Tam Bàn thầm tính toán trong đầu xem giờ phải làm sao để có thể giữ được cái mạng nhỏ bé của mình.
Quay người, co giò bỏ chạy hay giả vờ như không thấy?
Nhưng ánh mắt của anh ta đã chạm vào ánh mắt của Lệ lão đại mất rồi còn đâu!
Hay là anh ta cứ làm như không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ thế tiếp tục đi qua nhỉ?
Nhưng ban nãy, anh ta gõ cửa một lúc lâu, rõ ràng có khả năng đã làm hỏng chuyện tốt của lão đại…
Bây giờ vẻ mặt của lão đại cứ như muốn ăn thịt người vậy.
Còn không được nữa thì anh ta chỉ còn cách chọc mù hai mắt thôi!
“Khụ.” Tam Bàn ho khẽ một tiếng, sau đó đột nhiên xoay người lại, vừa sờ lên mặt tường bên cạnh, vừa híp đôi mắt lại nói: “Chết rồi, hôm qua lúc đi gỡ mìn ở khu gần đây, chắc mình đã bị thuốc súng của mấy quả mìn không may bị nổ bắn vào mắt rồi, sao bây giờ hai mắt mờ tịt thế này… Ai đấy, ai đang đứng ở đó đấy? A K, là cậu à?”
Lệ Nam Hành: “…”
Tam Bàn cứ thế quay lưng về phía Lệ Nam Hành đi thẳng, anh ta lần theo tường đi ra phía ngoài, sau đó đưa tay ra phía sau rồi khua loạn xạ mấy cái, nói: “Chết dở, xem mắt của mình này, đúng là không nhìn thấy rõ nữa rồi, rõ ràng bên cạnh chẳng có ai, mình còn gọi A K gì chứ… Không biết phải nghỉ dưỡng bao nhiêu ngày thì mắt mới có thể hồi phục được đây… Á… toi rồi, chắc đôi mắt này bị hỏng hết nửa đời còn lại mất, chẳng nhìn thấy cái gì nữa cả…”
Nói rồi, sau khi đi xa hơn một chút, anh ta lại tăng tốc độ mò tường lên, cuối cùng bước nhanh hơn, khi đến lối rẽ ở cửa thì chuồn thẳng.
…
Ngày hôm sau.
Khi tất cả tỉnh dậy, họ phát hiện cô Mặc đã dọn dẹp doanh trại của họ sạch sẽ, thậm chí còn giặt cả bít tất cho các thành viên trong căn cứ.
Bên trong các lán chống đạn của cả doanh trại đều thoang thoảng mùi thơm của nước giặt.
“Cô Mặc, cả ngày hôm qua cô chỉ ăn thịt khô với hoa quả sấy. Hôm nay người của bọn tôi đã bắt được ít tôm cá ở bên ngoài, định nướng ăn ở bờ sông, cô cũng đi ăn ít cá đi. Bây giờ ngày nào cô cũng cần bổ sung dinh dưỡng.” Phong Lăng ngửi thấy mùi nước giặt trên cả đoạn đường, cô bước vào trong phòng của Quý Noãn thì thấy phòng của cô ấy cũng sạch
sẽ một cách khó tin.
Quý Noãn cứ đòi làm chút việc gì đó, không muốn ngồi không chờ được người khác chăm sóc, Phong Lăng có thể hiểu được điều này, nên cô cũng không ngăn cản, nhưng cô không ngờ là Quý Noãn lại dọn dẹp hết tất cả mọi nơi như vậy.
Dù ngày thường đám đàn ông trong căn cứ XI cũng không coi là bẩn, nhưng dẫu sao trong đám đàn ông cũng có khá nhiều mùi máu và mồ hôi, hơn nữa kiểu đàn ông mắc bệnh nghiện sạch sẽ như Lệ Nam Hành cũng không nhiều, đa số đều là đám cẩu thả qua loa, vừa lôi thôi vừa tùy ý. Dù mùi không quá khó chịu, nhưng cũng không dễ ngửi cho lắm.
Vậy mà bây giờ lại thơm tho hơn rất nhiều.
“Sao đến tất chân mà cô cũng giặt thế?” Nhìn từng đôi tất chân treo bên ngoài, Phong Lăng lại nhìn về phía bàn tay của Quý Noãn: “Cô đều giặt bằng tay hết à?”
“Không thì thế nào, mọi người đến vội vàng như vậy, chẳng đem theo bất kỳ đồ đạc gì, không lẽ còn mong mỏi nơi này có máy giặt sao?” Quý Noãn vừa quét nhà vừa đáp.
Dưới đất đều là xác côn trùng nhiệt đới bị chết bởi thuốc diệt côn trùng, may mà người trong căn cứ biết nơi này là vùng nhiệt đới, nên đã mang theo không ít thuốc diệt côn trùng, nếu không thì những con côn trùng từ trong rừng ra này rất có thể sẽ bò lên giường của mọi người.
“Cô Mặc, thật ra cô không cần làm gì hết cả, anh Mặc là người mà chúng tôi rất tôn trọng, đồng thời là một người vô cùng quan trọng với chúng tôi. Cô nên được hưởng những đãi ngộ tốt ở đây, chứ không phải là làm những việc này.” Phong Lăng định bước lên giúp một tay.
“Nếu tôi không làm những việc này để khiến bản thân mình bận rộn thì đầu óc tôi sẽ chỉ rối bời thêm thôi.”
“Cô đang lo cho anh Mặc…”
Quý Noãn buông thõng chiếc chổi quét nhà trong tay xuống, sau khi im lặng một lúc, khẽ đáp: “Dù lo lắng nhưng tôi tin mọi người, cũng tin là anh ấy sẽ không sao.”
Phong Lăng: “Đám người đó sẽ không tùy tiện lấy mạng của anh Mặc. Nếu anh Mặc nhất quyết không chịu giao những nội dung bí mật trong giao dịch mua bán vũ khí ngầm ra thì tạm thời bọn chúng cũng không dám động đến anh ấy đâu. Bây giờ người của căn cứ XI ở đây đã xác định được vị trí của kẻ địch ở trong rừng, chỉ có điều xung quanh nơi này đều là khu vực bom mìn rất nguy hiểm, chúng ta cần phải đợi đội cứu viện và máy bay trực thăng của cảnh sát Mỹ đến, chờ thời cơ tốt nhất, để đảm bảo tính mạng cho tất cả mọi người.”
Quý Noãn gật đầu: “Tôi biết, mọi người có việc gì thì cứ đi làm đi, không cần qua đây với tôi đâu, tự tôi tìm chút việc gì đó làm là được.”
“Đi ăn cá đi, bọn họ nướng xong rồi đấy.”
Quý Noãn gật đầu, dù vẫn luôn nghĩ đến Mặc Cảnh Thâm, nhưng cô cũng biết Phong Lăng thật lòng quan tâm đến mình, nên cô không tiếp tục bần thần mà cùng đi ra ngoài với Phong Lăng.
Phong Lăng không ngờ rằng Quý Noãn luôn được mình bảo vệ hàng ngày, khi đến những nơi thế này, chẳng những cô ấy không gây cản trở, thậm chí còn có thể khiến mọi người có cảm giác rằng sự tồn tại của cô Mặc là một điều không thể thiếu. Cô ấy vừa biết giặt quần áo, lại vừa biết nấu cơm, đối với đám đàn ông cục mịch mà nói thì cô ấy đúng là nữ thần.
Dù Phong Lăng cũng là con gái, nhưng do ảnh hưởng từ môi trường sống thuở nhỏ, hơn nữa cô lại luôn sống cùng đám đàn ông, nên ở một vài phương diện nào đó, quả thật là cô không hiểu biết bằng Quý Noãn.
Ví dụ, Quý Noãn có thể dùng chỗ cá mà mọi người bắt được để nấu canh, biết kéo Phong Lăng cùng đi đến thôn xóm gần đó đổi cá lấy ít gia vị và muối mắm nấu ăn, khiến bát canh cá của mọi người ngon hơn.
Sau khi uống thử bát canh cá mà Quý Noãn nấu, đến Lệ Nam Hành – người xưa nay đều có thái độ hờ hững với Quý Noãn cũng đánh giá một câu hiếm thấy: “Xem ra câu nói ‘Quý Noãn đã trở thành dâu hiền vợ đảm’ của Tần Tư Đình là thật, cô Quý nấu ăn ngon thật. Không ngờ lần đầu tiên được thưởng thức tay nghề của cô Quý lại ở trong hoàn cảnh thế này.”
Quý Noãn nói: “Tôi thấy khi ở trong căn cứ tại Mỹ, chắc thường ngày mọi người ăn uống không tệ, hai ngày nay ở đây đúng là ăn uống qua quýt quá.”
“Cho nên cô ở lại Campuchia, bây giờ thì định ở lại nấu ăn cho mọi người à?” Lệ Nam Hành như cười như không nhìn cô.
“Có gì không được sao?”
“Cô chắc chắn có thể chịu được sự thiệt thòi này?”
Trong mắt của Lệ Nam Hành, đa số phụ nữ đều là kiểu vừa nhõng nhẽo vừa phiền phức. Dù không phải tất cả phụ nữ đều õng à õng ẹo như vậy, nhưng suy cho cùng thì cũng chẳng có tác dụng gì lớn. Ngoài Phong Lăng là người đặc biệt duy nhất trong mắt anh ra, anh thật sự chẳng thèm để những người phụ nữ khác vào mắt.
Với Quý Noãn, cũng bởi vì cô ấy là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng Mặc Cảnh Thâm, mà vợ của anh em bạn bè thì chung quy cũng không thể đối xử quá lạnh nhạt được, lúc cần giúp đỡ, quan tâm thì vẫn phải giúp.
Nhưng lúc này, một cậu thanh niên nào đó trong căn cứ ngồi bên cạnh vừa thổi canh uống vừa nói: “Sáng nay cô Mặc đã giặt bít tất cho tất cả chúng ta rồi, chắc không có gì tủi nhục bằng việc giặt một lèo mấy chục đôi tất nữa đâu…”
Lệ Nam Hành lập tức hướng ánh mắt về phía Quý Noãn, một lát sau, hờ hững nói: “Tôi thấy hay là kệ Mặc Cảnh Thâm tự sinh tự diệt đi, đừng cứu nữa.”
Quý Noãn: “… Ý gì vậy?”
“Cứu cậu ta ra ngoài, sau đó để cậu ta biết vợ mình ở đây giúp chúng ta nấu cơm, giặt tất, hậu quả e là không tốt đẹp gì.”
Quý Noãn: “…”
Mọi người: “…”