Trần nhà đang rơi xuống quanh chúng tôi. Tôi co người lại và cố gắng lao mình qua người Leesey lúc này đang hầu như không thở nổi. Tôi cảm thấy có một mảng vữa văng vào vai, rồi đầu và tay tôi. Quá muộn, quá muộn rồi, tôi nghĩ. Giống như Mack và những cô gái khác, Leesey và tôi đã bị đọa đày phải kết thúc cuộc đời ở đây rồi.
Thế rồi tôi nghe thấy âm thanh cánh cửa bên ngoài tầng hầm được kéo mở ra, và những tiếng la hét vọng đến chỗ tôi từ bên trên. Đó là khi tôi để mình chìm vào cơn mê sảng và thoát khỏi nỗi đau đớn ở thân thể. Tôi cho rằng người ta đã cho tôi uống thuốc an thần khá mạnh, bởi vì phải mất đến hai ngày sau tôi mới thực sự thức tỉnh. Mẹ ngồi trên cái ghế bên cạnh cửa sổ trong phòng bệnh viện, ngắm nhìn tôi như bà đã làm vào ngày 11/9. Cũng giống như ngày đó, chúng tôi đã cùng khóc trong tay nhau, lần này thì vì Mack, chàng trai trẻ, người con trai, người anh trai đáng trân trọng, đã chết chỉ vì anh ấy muốn nhận lấy trách nhiệm của mình.