Giới Thần

Chương 975: Chèn ép bắt người - ra tay giáo huấn



Thiên nhếch miệng cười lạnh lẽo nhìn vào trong một góc tối.

“Không cần lo lắng, bất quá cũng chỉ là một con dán mà thôi, Tiểu Thanh… Nàng có muốn tự tay đè chết nó không?”

“Thu Vô Thần, muội…giết được hắn sao..” giọng Dương Tiểu Thanh run run

Hắn là bóng ma của cả Dương gia, là nỗi tuyệt vọng và sợ hãi của tất cả mọi người, một loại sợ hãi mà dù là đến giấc mơ nàng cũng không nhịn được rùng mình.

Thu Vô Thần, hắn là quỷ dữ mà nàng muốn giết nhất, nhưng mà hắn cũng là kẻ mà nàng sợ hãi nhất.

Liệu một người mạnh như hắn, nàng có thể đủ sức mà giết sao

“Có…yên tâm đi, ta đem hắn biến thành cái bô, cho nàng ngày ngày tiểu vô…” giọng hắn tiếu tiếu cười

“Phi…huynh làm như ai cũng giống huynh, chỗ nào cũng tiểu bậy được đó”

“Ah quên…nàng mà tiểu vô mặt hắn, sẽ là lộ hàng…vậy thù không giống được báo mà giống ban phước hơn”

Dương Tiểu Thanh bị hắn chọc cho mắc cỡ.

“Được rồi…dù sao ta cũng quyết tâm rồi, luyện hắn thành cái bô, ta, cha và ông nội cùng tiểu vào, còn nàng tới tháng có gì đó thì…hehe..ném vào cũng được”

Thế giới này không có băng vệ sinh, nữ tử khi tu luyện cũng bị hạn chế đi vấn đề kinh nguyệt này rất nhiều, tuy nhiên là vẫn có vài bện pháp làm vệ sinh vụ đó, tất nhiên mấy cái này hắn không có may mắn được biết tới.

“Ca ca xấu xa…ngươi không biết xấu hổ”

“Ta tất nhiên không biết xấu hổ, muội muội ngươi tối này cũng đừng có mò qua giường ta ôm ngủ nha, nước miếng lênh láng….đại ca ngươi đã da mặt dày lại còn bị ngươi chà đạp như vậy, ai mà dám lấy đây”

………

Tại chỗ khác.

“Người đâu…”

“Thái tử, có mạt tướng”

“Theo sát đám người này cho ta, điều tra mọi thông tin”

“Vâng”

……..

Tại một gian khác, Phan Đình vừa về liền gọi người phân phó.

“Ám Quân…” 

“Có..”

“Tối nay bổn thái tử muốn hưởng dụng nàng, mỗi ngày một người…ngươi rõ chưa”

“Rõ”

………….

Tâm trạng của Thiên tốt lên, cuộc đi dạo chơi liền trở nên vô cùng sinh động.

Nơi hoa quốc này sản phẩm về hoa nhiều và đa dạng vô cùng, các nàng đi dạo mua sắm đến tận hứng hành cho 2 tên Bá Chương, Dịch Kiến Hành thê thảm.

“Tiêu ca…tối nay là đấu giá rồi, ta nhận được thông tin..có biến động”

Doãn Lục Anh nói

“Biến động gì?”

“Người Thu gia đã tới, Dương gia cũng tới, hơn nữa Thần Mộc Tông cũng tới, họ dường như đã đạt thành ước hẹn gì đó với hoàng triều hoa quốc”

“Thiên ca, có chút tin chưa thể xác minh, họ đến là vì huynh” Doãn Lục Anh có chút lo lắng.

“Tới là bình thường, không tới mới là khó hiểu, Hoa Quốc này cảnh sắc tươi đẹp ta không muốn đem nó hủy hoại, giết người là chuyện dễ…giết mà im hơi lặng tiếng mới khó”

“Thiên ca, huynh thật là…mấy đóa hoa, quan trọng như vậy sao, chờ về Lạc quốc muội giúp huynh xây một Hoa Quốc thứ 2, thậm chí là cả Thảo thần giới nữa…muội cho người trồng hoa…”

Ánh mắt Thiên hiện lên tia vui vẻ làm cho Lục Anh càng nói càng thấy vui vẻ. Nét cười trên môi càng thêm tươi tắn.

“Được…nếu vậy thì đi mua hoa nhiều vào, mới có mà trồng chứ”

“Hí..hí…được…” thế là trận càn quét này liềm từ đó bắt đầu.

Cả khu chợ hoa liền bị họ một chỗ lật tung lên, mua đến độ khiến giam thương cười nứt mắt.

Lục Anh kinh doanh vô cùng tốt, tiền trong thiên hạ đều đã từng có hơi tay nàng chạm vào, mua đồ chưa bao giờ nghĩ đến khái niệm trả giá.

Chỉ có điều, bọn họ toàn mỹ nữ yêu kiều đi đến nơi này mua hoa tự nhiên không có ai đi bắt chẹt, thậm chí còn nhiều tên dại gái không tiếc tặng không, cho thêm, bớt giá…con mẹ nó ngu xuẩn mất khôn.

“Uhm…mua tận hứng chưa?”

“Tận rồi…hihi…”

Bá Chương và Dịch Kiến Hành run rẩy ngước đầu nhìn về khu chợ hoa trống lốc phía sau, trong lòng thầm hô “chủ mẫu cường hãn” 

Trên đường đi, hắn một lần nữa cùng mọi người líu ríu đùa nghịch rất là vui vẻ, chỉ là tại ngay lúc này.

Cả đoạn đường phố bỗng nhiên nháo nhào tránh né, phía trước một toán quân thương giáp sáng loáng, khí thế cường đại đứng đó tựa như chờ đợi ai đó.

Đám người Thiên đi tới, lập tức liền bị đám kỵ sĩ này nhìn chòng chọc, một toán quân tách ra chốc lát liền bao vây họ vào trong.

“Bổn tướng đang bắt hung phạm, các ngươi Lập tức xuất trình giấy tờ cho ta” giọng tên tướng quân này hung hăng chói tai quát tới, ngón tay chỉ thẳng, miệng đầy mệnh lệnh

Doãn Lục Anh lấy ra một tờ giấy bìa vàng đưa tới.

“Vị tướng quân này, ta là Doãn gia hội chủ, mong ngài xem qua”

Cỡn Minh Thương Hội trải rộng gần như khắp các quốc gia trên trung thiên vực, chỉ một Hoa Linh Quốc bình thường làm sao lại không có dấu chân của họ.

Lục Anh thấy vị tướng quân này thần tình bất thiện biết là không phải có ý tốt nhưng nàng nghe lời Thiên không muốn động can qua.

“Hừ, giấy tờ này là giả…Bắt người lại cho ta…”

“Kịch…keng..” một đám binh lính liền răm rắp tiến tới, hung mãnh xông vào.

“Vị tướng quân này, tiểu nữ đích thật là Hội Chủ doãn Minh Hội, mong ngài suy xét” giọng nàng mềm mại nhưng lại kiên nhẫn.

“Hừ…hay cho chức danh Hội Chủ, trước mặt bổn tướng còn dám hồ ngôn loạn ngữ…bắt hết về cho ta”

Một đám đại quân liền phăng phăng rút đao chỉ tới

Nhưng cũng ngay lúc này, một loại ý cảnh kỳ dị bỗng nhiên dâng lên, khí tức trên đám binh lính này lập tức liền như nước trút về một chỗ.

Loại ý cảnh này chỉ mới vừa hiện trong chốc lát liền tắt ngấm đi sau đó giọng Thiên vang lên

“Về nói với tên đó,…giới hạn chịu đựng của ta đã hết”

Nói xong hắn kéo tay chúng nữ đi thẳng để lại một toán binh linh vẫn ngây ra như phỗng tại chỗ đó không động.

Suốt 10 phút sau đó, tên tướng quân mới cứng ngắc chớp được mắt cùng thân thể cứng ngắc, con ngựa phía dưới vẫn như một tảng đá không thể nhúc nhích.

Hắn ta sợ hãi vội vàng nhảy xuống, thân thể cứng ngắc làm hắn té ngã chổng vó nhưng sau đó tên này liền như gặp quỷ chạy như điên trở về.

Về đến Phan phủ, hắn mới thở phào một hơi thoát chết, nhưng mà lúc này lại đập vào mí mắt của hắn một loại cảnh tượng cả đời khó quên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.