Tyler Damon kể cho Parker nghe câu chuyện cổ tích về hai anh em nhà Damon. Đôi mắt xanh rất to thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài sảnh cửa hàng Biltmore trên phố Olive, khiến anh thấy mình như rơi vào phiên bản của cuốn sách Harry Porter vậy.
Trái tim Parker cũng đập mạnh theo thằng nhóc. Đứa trẻ khốn khổ này lo lắng cho anh trai nó, và lo cho cả chính mình nữa. Anh có thể cảm thấy cuộc sống của nó chỉ có thể dựa vào số phận. Và giờ thì nó ngồi đây, kể lại tất cả mọi chuyện cho một cảnh sát.
– Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng cháu? – Nó hỏi một cách đau khổ.
– Cháu sẽ ổn thôi, Tyler. – Parker nói. – Các chú đang đi tìm anh trai của cháu nên thế nào rồi cậu ấy cũng sẽ ổn. Chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện điều đó nhé?
Đôi vai gầy nhom nhô lên tận tai. Nó dán mắt vào đĩa đồ ăn.
– Anh ấy chẳng trả lời bộ đàm.
– Hôm nay thì cậu ấy nhiều việc lắm. Chú có cảm giác rằng tối nay chúng ta sẽ may mắn hơn.
– Thế nhỡ cái người đi xe máy đuổi kịp anh ấy thì sao?
– Nó còn xe đâu mà đuổi nữa. Theo những gì chú nghe được trên phố thì anh trai cháu đã vù đi bằng xe đạp và cái gã kia lao đầu xuống Bunker Hill Steps. Giờ chắc chết rồi.
– Nhưng anh ấy có thoát được không?
– Anh cháu biến mất ngay sau đó. – Parker trả tiền và đứng dậy. – Nhanh lên nhóc, đi làm nhiệm vụ thôi.
Đôi mắt Tyler mở lớn.
– Thật ạ?
– Cháu phải là cộng sự của chú. Chú sẽ không làm việc được nếu như không có cháu.
– Cháu phải gọi điện về cho bà Chen đã.
– Chúng ta lên xe rồi gọi cũng được. Bà ấy sẽ không cho cháu ăn quật đâu, đúng không nào?
Thằng bé lắc đầu.
– Cháu chỉ không muốn bác ấy phải lo lắng thôi.
– Rồi chúng ta sẽ gọi.
Họ đi ra ngoài qua sảnh chính và gặp đúng Andi Kelly đang loanh quanh ở đó. Parker giơ tay lên và ra dấu “Anh sẽ gọi cho em” chứ không đứng lại. Anh cần lấy lòng Tyler Damon, muốn nó tin tưởng nên không thể gây thêm sự chú ý của ai khác nữa.
Họ vào xe. Thằng bé cố gắng không tỏ ra ngạc nhiên với chiếc xe thể thao mui trần. Parker bỏ mui cho kín đáo và cũng vì đã tắt mặt trời nên khá lạnh. Anh định trong đầu rằng sẽ đưa thằng bé đi chơi đâu đó bằng chiếc Jaguar này sau khi mọi chuyện qua đi.
– Này, Jace có bạn gái chưa?
– Chưa ạ.
– Bạn trai?
– Không.
– Cậu ta không có bạn bè gì để ở nhờ à?
– Cháu không nghĩ thế. – Tyler nói. – Anh ấy bận quá không có thời gian chơi bời đâu.
Thằng bé giải thích về lý do sẽ phải đi tìm anh nó ở đâu. Parker nghĩ vài phút.
– Anh cháu có mang theo nhiều tiền không?
– Chúng cháu không có nhiều tiền.
– Thẻ tín dụng?
Tyler lắc đầu.
Dù sao thì chắc Tyler cũng không thể ngủ trong khách sạn được, Parker nghĩ bụng. Quá lộ liễu. Quá nhiều người. Quá nhiều vấn đề rắc rối có thể xảy ra.
Anh gọi về cho Nhà Cứu tế và hỏi một người bạn ở đó xem có người nào giống nhân dạng của Jace Damon đến đó hay không, và nếu anh ta thấy thì nhớ gọi lại ngay cho anh.
Cú điện thoại tiếp theo gọi cho bà Chen khiến bà nguôi đi nỗi lo sợ Tyler bị bắt cóc hay thậm chí gặp chuyện gì đó còn tồi tệ hơn. Bà ta muốn được nói chuyện với Tyler và hai bác cháu trao đổi với nhau bằng tiếng Quan thoại. Tyler cứ thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn Parker nhưng anh giả bộ như không nghe thấy gì. Sau đó cậu bé đưa lại điện thoại cho anh.
– Tôi cần Tyler giúp cho vài việc tối nay, thưa bà. Tôi phải tìm bằng được cậu Jace trước khi có bất kỳ kẻ nào làm điều đó. Và tôi không thể đi tìm mà không có Tyler đi cùng.
Parker có thể đọc được sự im lặng ở đầu dây bên kia biểu lộ sự không đồng tình.
– Tôi sẽ không để xảy ra chuyện gì với nó đâu. – Parker hứa.
– Rồi anh sẽ mang nó về ngay trong đêm nay chứ?
Đó là một câu hỏi hơn là mệnh lệnh. Bà đang lo lắng. Đúng là đàn bà, Parker nghĩ bụng, lúc nào cũng sợ trẻ lạc. Anh không biết những người độc thân có cảm giác ấy không, trong đó bao gồm cả anh.
– Tôi sẽ đưa nó về càng sớm càng tốt.
Lại im lặng. Giọng bà ta có vẻ căng thẳng khi tiếp lời.
– Ngày mai nó phải đến trường.
Parker không để tâm đến sự không đồng nhất trong cuộc đàm thoại này. Thực ra bà ta chỉ muốn cuộc sống của họ trở lại bình thường mà thôi.
– Tôi sẽ đưa nó về càng sớm càng tốt. – Anh nhắc lại. Anh cũng định nói rằng anh có thể viết kịch bản một bộ phim dựa trên câu chuyện này rồi tung nó lên màn ảnh nhưng rồi lại thôi.
– Hãy chăm sóc nó nhé. Hãy để mắt đến cả hai đứa.
– Tôi sẽ làm thế. – Parker nói rồi cúp máy.
Tyler nhìn anh, quan sát gương mặt anh, cố gắng đọc được điều gì đó như thể đang giải một bài toán. Nó sẽ phải thất vọng thôi, Parker nghĩ thầm, một đứa trẻ có chỉ số IQ 168 nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ với nỗi sợ hãi con nít và bất lực trước một đời sống thực.
– Cháu có nick không? – Parker hỏi.
Đứa trẻ ngần ngừ đôi chút, vẻ như không muốn nói.
– Khi nói chuyện qua bộ đàm, cháu là Trinh sát. – Nó bật mí. – Còn Jace là Chiến binh.
Parker gật đầu.
– Trinh sát. Chú thích cái tên này. Thắt dây an toàn vào Trinh sát. Chúng ta đi.