– Đừng có dẫm lên óc. – Kev Parker cảnh báo.
Kev Parker bốn ba tuổi, Thám tử 2, kẻ đang bất đắc chí với nghề nghiệp.
Renee Ruiz, cô thực tập sinh mới nhất của anh nhìn xuống đôi giày da thuộc màu hồng lốm đốm sành điệu. Đế giày gót nhọn đã vấy đầy chất lỏng màu ngà văng ra từ cái xác.
– Lạy Chúa tôi, Parker. – Cô ta ré lên. – Tại sao anh không bảo tôi chứ?
– Tôi vừa bảo rồi đấy thôi.
– Thế là tiêu mất đôi giày của tôi rồi.
– Thế à? Chí ít thì đôi giày khốn kiếp của cô cũng đã gây ra chuyện. Ngay từ lúc cô bước chân vào đây kia. Tôi nhắc lại: Khi làm việc đừng có đi giày cao gót. Cô chuẩn bị trở thành thám tử chứ không phải gái gọi.
Ruiz nheo mắt nhìn anh và làu bàu vài câu bằng tiếng Tây Ban Nha.
Parker thản nhiên.
– Mẹ cô dạy cô mấy cái câu ấy đấy à. – Anh chuyển hướng sang cái xác đang nằm dưới sàn.
Cô thực tập sinh bước vòng ra khỏi đống nhầy đó và chõ vào mặt Parker mà nói.
– Anh nên tôn trọng tôi hơn một chút, Parker.
– Được rồi, khi nào cô trở nên xứng đáng hơn. – Anh nói, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Ruiz. Cái xác đang thu hút sự chú ý của anh. Chấn thương lớn ở vùng đầu. Kẻ nào làm việc này hẳn đã rất hứng thú.
Lại một tràng tiếng Tây Ban Nha.
Parker chịu trách nhiệm huấn luyện các thám tử mới vào nghề và cô nàng này đứng top đầu trong danh sách khốn kiếp của anh. Anh không khó chịu với phụ nữ. Anh không khó chịu những công dân nói tiếng Tây Ban Nha. Nhưng anh khó chịu với kiểu thái độ như vậy, cứ như thể bản sao của cô nàng Jennifer Lopez bốc lửa. Cô ta đừng nên mặc những chiếc váy bó sát như vậy. Parker mới cộng tác với cô ta chưa đầy một tuần nhưng lúc nào anh cũng muốn đánh cho cô ta một trận rồi ném vào thùng hắc ín.
– Cô vẫn đang tập trung đấy chứ? – Anh có vẻ mất hết kiên nhẫn. – Hình như đầu óc cô đang ở trên mây thì phải. Chúng ta đang điều tra một vụ giết người. Có một xác chết nằm trên sàn, đầu bị đánh nát như quả súp lơ thối. Thế cô có định làm gì thay vì loay hoay với đôi giày khốn kiếp ấy không?
Ruiz bĩu môi. Cô là người cực kỳ quyến rũ. Thân hình của cô đủ khiến những gã nghiêm túc nhất trở thành thằng ngốc nói năng lẩm cẩm. Đôi môi dày và gợi tình. Cô thậm chí còn biến nó thành điểm nhấn bằng cách tô viền môi với màu son đậm hơn so với nước son bóng. “Siêu thị Mexico” là cách mà thám tử Kray đã miêu tả về cô nàng.
Kray, một thám tử khác trong đội hình sự, luôn khó chịu với phụ nữ, người nói tiếng Tây Ban Nha, người da màu, người Do Thái và bất kỳ tộc người thiểu số nào khác. Parker vẫn gọi Kray là một kẻ ngu ngốc, phân biệt chủng tộc, gã nông dân đến từ [bad word], Lousiana.
– Giấy bút của cô đâu? Cô cũng phải ghi chép cái gì đó chứ. Ý tôi là phải ghi tất cả mọi thứ. Lẽ ra cô đã phải ghi chép từ lúc cô nhận được cuộc gọi. Cuộc gọi lúc mấy giờ, ai gọi, nói gì, rồi ghi chép thời gian cô xỏ mông vào cái váy và đi đôi giày ngớ ngẩn kia. Mấy giờ cô có mặt tại hiện trường. Cô nói chuyện với ai đầu tiên. Cô nhìn thấy gì khi bước qua cửa. Cô nhìn thấy gì khi bước vào trong phòng. Vị trí của tử thi, hung khí, làm thế nào mà óc anh ta bị phụt ra và phụt ra bao xa. Khóa kéo quần anh ta được mở ra hay không. Đủ mọi thứ chết tiệt mà cô nhìn thấy.
– Cô đã quên hết tất cả quy tắc và tôi đảm bảo với cô rằng thằng luật sư biện hộ bẩn thỉu sẽ lôi cô lên để hỏi về những chi tiết mù mờ này. Rồi hắn sẽ lại gỡ vụ này dễ như mua cái áo sơ mi. Và sẽ có hai từ tồi tệ nhất trong từ điển tiếng Anh, nàng ạ: Nghi ngờ hợp lý.
Parker từ chối gọi cô nàng là “thám tử” Ruiz. Cô ta không thể ngang hàng với anh. Và anh sẽ nhắc đi nhắc lại với cô ta điều này trong suốt thời gian thực tập. Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ bị mất tập trung hay mất bình tĩnh. Thế mà từ khi cô ta xuất hiện, mọi việc cứ loạn cả lên.
– Còn cả việc đo khoảng cách nữa. – Anh nói tiếp. – Nếu cô có ngó ngàng đến tấm thảm, thì tôi muốn biết chính xác vị trí của cái xác. Cô phải ghi chép tỉ mỉ vào sổ tay cá nhân. Đó là những gì cô sẽ khai trước tòa. Nếu sau này số liệu cô nói không khớp với số liệu chính thức đến từng milimet, cô nên sớm tìm cho mình một luật sư biện hộ để lo cho cái thói cẩu thả của cô.
Ruiz vẫn giữ thái độ cũ.
– Anh là lãnh đạo. Đây là vụ của anh. Tại sao anh không làm việc của mình đi, Parker?
– Được rồi, nhưng chỉ vì tôi dám chắc là cô sẽ không làm điều đó. Nhưng rồi cô cũng sẽ phải làm thôi, khi nào cô phải lãnh lấy một vụ.
Anh nhìn quanh căn phòng đang ầm ĩ những nhân viên điều tra hiện trường. Người lúc nãy nhận được cú điện thoại đang đứng ở cửa trước để chặn đám người muốn ngó vào hiện trường. Một người khác, già và hói, đứng ở góc bên kia và đang chỉ cho giám định viên một thứ gì đó mà anh ta nghĩ là chứng cớ hiển nhiên. Đó là Jimmy Chewalski. Jimmy tốt bụng, nói nhiều nên mọi người gọi anh là Jimmy Chew.
Ruiz đứng ngắm những dụng cụ khám nghiệm và đám người mặc sắc phục. Đã vượt qua kỳ thi thám tử, giờ cô coi mình cao cấp hơn họ mà chẳng thèm quan tâm đến việc chỉ mới cách đây không lâu cô vẫn còn mặc đồng phục giống họ. Giờ thì cô như nàng công chúa giữa đám thần dân thấp kém. Đối với Ruiz, Jimmy Chew (Choo) chẳng đáng giá bằng một đôi giày.
Parker đi về phía các nhân viên cảnh sát, bỏ mặc Ruiz đang cố gắng nghĩ xem làm cách nào để cúi được xuống tìm chứng cứ mà không phơi mông trước mặt mọi người.
– Jimmy, nhân viên giám định pháp y đâu rồi nhỉ? – Parker hỏi, chân bước vòng quanh cái xác, cẩn thận tránh một thếp giấy đang nằm lăn lóc trên mặt sàn.
Nhân viên giám định pháp y phải được ưu tiên. Không ai dám kiểm tra các túi áo của nạn nhân cho đến khi họ làm xong nhiệm vụ.
– Chắc sắp đến rồi. – Chewalski đáp. – Nàng ta đang bận một vụ giết người khác.
– Nicholson à?
– Ừ, một gã đã sát hại vợ và hai đứa con chỉ vì người vợ mua về một gói KFC loại thường chứ không phải loại có kèm theo món khoai tây rán. Sau đó hắn đi vào nhà tắm và bắn nát đầu mình. Tôi nghe vụ đó kinh lắm. Các thám tử phải mang theo ô vào buồng tắm vì mặt thằng cha đó nát bấy ở trên trần nhà. Và ai chẳng biết là cái gì bay lên thì phải rơi xuống chứ. Nghe nói một con ngươi đã rơi trúng phải đầu Kray.
Parker cười khúc khích.
– Lẽ ra lão ta không nên múc thêm vài thìa óc nữa. Dù sao thì lão cũng đã có một nửa óc rồi mà.
Chew nhe răng cười. Parker quay sự tập trung trở lại cái xác.
– Thế còn vụ này thế nào?
Chew nhướn mắt.
– Ồ Kev, cái xác đang nằm trên sàn này là loại cặn bã không cần phải thương tiếc.
– Nào Jimmy, một kẻ vô lương tâm không có nghĩa là đáng phải chết.
– Xin lỗi, ai chịu trách nhiệm ở đây vậy?
Parker ngoái cổ lại và nhìn thấy một cô gái tóc nâu xinh đẹp quãng hai mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác chẽn Burberry đang đứng cách đó vài bước.
– Là tôi. Thám tử Parker. Còn cô?
Không mỉm cười, cô gái nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt đen kiên định, rồi nhìn sang cảnh sát Chewalski.
– Abby Lowell. Cái xác đang nằm trên sàn này, loại cặn bã không cần phải thương tiếc, một kẻ vô lương tâm, là cha của tôi, Leonard Lowell.