Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1192: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (453)



Biết vậy hồi đó, lúc ông cụ nhà họ Lệ bảo A Phong tới căn cứ, anh nhất quyết không đồng ý mới phải.

Giao “quyền hành” quản lý những chuyện vặt vãnh được gọi là công việc hậu cần vào tay A Phong khiến sau khi rời khỏi phòng của Phong Lăng, Lệ Nam Hành muốn vào lại thì không dễ dàng gì nữa.

Đặc biệt là lúc họp, A Phong còn vài lần nhắc tới vấn đề trong căn cứ có rất nhiều người mới tới, những người mới không biết chuyện giữa Lệ lão đại và Phong Lăng, cũng không biết trước đây từng có chuyện nữ giả nam gì đó. Vì muốn sau này căn cứ không gặp phải tình trạng hỗn loạn bị các nữ sinh lợi dụng trục lợi, tự cho là có thể lặp lại con đường của người khác trà trộn vào thử vận may, căn cứ cũng không có ý định công bố chuyện này với bên ngoài.

Những người trước đây đều đã biết cả, còn về phía người mới, ý của A Phong là họ đừng làm “ô nhiễm” nhận thức của người mới đối với căn cứ. Căn cứ XI là một căn cứ huấn luyện quân sự cực kỳ nghiêm khắc.

Bài phát biểu hùng hồn của A Phong trên bàn hội nghị khiến những người vô cùng trung thành ở bên cạnh Lệ Nam Hành đã nhiều năm như Hàn Kình và Tiểu Hứa cũng không nhịn được mà vỗ tay, đồng thời tán thành với quyết định này.

Đúng vậy, dù sao Phong Lăng cũng đã quay lại rồi, mỗi ngày ở trong căn cứ, thế nào hai người cũng có thể trông thấy mặt, lão đại vẫn nên kiềm chế lại, ngoài mặt có thể nhìn thấy người là được, chứ đừng nghĩ tới chuyện rải thức ăn cho chó cả ngày. Như vậy đám người mới sẽ cảm thấy mất cân bằng. Nếu giai đoạn đầu ở căn cứ, trong lòng không cân bằng không bình tĩnh, thì họ rất dễ bị loại bỏ. Vẫn nên tạo cho những người mới này một hoàn cảnh huấn luyện tốt đẹp thì hơn.

Vài ngày sau đó, bên cạnh Lệ Nam Hành chẳng hiểu sao lại có thêm vài tai mắt mới.

Cả Hàn Kình và Tiểu Hứa vậy mà cũng phản bội anh, tham gia “tác chiến”, họ theo dõi anh, nếu như không có công việc quan trọng gì cần làm thì họ sẽ không để Lệ Nam Hành tùy ý tới gần tòa trụ sở căn cứ.

Ngay cả vào thời gian nghỉ trưa lúc mọi người hợp tình hợp lý tới nhà ăn của căn cứ ăn cơm, Phong Lăng bên kia đang bị một đám người mới vừa được tiếp nhận vây quanh hỏi lung tung này nọ, Lệ Nam Hành bên này lại không thể bước chân được tới cửa nhà ăn. Lần nào trước khi tới giờ ăn cơm, Tiểu Hứa cũng sẽ vô cùng đúng giờ mà đặt xong cơm nước ở bên ngoài cho anh, màu sắc rực rỡ phong phú hơn suất cơm của nhà ăn trong căn cứ không biết bao nhiêu lần, làm đủ trò để ngăn cản lão đại bước tới chỗ Phong Lăng để thể hiện tình cảm thắm thiết.

Lệ Nam Hành nổi đóa.

Cái đám xấu xa này!

Sau vài ngày đấu tranh, anh phát hiện Phong Lăng cũng không có ý định tìm mình, mỗi ngày đều bị đám con trai mười tám, mười chín tuổi chưa đủ lông đủ cánh kia vây quanh, huấn luyện viên này huấn luyện viên nọ, thậm chí còn có thằng nhóc trẻ tuổi lợi dụng thời gian nghỉ ngơi khi huấn luyện để chạy tới sau lưng để bóp vai đấm lưng cho cô.

Lúc ấy, đúng lúc Lệ Nam Hành đi ngang qua, Tiểu Hứa ở bên cạnh nhìn thấy mà khớp hàm run lên, sợ Lệ lão đại sẽ đi vào, bắn chết những người mới kia bằng một phát súng, bèn vội vàng dỗ dành kéo người đi. Nhưng sau đó, sắc mặt Lệ lão đại u ám cả một ngày trời.

Điều càng làm cho anh buồn rầu hơn là người phụ nữ còn ngồi bên cạnh mình trong phòng mấy hôm trước, nói với giọng điệu nhẹ nhàng rằng “có thể cho anh bắt nạt” vậy mà lại không hề liên lạc với anh suốt mấy ngày liền!

Huấn luyện người mới đúng là rất bận rộn nhưng dù có bận rộn hơn đi chăng nữa, cô cũng không thể nghe được dù chỉ một cú điện thoại hay sao?

Chiều hôm sau, Lệ Nam Hành lại đi ngang qua căn cứ của người mới một lần nữa, đám Tiểu Hứa, A Phong nói lão đại đích thân xuất hiện sẽ khiến đám người mới kia hoảng sợ, cho nên không đồng ý để anh tới. Hơn nữa, bây giờ còn đang trong thời kỳ vừa gọi vào huấn luyện, vẫn chưa tới thời gian sát hạch chính thức, lão đại phải duy trì cảm giác thần bí, không được tùy tiện tới chỗ đám người mới nên họ cứ năm lần, bảy lượt kéo anh đi, không để anh qua đó.

Lần này đi ngang qua, Lệ Nam Hành lại trông thấy thằng nhóc lần trước bóp vai đấm lưng giúp Phong Lăng, giờ đang rót nước vào cốc cho cô, gương mặt trẻ tuổi tươi cười tỏa nắng, lộ ra hàm răng trắng sáng, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ thích Phong Lăng.

Cho dù là người mới thì trong mắt Lệ Nam Hành, họ cũng đều là những thằng nhóc choai choai nhưng đứa bé nhất trong những thằng nhóc này cũng chỉ nhỏ hơn Phong Lăng ba tuổi, tuổi tác căn bản không chênh lệch với tuổi cô là bao!

Mãi đến tận tối, vất vả lắm anh mới tìm được cơ hội tới nhà ăn của căn cứ, kết quả lại thấy thằng nhóc kia vừa giúp Phong Lăng lấy cơm xong quay về, đặt mâm ở trước mặt cô, thậm chí Phong Lăng còn mỉm cười với cậu ta. Mặc dù nụ cười rất khách sáo, nhưng suy cho cùng vẫn là cười!

Từ trước đến giờ, cô luôn là người ăn nói cẩn trọng, hơn nữa nghe nói mấy ngày gần đây trước mặt người mới cô rất nghiêm khắc, mặc dù là một huấn luyện viên nữ nhưng những người mới này đều rất sợ cô.

Thế mà bây giờ cô lại đang cười!

Huyệt Thái dương của Lệ Nam Hành giật một cái, anh không đi vào nhà ăn mà chỉ vào thằng nhóc ân cần quá mức kia: “Thằng nhóc này từ đâu ra vậy? Mang tư liệu của cậu ta tới cho tôi.”

Tiểu Hứa: “…”

Tiểu Hứa cảm thấy chỉ trong ba bốn ngày ngắn ngủi mà bầu không khí quanh người Lệ lão đại đã u ám đến mức đáng sợ, bèn vội vàng móc nối với Hàn Kình, để anh ta nghĩ cách. Nếu không Tiểu Hứa cứ có cảm giác bất cứ lúc nào, Lệ lão đại cũng có thể sẽ tới chỗ đội huấn luyện người mới.

Hàn Kình thì lại ngoan ngoãn đi lấy tư liệu.

Lúc đi tìm Lệ Nam Hành, anh ta phát hiện lão đại đã không còn ở chỗ nhà ăn từ lâu, ngược lại Phong Lăng vẫn còn đang cùng ăn với đám người mới kia ở bên trong.

Mặc dù những ngày qua số lần Phong Lăng và Lệ lão đại gặp nhau không nhiều, giống như thể ai làm việc người nấy, cũng không hề xuất hiện cùng lúc bao giờ, nhưng không thể không thừa nhận, chỉ trong ba bốn ngày ngắn ngủi, đám nhóc chưa đủ lông đủ cánh dưới quyền Phong Lăng đã quy củ hơn rất nhiều, nói năng, cư xử trong căn cứ cũng rất có chừng mực, không hề đấu đá lung tung lộn xộn giống như ngày đầu tiên tới.

Nghe nói ngày đầu tiên Phong Lăng đã đánh hai tên nhóc vô cùng bướng bỉnh ngã xuống đất, đạp chân lên lưng hai cậu ta, trưng vẻ mặt lạnh lùng để lấy uy trước mặt hai mươi người mới.

Ai nói huấn luyện viên nữ thì dễ bắt nạt?

E là đám người mới này không biết, khắp cả căn cứ, cũng chỉ có huấn luyện viên nữ này mới có thể khiến người đường đường là Lệ lão đại tùy tiện động tay động chân.

Trước đây lúc còn đang huấn luyện trong căn cứ, Phong Lăng làm việc vô cùng chăm chỉ, nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, để cô dẫn dắt người mới thì có thể tưởng tượng được, những người mới này cũng sẽ không được tùy ý buông thả như vậy nữa. Nếu có một người dám lười biếng, trong vòng mười lăm phút, cô có thể đánh toàn bộ hai mươi người đến mức cha mẹ cũng không nhận ra luôn.

Hàn Kình đi tới tòa nhà Lệ Nam Hành ở, phát hiện Lệ lão đại không ở trong phòng, bèn dứt khoát ra ngoài tìm kiếm. Cuối cùng anh ta nhìn thấy Lệ lão đại đã lâu chưa luyện súng đang lãng phí hơn mười viên đạn ở sân bắn.

“Lão đại.”

“Nói đi, lai lịch thế nào.” Lệ Nam Hành không quay đầu lại, tiếp tục cầm súng lên đạn, giọng nói lạnh lùng.

Trông thấy cái tư thế có phần vừa cứng nhắc vừa tê liệt này của lão đại, bị lạnh nhạt suốt ba bốn ngày, lại âm thầm ghen tuông gần hai ngày trời, có lẽ đã sắp nghẹn chết rồi.

Hàn Kình ho khan một tiếng, đưa tư liệu trong tay cho anh: “Cũng chẳng có lai lịch gì cả, tên nhóc này vừa mới mười chín tuổi, tên là Vạn Kha, không có bối cảnh gì lớn, là một đứa trẻ mồ côi.”

Nghe thấy ba chữ trẻ mồ côi, Lệ Nam Hành vừa chuẩn bị bắn tiếp một phát súng lại bất chợt dừng lại, đảo mắt nhìn Hàn Kình. Hàn Kình nhún vai: “Ban nãy tôi cố ý đi tìm hiểu tình hình bên kia một chút, cậu Vạn Kha này ở tất cả mọi mặt đều rất giống với Phong Lăng lúc mới vừa vào căn cứ. Tính cách, thân thế, độ bén nhạy đều rất giống, ngoại trừ giới tính khác biệt ra thì những mặt khác đều tương đồng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.