Lúc này dưới uy năng cường đại của 3 món bảo vật giáng thế, dĩ nhiên đã kinh động đến toàn thể Trung Thiên Vực không ai không biết.
Thu Vô Thần, Thành Thông Thiên, Dương Đình Nghiệp huynh đệ, Thiết gia hai vị trưởng lão cùng với Hội Chủ Thần Long Hội Nặc Khát Đa không biết xuất hiện từ bao giờ là 7 vị bán thiên cảnh.
7 người họ chia ra làm 4 phe đã vô hình tạo thành thế vây quanh, kẹp Dương Tiêu vào giữa, bọn họ cùng lúc tiến sát lại gần trên thân thả phóng hết thực lực vừa để kháng cự phật kinh chú quang vừa thể hiện ra tính uy hiếp.
“Uhm, quả nhiên huyết mạch Dương gia ưu tú cao thượng…càng đời sau lại càng thêm chói lọi quang huy” giọng Dương Đình Nghệ tán thưởng vang lên.
“Dương gia tích lũy vạn năm khí mệnh nào có phải chuyện đùa, thiên cơ sắp mở ra lần này gia chủ mở ra đại pháp đem một tộc mệnh khí tích lũy đều mang ra,Dương Tiêu…ngươi thấy món quà này đã đủ giá trị cho lòng trung thành của ngươi chưa?”
Dương Đình Nghiệp dùng ngữ khí trưởng bối nói ra câu này mang đầy tính tán thưởng.
Sắc mặt hai lão vốn đang đắc ý vui vẻ đưa ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đối với Thiên, nhưng lúc này một đạo khí tức mạnh mẽ bỗng ập đến.
“Hừ, huyết mạch Dương gia các ngươi có thể so với giun dế thì hơn được bao nhiêu, Dương Tiêu này thả ra khí tràng chính là đặc thù huyết mạch của Thu gia, khí vận cũng là nhờ thừa hưởng của Thu gia, cũng chỉ có Thu gia cường đại mới có thể xuất sinh được thiên tài như hắn…Dương Tiêu, ngươi nói xem, phải không?”
Người nói chuyện chính là hội trưởng Thần Long Hội dĩ nhiên lại là người Thu gia, mệnh danh Thu Phương Minh.
Thật ra ông ta nói không sai, khí tràng ẩn chứa một tia phạn âm Long Tức trên người Dương Tiêu chính là tới từ huyết mạch cường đại của Thu gia, tuy nhiên mệnh khí của hắn lại hoàn toàn là tới từ sự sắp xếp của thiên đạo.
Là lôi kéo toàn bộ mệnh khí trong cả Trung Thiên Vực hội tụ mà thành, đã viễn siêu hơn bất kỳ một đơn độc gia tộc nào trên Thiên Phù Giới, làm sao có thể là do một gia tộc nào đó có thể đem ra chia cho hắn được.
Trước một người mang đại huyết mạch, đại khí mệnh như hắn, hai gia tộc vốn trước kia ruồng bỏ hắn như côn trùng, xem hắn như rác rưởi, thì bây giờ lại mở miệng liền dùng huyết mạch cao quý, dùng khí vận đại tộc ra làm vốn liếng, mở giọng ban ơn để chiêu dụ
Người bọn chúng muốn, nhưng lại là muốn bằng phương thức ban ân huệ mà thu về, không phải hình thức nhận lỗi bù đắp cho sự khắc nghiệt của mình trước kia.
Loại uy nghiêm và cao thượng của đại tộc như họ, vẫn như cũ chảy xuôi trong máu huyết.
Dương Tiêu bây giờ mặc dù thiên phú đã đạt đến trình độ sánh ngang đỉnh cấp thiên tài trong tộc, nhưng tội nhân như hắn muốn được về lại như cũ vẫn phải quỳ gối hướng tộc nhân cúi đầu mới được.
Bọn họ dù cần người, cần đến không thể không đạt được nhưng nếu không nhận được sự thuần phục và sự cúi đầu quỳ gối này, họ vẫn như cũ không hạ mình cầu người mà chỉ còn cách dụng đến huyết tinh và bạo lực.
Có điều, Dương Tiêu bây giờ đã có đủ thực lực không nhìn đến họ, cũng không cần họ ban ơn, hậu thuẫn của hắn không phải cái gì thiên đạo hay khí vận mà…là bản thể.
Nắm viên Xá Lợi trong tay, ánh sáng từ nó chiếu rọi làm cho cả người tắm trong quang huy, mặt đẹp an tường còn thêm mấy phần trêu chọc.
Xá Lợi, là đạo quả của Chân Thần Cảnh giới nhân loại, hoặc với đặc thù Phật Tu tu vi Thiên Thần, tóm lại là phải ngưng tụ thành Quy Tắc lực lượng mới có thể cô đọng thần hồn thành Xá Lợi.
Xá lợi là của Phật Môn, tu luyện giả khác gọi là Thần Cách.
Kết tinh lực lượng cao nhất của nhân loại.
Hiện giờ nằm trong tay Dương Tiêu lại đang bị hắn thôn phệ luyện hóa, quy tắc lực lượng nằm trong tâm Xá Lợi đã triệt để bị hắn thu vào thức hải, thứ còn lại trong đó bây giờ chỉ là mảnh nhỏ linh hồn ký ức của vị La Hán này.
La Hán Phật này là dùng tín ngưỡng tụ thành thần cách, còn chưa đạt đến trình độ chân phật nhưng uy năng lại vẫn như cũ cường đại vô bỉ, chí ít thì ở đây cũng không có ai đủ năng lực sánh ngang.
Xá Lợi chứa phật lực, không có phật đạo tu vi dù bọn họ có cướp cũng không làm được gì, tấm long đồ hình thành cà sa này cũng là bảo vật nhưng cũng không sử dụng được, còn thứ giá trị nhất…dĩ nhiên là bản đệ nhị Thiên Thư Phật Kinh cùng người nắm giữ nó hiện giờ.
Chung quy lại, tất cả giá trị đều đang nằm trên một bàn tay của Dương Tiêu, nếu có thể thuần phục hắn cho mình dùng tất nhiên mới là bên pháp thu lợi lớn nhất.
Nếu không, họ bắt buộc phải dùng phương án hai.
“Tiểu tử, ngươi phải biết được tình trạng của mình bây giờ, Thu gia chúng ta thế lực mạnh nhất chỉ có nghe theo chúng ta ngươi mới có cơ hội sống sót, hôm nay ngươi đã định là phải thuộc về Thu gia ta…thuần phục hoặc là chống trả đều không thay đổi được kết quả”
“Dù là thiên tài hay mang đại cơ duyên trên thân thì cũng quan trọng phải sống,…nếu chết rồi thì đều vô nghĩa, chim khôn chọn cành mà đậu, ngươi nói đúng không?”
Lúc này, hào quang tán đi
“Rắc….” viên Xá Lợi hoàn toàn bị hấp sạch lực lượng, tinh hoa hóa thành năng lượng nhập vào cơ thể, theo đó là chiếc áo Choàng Cà Sa cũng phát sinh một âm thanh vỡ vụn.
Chốc lát sau đó, mọi người liền vội vàng giật lùi ra xa ngàn mét, sợ hãi nhìn cảnh tượng kinh người bên trong đó phát sinh.
Tặng đậu