chào tạm biệt nữa.

Jace chạm vào tóc thằng em một lần cuối rồi quay người đi xuống gác.

Khu phố Tàu giờ yên tĩnh, mặt đường sáng lên như tảng đá đen dưới ánh đèn đường. Jace trèo lên Quái vật và bắt đầu đi chầm chậm dọc con ngõ. Một chân đạp xuống rồi lại chân kia, tạo thành những vòng quay ủ rũ vô định. Quái vật nghiêng bên nọ bên kia theo nhịp cho tới khi nó có đà tiến về phía trước. Khi đến cuối ngõ, nó rẽ phải và thẳng hướng về phía trung tâm, nơi mà ánh đèn từ các ô cửa sổ tòa nhà cao tầng hắt ra như sao sa.

Khi Jace rẽ vào một góc ngoặt, một chiếc Chrysler Sebring sản xuất từ năm năm trước cũng rẽ cách đó vài khối nhà. Chiếc xe lướt qua cánh cổng sắt lớn có bảng điều khiển điện tử và lăn vào bãi đậu xe nằm ngay cạnh một tòa nhà trước đây là kho hàng dệt rồi sau bị thu hồi giấy phép và người ta xây thành khu chung cư hạng sang.

Và ở một khối nhà khác, một chiếc xe nhỏ màu đen gầm thấp với kính chắn gió mới tinh cũng rẽ vào chỗ ngoặt và lảng vảng trên con phố ẩm ướt, đi qua hiệu giặt, cửa hàng rau quả và cửa hàng bán cá của bà Chen.

Parker bước vào nhà, đặt chùm chìa khóa lên chiếc bàn thờ màu đen kiểu Hoa, giờ được dùng làm kệ kê sát tường chỗ lối vào. Anh không thèm liếc vào tấm gương treo bên trên. Anh cũng không cần nhìn để biết khuôn mặt mình sau một ngày kiệt sức đã trông như chiếc mặt nạ chì. Chẳng còn tí năng lượng nào để mà buồn, giận hay gì đó tương tự ngoại trừ cảm giác tê liệt.

Ánh sáng dìu dịu tỏa ra từ những bóng đèn halogen nhỏ xíu treo trên tường, nghệ thuật như đèn sân khấu, dẫn đường cho anh vào phòng khách, phòng ngủ rồi buồng tắm. Anh bật vòi hoa sen, cởi áo khoác và vắt nó lên tai ghế.

Ngày mai anh sẽ mang nó đến tiệm giặt. Ý nghĩ sẽ phải mặc lại chiếc áo ấy sau khi nhìn thấy cái xác của Eta Fitzgerald khiến anh không thể chịu nổi. Cho dù hiện trường chẳng có gì tương tự như một xác chết đã vài ngày được tìm thấy trong một căn phòng đóng kín đến phát bốc mùi thì hình ảnh về cái chết của Eta cũng chẳng hơn gì.

Hơi nước nóng dù sao cũng xua đi một số thứ và làm thư giãn các múi cơ, xua tan cái giá lạnh cả ở bên ngoài lẫn bên trong.

Anh vặn nhỏ đèn giường ngủ. Đấy cũng là một phần của hệ thống đèn điện tinh vi mà một thằng bạn thân đã thuyết phục anh lắp vào. Ánh sáng, âm nhạc, nhiệt độ phòng đã được lập trình theo hệ thống vi tính nên anh không bao giờ nhìn thấy nhà mình trong tình trạng lạnh và tối khi trở về.

Nhưng một người phụ nữ đang ngái ngủ trong giường của anh thì lại là chuyện khác. Cô đã thoát ra khỏi cái mong muốn lúc nào cũng được tự do để coi nhà anh như nhà mình.

Parker ngồi xuống mép giường và nhìn cô, một chút hài lòng, một chút ngạc nhiên và một chút bối rối.

Diane mở choàng mắt và ngước nhìn anh.

– Ngạc nhiên chưa? – Cô nói khẽ.

– Anh ngạc nhiên. – Parker khẽ chạm vào tóc cô. – Và anh có được sự dễ chịu này để làm gì nhỉ?

Cô đưa tay lên che mặt và vùi đầu vào gối.

– Em cần phải súc miệng sau cái cuộc giao tế vừa rồi. Và em quyết định tự đi tìm một gã bóng bẩy nào đó để vật lộn với hắn.

Parker mỉm cười.

– Ôi cưng. Anh là hoàng tử của những gã bóng bẩy sành điệu đây. Anh có một tủ toàn quần áo hàng hiệu Armani, một tủ thuốc đầy các sản phẩm chăm sóc da. Anh có thể ngốn hết một bữa tối không có đồ đông lạnh dành cho bốn người. Anh cũng có thể nốc rượu hạng sang. Nhưng lại không phải là gay, cũng chẳng có vấn đề về giới tính nào.

– Em biết mình tìm đến đúng chỗ mà.

Cô ngồi dậy và vươn người, không phải không tự ý thức được hình ảnh khỏa thân quyến rũ của mình. Đó là một sự cuốn hút nữa của Diane, chẳng chút gì e lệ. Cô là người phụ nữ hấp dẫn và mạnh mẽ, thỏa mãn với cơ thể của chính mình.

– Anh vừa bị gọi đi đâu à? – Cô hỏi.

– Ừ, vụ đầu tiên của Ruiz.

– Chúa phù hộ anh. Em không thích cô ta.

– Chẳng ai thích cả.

– Cô nàng không phải là người phụ nữ đáng ao ước đâu.

– Thế nghĩa là sao?

Diane chớp mắt.

– Ôi đàn ông. Anh chẳng nhận ra à. Điều đó nghĩa là đừng có sao nhãng cô ta. Đừng tin tưởng hay dựa vào cô ta. Nghĩa là cô ta sẽ là người bạn tốt nhất của anh nếu như cô ta nghĩ sẽ lấy được của anh một thứ gì đó. Nhưng nếu không đạt được điều ấy, cô ta trở thành con rắn độc đấy.

– Anh nghĩ là chúng ta có cùng quan điểm trong chuyện này. – Parker nói.

– Tốt. Rồi anh sẽ không phải ngạc nhiên đâu. Vụ của cô ta dễ nhằn không?

Parker lắc đầu.

– Không. Nó liên quan đến vụ Lowell tối hôm qua.

– Thật à. – Cô hơi cau mày. – Như thế nào?

– Nạn nhân là điều phối viên ở chỗ dịch vụ đưa thư mà Lowell gọi chiều hôm qua. Có vẻ như kẻ nào đó đang theo đuổi một thứ gì đó mà vẫn chưa tìm thấy.

– Thế bọn phòng bên kia có dính vào nữa không?

– Không. Lúc ấy bọn nó còn đang bận thù tạc ở bữa tiệc chỗ em còn gì. Anh đoán thế. Chúng ở lại đó có lâu không?

– Bọn nó chỉ trao đổi vài câu với Giradello như em đã kể với anh rồi biến. Thế cái tên đó có ý nghĩa gì với anh không?

– Damon là tên của thằng đưa thư đi xe đạp đã đến chỗ Lowell tối hôm qua.

– Em cứ nghĩ Lowell bị cướp.

– Anh không nghĩ thế. Có lẽ thằng giết người cũng lấy hết tiền ở két của Lowell nhưng đó không phải là mục đích của nó. Rõ ràng là nó nghĩ thằng đưa thư kia đang có thứ mà nó cần.

– Anh không cho là thằng đưa thư làm việc đó à?

– Không. Anh nghĩ thằng đưa thư chỉ là một con thỏ thôi. Anh muốn con chó đang đuổi theo nó kia. – Tâm trạng của anh lại trở nên u ám khi anh nhớ lại hình ảnh Eta nằm trong con hẻm. – Anh thực sự muốn nó.

Trong khoảnh khắc không ai nói với nhau câu gì. Mỗi người mải đuổi theo những suy nghĩ riêng.

– Lowell đã nhờ thằng đưa thư chuyển một thứ gì đó. – Diane thì thầm. – Và thằng đưa thư mang gói hàng đó đi…

– Anh đoán thế.

– Có kẻ nào đó đã giết Lowell và giờ thì giết luôn người có mối liên hệ với thằng đưa thư. Thằng đưa thư vẫn cầm gói hàng, và tên giết người thì đi theo gói hàng đó.

– Có vẻ như một vật dùng để tống tiền. – Parker nói.

– Ừ. – Diane nói như thể đầu óc đã trống rỗng.

Parker luôn nghĩ rằng cô có thể trở thành một thám tử siêu đẳng, trong khi hàng ngày cô lãng phí thời gian bên những xác chết cần giám định. Nhưng cô lại thích những gì liên quan đến pháp y. Cô từng là một giám định viên ở phòng Khoa học hình sự một thời gian dài trước khi vào làm bộ phận giám định pháp y. Cô cũng đã nhắc đến chuyện đi học để lấy thêm bằng bệnh lý học.

Cô thở dài và vươn người vòng tay quanh cổ và vai anh.

– Thôi lên giường đi. – Cô khẽ nói. – Muộn rồi. Sáng mai anh lại là thám tử vĩ đại nhất thế giới thôi mà.

Anh gật đầu.

– Anh chẳng giỏi việc gì đâu mà. – Anh vừa nói vừa chui vào chăn.

– Em sẽ ổn định cuộc sống để giữ anh ở bên cạnh. Đó là tất cả những gì em làm cho bản thân em.

– Điều đó thì anh làm được. – Parker nói, mắt díp lại khi nằm úp thìa với cô và hôn lên tóc cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.