Cám ơn ông vì đã gặp chúng tôi, ông Wallace”. Barrott lịch sự nói.
“Điều đó được thôi. Có tin tức gì về Mack không?” Elliott hỏi.
“Không, tôi e rằng không, nhưng chúng tôi có vài vấn đề ông có thể giúp chúng tôi làm rõ”.
“Dĩ nhiên rồi”. Ông đưa tay ra hiệu cho những thám tử ngồi xuống.
“Ông biết Howard Altman chứ?”
“Vâng, tôi biết. Anh ta là nhân viên của khách hàng Derek Olsen của tôi”.
“Không phải là ông đã thực sự tiến cử Altman với ông Olsen cách đây mười năm sao?”
“Tôi tin mình đã làm điều đó”.
“Bằng cách nào ông đã ngẫu nhiên biết được ông Altman?”
“Tôi không thực sự chắc lắm. Nhưng nếu theo tôi nhớ thì một người khách hàng trước đây đã bán một bất động sản nào đó và muốn tìm cho anh ta một việc làm khác”. Vẻ mặt của Elliott vô cảm.
“Người khách hàng đó là ai vậy?”
“Tôi thậm chí không chắc là mình có thể nhớ được. Tôi đã giao dịch rất ngắn ngủi với ông ta. Nhưng đó là một trong những điều trùng hợp. Olsen đã đến và đề cập rằng ông ấy đang có một thời gian khủng hoảng cần sự giúp đỡ hữu hiệu và tôi đã đưa tên của Altman cho ông ấy.
“Tôi hiểu. Chúng tôi chắc chắn cảm kích nếu có được tên của người khách hàng đấy, và tôi chắc rằng ông cũng muốn tìm ra ông ấy. Altman có thể là một kẻ bị tình nghi trong vụ bắt cóc Leesey Andrews, dĩ nhiên điều này làm trong sạch tên tuổi của Mack MacKenzie”.
“Bất kỳ điều gì làm trong sạch tên tuổi của Mack sẽ là vô giá đối với tôi”. Elliott bảo Barrott, giọng ông run lên đầy cảm xúc.
Barrott chăm chú nhìn ông, trong bộ đồ vét may ở tiệm tuyệt đẹp, cái áo sơ-mi màu trắng bảnh bao, cái cà vạt màu đỏ và xanh da trời đẹp đẽ. Ông chăm chú ngắm khi Wallace gỡ cặp mắt kính ra, chùi nó, rồi lại đeo vào. Có điều gì về gã này mà ta đang nhìn thấy nhỉ, ông tự hỏi mình. Đó là cặp mắt và cái trán. Chúng trông thật quen thuộc. Rồi ông tự hỏi: Điều đó có thể được không? Lạy Chúa tôi, hắn trông giống Altman. Ông ra hiệu cho Gaylor thay phiên chất vấn.
“Ông Wallace, ông thực sự là người điều hành bất động sản của MacKenzie chứ?”
“Tôi chính là người điều hành tất cả các quỹ ủy thác của gia đình MacKenzie”.
“Người điều hành độc quyền à?”
“Vâng”.
“Những điều khoản của quỹ ủy thác của Mack là gì?”
“Nó được ông của cậu ấy thiết lập. Cậu ấy sẽ không nhận được lợi tức của nó cho đến khi cậu ấy đến tuổi bốn mươi”.
“Trong thời gian đó, dĩ nhiên, nó vẫn tiếp tục tăng trưởng”.
“Chắc chắn rồi. Nó đã được đầu tư một cách cẩn thận”.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Mack chết?”
Quỹ ủy thác đó sẽ thuộc về con cái của cậu ấy, và nếu cậu ấy không có con, thì nó sẽ thuộc về em gái của cậu ấy, Carolyn”.
“Mack có thể yêu cầu một khoản tạm ứng trong quỹ của anh ta cho một điều mà ông, với tư cách là người điều hành, thấy rằng có lý do đáng túi cậy không?”
“Nó phải đáng tin cậy cực kỳ. Ông cậu ấy không muốn có những kẻ thừa kế chơi bời”.
“Thế còn việc anh ta sắp sửa lập gia đình; rằng người vợ tương lai của anh ta đang mang thai đứa con của anh; rằng anh không còn muốn cha mẹ mình phải trả tiền cho anh nữa; rằng anh muốn chính mình thu xếp việc vào đại học và muốn trả tiền cho vợ anh đi học trường y thì sao? Phải chăng tất cả những điều đó đều là lý do đúng và đủ để rút tiền ra từ quỹ ủy thác?”
“Có thể, nhưng tình huống đó đã không xảy ra”. Elliott Wallace đứng lên. “Như các anh có thể hiểu, tôi có lịch làm việc bận rộn và…”
Điện thoại di động của Barrott vang lên. Đó là DeMarco. Barrott lắng nghe, quyết định giữ một vẻ bề ngoài bí hiểm trên khuôn mặt. Carolyn MacKenzie đã mất tích. Một nạn nhân mới, ông nghĩ.
Wallace, đang giơ một cánh tay lên, cố gắng tiễn họ ra khỏi văn phòng ông. Lucas Reeves đã đúng, Barrott nghĩ. Mọi chuyện đều khớp vào đúng chỗ. Ông quyết định bẫy Wallace với thông tin giả.
“Không quá nhanh như vậy đâu ông Wallace” ông nói. “Chúng tôi sẽ không đi đâu hết. Chúng tôi đã bắt giữ Howard Altanan. Hắn đang khoác lác về những vụ bắt cóc. Hắn đang khoác lác về việc đang làm cho ông”. Ông ngừng lại một chút. “Ông đã không nói với chúng tôi rằng ông có quan hệ họ hàng với hắn”.
Sau cùng, vẻ bề ngoài điềm tĩnh của Elliott đã cho thấy có dấu hiệu căng thẳng. “Ô, Howie tội nghiệp”, ông ta thở dài. Với một tay dựa trên bàn làm việc, và tay kia đưa vào trong ngăn kéo trên cùng. “Dĩ nhiên là hắn hoàn toàn bị chứng hoang tưởng rồi”.
“Không, hắn không bị hoang tưởng”. Barrott cắt ngang.
Elliott Wallace lại thở dài. “Đứa cháu trai thần kinh không ổn định của ta đã hứa sẽ chết theo kiểu cách khiến người khác phải nín thở và đem cả Carolyn lẫn Leesey theo cùng với hắn. Hắn thậm chí chẳng thể xử lý điều đó tốt được nữa”.
Với một cử động nhanh chóng, dứt khoát, Elliott Wallace rút ra từ ngăn kéo bàn giấy một khẩu súng lục và hướng nó vào trước trán. “Như người bà con Franklin đã nói: “Những người Mỹ đồng hương của tôi ơi, xin vĩnh biệt”.” Hắn nói, và kéo cò súng.