Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 23: Nick Dunne



Ngày thứ năm mất tích

Tôi ngồi trong hơi nóng hầm hập của chiếc xe hơi bên ngoài ngôi nhà của Desi, cửa sổ xe hạ thấp và tôi kiểm tra điện thoại. Một tin nhắn của Gilpin: “Chào Nick. Chúng ta cần gặp gỡ trao đổi một chút trong ngày hôm nay, để cập nhật cho anh vài thông tin mới, và một vài câu hỏi. Gặp chúng tôi lúc bốn giờ tại nhà anh, được chứ? Ừm… cảm ơn.”

Đó là lần đầu tiên tôi được yêu cầu. Không còn là Chúng ta có thể, chúng tôi rất muốn, hay nếu anh không phiền. Mà là Chúng ta cần… Gặp chúng tôi….

Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Ba giờ. Tốt hơn hết là không nên trễ.

Buổi trình diễn mùa hè trên không – một cuộc thao diễn của những chiếc máy bay phản lực và máy bay cánh quạt nhào lộn từng vòng lên lên, xuống xuống trên mặt sông Mississippi, lượn sát những con tàu du lịch chạy hơi nước, tiếng động cơ ù ù huyên náo – kéo dài ba ngày, và buổi luyện tập đang vào lúc cao trào thì Gilpin và Rhonda đến. Lần đầu tiên tất cả chúng tôi cùng ngồi tại phòng khách nhà tôi kể từ Ngày Amy mất tích.

Nhà tôi nằm ngay trên tuyến đường bay, tiếng ồn nghe nửa giống như tiếng búa nện, nửa giống tiếng đất lở. Tôi cùng các bạn cớm của mình cố gắng chen lời vào mỗi khoảng trống giữa những tiếng máy nổ. Rhonda hơn bao giờ hết trông như thể một chú chim – hết đứng trên chân này, rồi lại chuyển sang chân kia, đầu ngọ nguậy quay khắp phòng khi ánh mắt chăm chú của cô ta dán chặt vào các đồ vật với những góc nhìn khác nhau – cái nhìn của loài chim giẻ cùi muốn nhặt đầy tổ của mình. Gilpin quanh quẩn bên cô ta, cắn môi và gõ nhịp một bên chân. Ngay đến cả căn phòng cũng có vẻ bồn chồn: Ánh nắng chiều rọi sáng những hạt bụi đang tung tăng nhảy múa. Một chiếc phản lực bay vọt lên phía trên ngôi nhà, thứ âm thanh xé toạc bầu trời nghe thật khủng khiếp.

“Thế này nhé, có một vài chuyện.” Rhonda nói khi không gian tĩnh lặng trở lại. Cô ta và Gilpin ngồi xuống như thể bọn họ vừa đột nhiên quyết định sẽ nán lại một lúc. “Một vài vấn đề cần phải làm sáng tỏ, một vài chuyện cần cho anh biết. Tất cả đều mang tính thủ tục thôi. Và như mọi khi, nếu anh muốn có luật sư…”

Nhưng theo như tôi được biết qua những chương trình truyền hình và̀ trong các bộ phim, thì chỉ có những kẻ phạm tội mới cần đến luật sư mà thôi. Những người chồng đau khổ, lo lắng, thành thật và vô tội thì đâu có cần.

“Tôi không cần, cảm ơn.” Tôi nói. “Thực ra tôi cũng có vài thông tin để chia sẻ với các vị. Về kẻ từng lén theo dõi Amy, người mà Amy đã hẹn hò từ hồi trung học.”

“Desi ‒ ờ, Collins.” Gilpin lên tiếng.

“Collings. Tôi biết các vị đã trao đổi với anh ta. Tôi cũng biết là vì lý do nào đấy các vị không mấy mặn mà với anh chàng này, nên hôm nay tôi đã tự mình đi gặp anh ta. Để chắc chắn là anh ta có vẻ… bình thường. Và tôi không nghĩ anh ta bình thường cho lắm. Tôi nghĩ các vị nên điều tra anh ta thì hơn. Điều tra thật kỹ. Ý tôi là, anh ta chuyển đến St. Louis…”

“Anh ta đã sống ở St. Louis ba năm trước khi hai anh chị chuyển về đây.” Gilpin nói.

“Tốt thôi, nhưng anh ta sống ở St. Louis. Quá dễ dàng để lái xe đến đây. Amy đã mua một khẩu súng vì cô ấy sợ…”

“Desi không phải vấn đề, Nick ạ. Đó là một anh chàng tử tế.” Rhonda nói. “Anh không nghĩ vậy sao? Thực ra anh ta làm tôi nghĩ đến anh. Một cậu bé vàng thực sự, đứa trẻ trong gia đình.”

“Tôi là song sinh. Không phải là đứa trẻ. Thực ra tôi còn lớn hơn ba phút tuổi đấy.”

Rõ ràng là Rhonda đang cố tình cay nghiệt với tôi, để xem liệu cô ta có thể làm tôi phát khùng lên không, nhưng ngay cả khi biết rõ điều đó, tôi cũng không thể ngăn thứ máu nóng giận dữ cuộn lên trong ruột gan tôi mỗi lần cô ta quy chụp tôi là một đứa trẻ.

“Dù sao thì…” Gilpin xen vào. “…cả Desi và mẹ anh ta đều phủ nhận việc anh ta từng lén theo dõi Amy, cũng như việc liên lạc thường xuyên với cô ấy trong những năm qua, ngoại trừ thi thoảng có một vài bức thư ngắn.”

“Vợ tôi sẽ nói với các vị điều hoàn toàn khác. Nhiều năm nay anh ta đều viết thư cho Amy – nhiều năm nay – và sau đó anh ta đã có mặt tại đây để tham gia vào cuộc tìm kiếm, Rhonda ạ. Cô có biết điều đó không? Anh ta đã ở đây vào ngày đầu tiên đó. Cô đã nói tôi phải để ý những gã đàn ông tự lôi kéo mình vào cuộc điều tra…”

“Desi Collings không phải là đối tượng tình nghi.” Rhonda đưa một bàn tay lên ngắt lời tôi.

“Nhưng…”

“Desi Collings không phải là đối tượng tình nghi.” Cô ta nhắc lại.

Thông tin đó thật cay đắng. Tôi những muốn buộc tội cô ta đã bị ảnh hưởng bởi Ellen Abbott, nhưng có lẽ tốt hơn hết là không nên đả động gì đến Ellen Abbott cả.

“Thôi được rồi, còn những gã này thì sao, những gã đã làm nghẽn đường dây điện thoại của chúng ta?” Tôi bước tới và cầm lấy bản danh sách gồm tên và các số điện thoại mà tôi đã bất cẩn quẳng lên bàn ăn. Tôi bắt đầu đọc lên những cái tên đó. “Tự tham gia vào cuộc điều tra, gồm có: David Samson, Murphy Clark – đây là những gã bạn trai cũ – Tommy O’Hara, Tommy O’Hara, Tommy O’Hara, ba cuộc gọi tất cả, Tito Puente – cái tên nghe đã thấy chỉ là một trò đùa ngớ ngẩn rồi.”

“Anh đã gọi lại cho ai trong số họ chưa?” Boney hỏi.

“Chưa. Chẳng phải đó là công việc của các vị ư? Tôi không biết những gã nào thì đáng bỏ công sức, những gã nào chỉ là những thằng điên khùng. Tôi không có thời gian để gọi cho một gã ngơ giả vờ là Tito Puente nào đó.”

“Tôi thì không quá quan tâm đến những cuộc gọi đó, Nick ạ.” Rhonda nói. “Chẳng qua đó chỉ là một kiểu lợi dụng hoàn cảnh. Ý tôi là, chúng tôi cũng phải nhận rất nhiều cuộc gọi từ các cô bạn gái cũ của anh. Chỉ đơn giản muốn hỏi thăm. Xem anh có khỏe không. Con người ta thật lạ.”

“Có lẽ chúng ta nên bắt đầu với những câu hỏi thì hơn.” Gilpin huých khuỷu tay.

“Đúng đấy. Thực ra, tôi cho rằng chúng ta nên bắt đầu với câu hỏi anh đã ở đâu vào buổi sáng hôm vợ anh mất tích.” Boney nói, bỗng nhiên tỏ ra thương cảm và tôn trọng. Cô ta đang sắm vai một cảnh sát tốt, và cả hai chúng tôi đều biết cô ta diễn vai cảnh sát tốt. Trừ phi cô ta thực sự đứng về phía tôi. Hình như đôi khi cũng có khả năng sẽ có một cảnh sát đứng về phía bạn. Phải vậy không nhỉ?

“Khi đó tôi ở bãi sông.”

“Và anh vẫn không thể nhớ được anh đã gặp ai ở đó sao?” Boney hỏi. “Nếu chúng tôi có thể loại trừ chi tiết nhỏ này khỏi danh sách thì điều đó sẽ giúp ích cho chúng tôi rất nhiều.” Cô ta im lặng để biểu lộ sự thông cảm. Rhonda không chỉ giữ yên lặng, cô ta còn có thể lan truyền trạng thái cảm xúc muốn có của mình khắp cả căn phòng, như thể một con bạch tuộc phun mực đen vậy.

“Tin tôi đi, tôi cũng muốn nhớ được ai đó nhiều như cô vậy. Nhưng không. Tôi không nhớ được người nào cả.”

Boney mỉm cười với vẻ ái ngại. “Điều này thật lạ, chúng tôi đã đề cập – chỉ tình cờ thôi – về sự hiện diện của anh ở bãi sông với một vài người, và tất cả bọn họ đều nói… Tất cả bọn họ đều ngạc nhiên thì đúng hơn. Họ nói rằng việc đó chẳng giống anh chút nào. Anh không phải một anh chàng bờ bụi.”

Tôi nhún vai. “Ý tôi là, tôi có đến bãi sông và nằm phơi nắng cả ngày không ư? Không. Nhưng để nhấm nháp cà phê vào buổi sáng? Chắc chắn là có.”

“Ồ, chi tiết này có thể hữu ích đây.” Boney phấn khởi nói. “Sáng hôm đó anh đã mua cà phê ở đâu?” Cô ta quay sang Gilpin như để tìm kiếm sự đồng thuận.

“Ít nhất có thể thắt chặt khung thời gian, được không?”

“Tôi pha cà phê ở đây.” Tôi nói.

“Ồ.” Cô ta nhíu mày. “Thật kỳ lạ, vì anh làm gì có cà phê ở đây. Chẳng chỗ nào trong ngôi nhà này có cà phê cả. Tôi nhớ mình đã thấy điều này thật lạ lùng. Một người nghiện cà phê thường chú ý đến những điều đó.”

Đúng vậy, chỉ là một điều gì đó cô tình cờ để ý thôi, tôi nghĩ. Tôi biết một viên cảnh sát tên là Boney Moronie… Kiểu bẫy của cô ta rành rành ra đấy, rõ ràng là giả vờ…

“Tôi còn một cốc thừa trong tủ lạnh, tôi đã hâm nóng nó.” Tôi lại nhún vai: Chẳng thành vấn đề.

“À. Hẳn là nó phải ở trong tủ rất lâu rồi – Vì tôi chẳng thấy bất kỳ vỏ hộp cà phê nào trong thùng rác cả.”

“Cũng một vài ngày rồi. Vị vẫn ngon.”

Cả hai chúng tôi cùng mỉm cười với nhau: Tôi biết và cô biết. Chơi tiếp thôi. Thực sự tôi đã nghĩ đến những từ ngữ ngu ngốc đó: Chơi tiếp thôi. Nhưng tôi hài lòng vì một lẽ: Phần tiếp theo đã bắt đầu.

Boney quay sang Gilpin, hai tay đặt trên đầu gối và khẽ gật đầu. Gilpin cắn môi thêm một lát, rồi cuối cùng chỉ tay về phía chiếc trường kỷ, chiếc bàn nhỏ kê ở góc, và cả phòng khách lúc này đã được sắp xếp lại ngay ngắn. “Anh thấy đấy, đó là vấn đề của chúng ta, Nick.” Anh ta lên tiếng. “Chúng tôi đã phát hiện hàng chục dấu vết xâm phạm trong ngôi nhà này.”

“Nhiều vô kể.” Boney nói xen vào.

“Có nhiều dấu vết của sự xâm phạm trong ngôi nhà. Đây – toàn bộ khu vực ở ngay đây, trong phòng khách – anh còn nhớ chứ? Chiếc trường kỷ bị lật ngửa, chiếc bàn đổ kềnh, bình hoa trên sàn nhà” – anh ta ném xuống trước mặt tôi một bức ảnh chụp hiện trường – “Toàn bộ khu vực này, nó có vẻ giống với một cuộc vật lộn, phải không?”

Đầu tôi giãn căng ra rồi lại trở về như cũ. Bình tĩnh nào. “Có vẻ ư?”

“Trông nó không bình thường.” Gilpin tiếp tục. “Ngay từ giây phút đầu tiên chúng tôi nhìn thấy nó. Thành thật mà nói, toàn bộ chỗ này trông như đã được dàn dựng vậy. Trước hết, có một thực tế là mọi việc đều tập trung tại một điểm này thôi. Tại sao không phải bất cứ nơi nào mà lại là căn phòng này đã bị đảo lộn hết thảy? Điều đó thật lạ lùng.” Anh ta đưa ra một bức ảnh khác chụp cận cảnh. “Và hãy nhìn đây, chồng sách này. Đáng lẽ nó phải ở phía trước chiếc bàn kê góc – sách được xếp chồng lên chiếc bàn này, phải không?”

Tôi gật đầu.

“Vậy thì khi chiếc bàn bị lật đổ, đáng lẽ ra phần lớn chỗ sách đó phải đổ về phía trước, theo đúng hướng chiếc bàn đổ xuống. Thay vì đó, chúng lại đổ ra phía sau, như thể đã có ai đó xô đổ chúng trước khi làm đổ chiếc bàn vậy.”

Tôi chăm chăm nhìn bức ảnh một cách ngớ ngẩn.

“Và hãy xem này. Đây là điểm khiến tôi rất hiếu kỳ.” Gilpin nói tiếp. Anh ta chỉ vào ba chiếc khung cổ mỏng manh đặt trên mặt lò sưởi. Anh ta giậm mạnh chân, và ngay lập tức tất cả đều đổ ập xuống. “Vậy mà không hiểu thế nào chúng lại trụ vững sau tất cả những gì đã xảy ra đó.”

Anh ta cho tôi xem bức ảnh chụp những chiếc khung dựng ngay ngắn. Tôi đã hy vọng – ngay cả sau khi sai lầm của tôi trong việc đặt bữa tối ở Houston bị họ phát hiện ra – rằng bọn họ chỉ là những viên cảnh sát ngu ngốc, những tay cớm trong phim, những gã quê kệch ở địa phương này luôn cố gắng làm hài lòng và trông cậy vào dân bản xứ: Bất cứ điều gì anh nói, anh bạn. Tôi đã không hiểu những tay cớm ngớ này.

“Tôi không biết các vị muốn tôi phải nói gì.” Tôi lẩm bẩm. “Hoàn toàn chỉ là – Tôi không biết phải nghĩ thế nào về chuyện này cả. Tôi chỉ muốn tìm vợ mình.”

“Chúng tôi cũng vậy, Nick ạ, chúng tôi cũng vậy.” Rhonda nói. “Nhưng còn một điều khác nữa. Chiếc trường kỷ này – anh còn nhớ nó đã bị lật ngửa thế nào không?” Cô ta vỗ nhẹ lên chiếc ghế trường kỷ thấp tròn, rồi chỉ vào bốn chân gỗ của nó, chỉ cao chừng ba phân. “Anh thấy không, thứ này ở dưới rất nặng bởi mấy cái chân bé tẹo đó. Mặt nệm của chiếc ghế đúng nghĩa là úp trên nền nhà. Hãy thử lật nó xem nào.” Tôi ngần ngại. “Cứ thử đi xem sao.” Boney giục.

Tôi đẩy nó một cái, nhưng nó không lật ngửa mà chỉ trượt qua tấm thảm trải sàn. Tôi gật đầu. Tôi đồng ý. Bên dưới nó rất nặng.

“Nghiêm túc đấy, nếu cần thì anh hãy cúi xuống và thử lật ngửa nó lên xem.” Boney ra lệnh.

Tôi quỳ xuống, đẩy từ những góc thấp rồi thấp hơn nữa, rồi đặt một tay xuống bên dưới chiếc ghế, và lật nó lên. Ngay cả khi nó bị nâng lên rồi, một bên cạnh ghế vẫn ở tình trạng lơ lửng, rồi chiếc ghế đổ ập xuống về đúng vị trí cũ. Rốt cuộc tôi đã phải nâng nó lên bằng tay và lật ngửa nó.

“Quái đản, phải không?” Boney nói với vẻ không lấy gì làm bối rối cho lắm.

“Nick, anh có dọn dẹp nhà cửa vào hôm Amy mất tích không?” Gilpin hỏi.

“Không.”

“Được rồi, bởi bộ phận kỹ thuật đã kiểm tra chất Luminol, và tôi rất tiếc phải cho anh biết rằng sàn bếp đã sáng lên hẳn. Một lượng máu tương đối đã đổ ra đây.”

“Nhóm máu của Amy – B cộng.” Boney xen ngang. “Và tôi đang không nói về một vết cắt nhỏ, mà là máu.”

“Lạy Chúa tôi.” Chính giữa ngực tôi nóng bừng như lửa đốt. “Nhưng…”

“Đúng vậy, vợ anh đã thoát được khỏi căn phòng này.” Gilpin nói. “Theo giả thuyết, bằng cách nào đó cô ấy đã ra được tới bếp – mà không động chạm tới bất kỳ thứ nào trong đám đồ trang trí lặt vặt được đặt trên chiếc bàn ở ngay bên ngoài – và cô ấy đã khuỵu xuống tại nhà bếp, đổ rất nhiều máu ở đây.”

“Và rồi có ai đó đã cẩn thận lau chùi vết tích đó.” Rhonda vừa quan sát tôi vừa nói.

“Khoan. Khoan đã. Tại sao ai đó cố gắng lau sạch vết máu nhưng sau đó lại làm loạn phòng khách lên…”

“Chúng tôi sẽ làm rõ chuyện đó, đừng lo, Nick.” Rhonda điềm tĩnh nói.

“Tôi không hiểu, tôi chỉ không…”

“Hãy ngồi xuống nào.” Boney nói. Cô ta ra hiệu cho tôi về phía chiếc ghế trong phòng ăn. “Anh đã ăn gì chưa? Có muốn một cặp bánh mỳ kẹp, hay thứ gì đó không?”

Tôi lắc đầu. Boney lần lượt sắm những vai nữ khác nhau: lúc là người phụ nữ quyền lực, khi lại là một người chăm sóc tận tình, để xem vai nào có hiệu quả tốt nhất.

“Cuộc hôn nhân của anh thế nào hả Nick?” Rhonda hỏi. “Ý tôi là, năm năm, không còn xa mốc bảy năm khủng hoảng là mấy.”

“Hôn nhân của chúng tôi vẫn ổn.” Tôi nhắc lại. “Vẫn ổn thỏa. Không hoàn hảo, nhưng vẫn tốt, tốt đẹp cả.”

Cô ta nhăn mũi: Anh nói dối.

“Cô có nghĩ là cô ấy có thể đã bỏ trốn không?” Tôi hỏi đầy hy vọng. “Biến nơi này giống như một hiện trường tội ác rồi bỏ đi? Một kiểu người-vợ-bỏ-trốn ấy?”

Boney bắt đầu đưa ra những lý do phủ nhận khả năng đó: “Cô ấy không dùng điện thoại cầm tay, không sử dụng thẻ tín dụng hay thẻ ATM của mình. Và̀i tuần trước đó cô ấy cũng không rút một khoản tiền mặt đáng kể nào.”

“Và có máu.” Gilpin thêm vào. “Một lần nữa, ý tôi là, tôi không muốn tỏ ra nhẫn tâm, nhưng một lượng máu nhiều đến thế? Chắc hẳn phải rất nghiêm trọng… Ý tôi là, tôi không thể tự làm thế với chính mình được. Tôi đang nói đến những vết thương nghiêm trọng. Vợ anh có gan dùng dao kéo không?”

“Có, cô ấy có đấy.” Cô ấy cũng có một nỗi ám ảnh sâu sắc với máu, nhưng tôi sẽ đợi và để những vị thám tử lỗi lạc này tự tìm ra điều đó.

“Điều này hầu như không có khả năng xảy ra.” Gilpin nói. “Nếu cô ấy cố ý làm mình bị thương nghiêm trọng đến như thế, tại sao còn lau nó đi?”

“Vì vậy thực lòng, hãy thành thật đi, Nick.” Boney nói, ngả người tỳ lên hai đầu gối để có thể nhìn sâu vào mắt tôi trong khi tôi ngó chăm chăm xuống nền nhà. “Cuộc hôn nhân của anh gần đây thế nào? Chúng tôi đứng về phía anh, nhưng chúng tôi cần biết sự thật. Điều duy nhất khiến anh rơi vào tình thế bất lợi đó là việc anh đang từ chối không chịu hợp tác với chúng tôi.”

“Vợ chồng tôi đã có xung khắc.” Đêm trước hôm đó, tôi đã thấy Amy trên giường ngủ, nét mặt hằn lên những vệt đỏ mà cô ấy thường có mỗi khi tức giận. Cô ấy đang tuôn ra những lời lẽ – những lời thô bạo và ác ý – và tôi nghe cô ấy nói, cố gắng chấp nhận những lời lẽ đó bởi nó đúng, đúng nghĩa là đúng, tất cả những gì cô ấy nói.

“Hãy nói cho chúng tôi biết những xung khắc đó đi.” Boney nói.

“Không có gì đặc biệt cả, chỉ là những bất đồng ý kiến thôi. Ý tôi là, Amy là một người dễ nổi nóng một cách thất thường. Cô ấy hay dồn nén những chuyện nhỏ nhặt lại và – bùm! – nhưng sau đó là xong. Chúng tôi không bao giờ đi ngủ mà còn mang nỗi bực dọc trong người cả.”

“Ngay cả vào tối hôm thứ Tư đó?” Boney hỏi

“Chưa bao giờ hết.” Tôi nói dối.

“Có phải hai người thường tranh cãi về vấn đề tiền bạc không?”

“Tôi thậm chí không thể nhớ được là chúng tôi đã tranh cãi về chuyện gì nữa. Chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt thôi.”

“Chuyện nhỏ nhặt gì vào chính đêm cô ấy mất tích được nhỉ?” Gilpin cười nhếch mép nói, như thể anh ta đang thốt ra cụm từ khó tin nhất: Tóm được mi rồi nhé.

“Như tôi đã kể cho các vị rồi đấy, chuyện về con tôm hùm.”

“Còn gì khác nữa không? Tôi chắc rằng hai người đã không la hét với nhau cả giờ đồng hồ chỉ vì con tôm hùm.”

Vừa lúc đó Bleecker lặc lè bước xuống lưng chừng cầu thang và chăm chú nhìn qua khe tay vịn.

“Cả những chuyện vặt vãnh trong nhà nữa. Những vấn đề nhỏ nhặt của vợ chồng thôi. Cả chuyện ổ của con mèo.” Tôi nói. “Ai sẽ là người dọn dẹp ổ cho mèo.”

“Hai người đã tranh cãi lớn tiếng về một cái ổ mèo sao.” Boney nói.

“Cô biết đấy, đó là nguyên tắc cư xử. Tôi phải làm việc vất vả nhiều giờ, còn Amy thì không. Và tôi nghĩ sẽ tốt cho cô ấy nếu cô ấy chăm lo công việc nhà. Chỉ là những việc quản gia đơn giản thôi.”

Gilpin ngỡ ngàng tựa như một sự hồi tỉnh yếu ớt sau giấc ngủ ban chiều. “Anh là một người nệ cổ, có phải không? Tôi cũng vậy. Tôi suốt ngày bảo vợ tôi rằng: “Anh không biết là quần áo, anh không biết rửa bát. Anh không thể nấu nướng. Vậy nên, em yêu, anh sẽ bắt những kẻ xấu, đó là những gì anh có thể làm, còn em thỉnh thoảng hãy cho quần áo vào máy giặt đi nhé. Rhonda, cô đã lập gia đình rồi, cô có làm những việc vặt trong nhà không?”

Boney trông thực sự khó chịu. “Tôi cũng bắt những tên xấu xa, đồ ngốc ạ.”

Gilpin đảo mắt về phía tôi, tôi gần như đã mong anh ta chỉ đùa bỡn thôi – có vẻ như ai đó đang khó chịu rồi – anh chàng này đã hơi thái quá.

Gilpin xoa xoa chiếc cằm giống cáo già của mình. “Vậy là anh chỉ muốn một cô vợ làm nội trợ thôi.” Anh ta nói với tôi, làm cho vấn đề có vẻ chính đáng.

“Tôi muốn – tôi muốn bất cứ điều gì mà Amy muốn. Tôi thực sự không bận tâm.” Giờ thì tôi hướng về phía Boney, Thanh tra Rhonda Boney có một thái độ cảm thông mà ít nhất phần nào còn có vẻ là thật. (Không thật đâu, tôi tự nhắc nhở bản thân mình.) “Amy đã không biết nên phải làm gì ở đây. Cô ấy không thể tìm được một công việc nào, trong khi cô ấy không hứng thú với Quán Bar. Điều đó tốt thôi, nếu em muốn ở nhà, tốt thôi, tôi đã nói vậy. Nhưng khi cô ấy ở nhà, cô ấy cũng chẳng vui vẻ gì. Và cô ấy chờ đợi tôi sẽ phải giải quyết vấn đề đó. Cứ như thể tôi phải chịu trách nhiệm cho niềm vui của cô ấy vậy.”

Boney không nói gì, nét mặt vô cảm tựa như mặt nước hồ.

“Hơn nữa, ý tôi là, một hồi sắm vai người hùng, trở thành chàng kỵ sĩ áo trắng, cũng thú vị thật đấy, nhưng về lâu dài thì không ổn. Tôi không thể khiến cô ấy vui. Cô ấy không muốn vui. Vậy nên tôi nghĩ nếu cô ấy bắt đầu đảm đương một vài công việc thực tế…”

“Như ổ mèo chẳng hạn.” Boney nói.

“Phải, dọn ổ mèo, mua mấy đồ tạp hóa, gọi thợ sửa ống nước đến sửa chỗ rò rỉ đã khiến cô ấy phát điên chẳng hạn.”

“Chà, nghe có vẻ như một kế hoạch thực sự để vui vẻ vậy. Toàn những thứ kinh khủng.”

“Nhưng quan điểm của tôi là, hãy làm gì đó. Việc gì cũng được, miễn là làm gì đó. Cố gắng tận dụng hoàn cảnh. Đừng chỉ ngồi đó và chờ đợi anh dàn xếp mọi thứ cho em.” Tôi nhận ra mình đang lớn tiếng, và gần như giọng tôi đang đầy phẫn nộ, hiển nhiên là chính đáng, và quả thực là nhẹ nhõm. Tôi bắt đầu bằng một lời dối trá – về cái ổ mèo – và rồi đã biến nó thành sự bộc phát đáng kinh ngạc về một sự thật thuần túy, rồi tôi nhận ra rằng tại sao những tên tội phạm lại nói nhiều đến thế, bởi vì thật dễ chịu khi kể câu chuyện của mình cho một người lạ, người nào đó sẽ không nói rằng chuyện của bạn là vớ vẩn, người sẽ buộc phải đứng về phía bạn để lắng nghe. (Người nào đó vờ như đứng về phía bạn để lắng nghe, tôi xin chữa lại.)

“Việc chuyển về Missouri thì sao?” Boney hỏi. “Việc anh chuyển về đây là trái với mong muốn của cô ấy phải không?”

“Trái với mong muốn của cô ấy ư? Không. Chúng tôi đã làm điều chúng tôi phải làm. Tôi thất nghiệp, Amy thất nghiệp, mẹ tôi thì ốm. Tôi cũng sẽ làm điều tương tự cho Amy.”

“Anh nói nghe thật tử tế làm sao.” Boney lẩm bẩm. Đột nhiên cô ta gợi tôi nhớ đến Amy một cách chính xác: những câu đối đáp mang tính chỉ trích được phát ra bằng chất giọng thấp trầm ở một mức độ hoàn hảo, để chắc rằng tôi nghe được nhưng không thể nói nặng lại được lời nào. Và nếu tôi có hỏi điều mà lẽ ra tôi phải hỏi – Em vừa nói gì vậy? – cô ấy sẽ luôn trả lời: Chẳng có gì cả. Tôi trừng mắt nhìn Boney, môi mím chặt, rồi tôi nghĩ: Có lẽ đây là ý đồ của cô ta, để thử xem mình sẽ cư xử thế nào đối với một phụ nữ giận dữ và bất mãn. Tôi cố ép mình cười, nhưng dường như điều đó chỉ càng đẩy cô ta ra xa hơn.

“Và anh có đủ khả năng chi trả cho những thứ này, dù Amy có làm việc hay không làm việc, kiểu gì thì kiểu, anh vẫn có thể xoay xở được về mặt tài chính đúng không?” Gilpin hỏi.

“Gần đây chúng tôi có vài khó khăn về tiền bạc.” Tôi nói. “Khi chúng tôi mới cưới, Amy rất giàu có, cực kỳ giàu có.”

“Phải rồi.” Boney nói. “Những cuốn sách Amy Tuyệt vời.”

“Vâng, chúng đã đem lại cả tấn tiền trong những năm 1980 và 1990. Nhưng nhà xuất bản đã ngưng hợp đồng. Nói rằng Amy đã đi đến hồi kết rồi. Và mọi thứ bắt đầu đi xuống. Bố mẹ Amy đã phải mượn tiền của chúng tôi để trang trải nợ nần.”

“Ý anh là mượn tiền của vợ anh ấy hả?”

“Phải, được chưa? Và rồi đến khi chúng tôi sử dụng gần hết phần còn lại trong quỹ ủy thác của Amy để mua quán bar, thì kể từ đó trở đi tôi chu cấp cho cả nhà.”

“Tức là khi anh cưới Amy, cô ấy rất giàu có.” Gilpin nói. Tôi gật đầu. Tôi đã nghĩ đến một câu chuyện kiểu người hùng: người chồng đồng cam cộng khổ với vợ để trải qua sự suy vong khủng khiếp của gia cảnh nhà cô ấy.

“Vậy có nghĩa là anh đã từng có một cuộc sống rất tốt đẹp.”

“Vâng, đã rất tốt, rất tuyệt vời.”

“Còn giờ thì cô ấy gần như đã phá sản, và anh phải đương đầu với một cuộc sống rất khác so với cuộc sống mà anh đã chọn khi kết hôn. Khác với những gì mà anh đã cam kết sẽ gắn bó.”

Tôi nhận ra câu chuyện tưởng tượng của mình là hoàn toàn sai lạc.

“Bởi vì, thôi được rồi, chúng tôi đã xem xét rất kỹ tình hình tài chính của hai người, Nick ạ, và chết tiệt, mọi chuyện có vẻ không được tốt lắm.” Gilpin nói và gần như chuyển hướng từ thái độ quy chụp sang quan tâm, lo lắng.

“Quán Bar vẫn đang hoạt động khá tốt.” Tôi nói. “Thường thì phải mất khoảng ba hoặc bốn năm để công việc kinh doanh bắt đầu sinh lời.”

“Điều khiến tôi để ý là những khoản nợ tín dụng kia.” Boney nói. “Hai trăm mười hai nghìn đô-la. Ý tôi là, điều này khiến tôi thực sự sửng sốt.” Cô ta xòe ra trước mặt tôi một tập những tờ sao kê in mực đỏ.

Bố mẹ tôi là những người cuồng mộ thẻ tín dụng – thứ chỉ dùng vào những mục đích đặc biệt, và thanh toán hàng tháng. Chúng tôi không mua những thứ mà mình không thể thanh toán được, đó là phương châm của gia đình Dunne.

“Chúng tôi không dùng – ít nhất là tôi không dùng – nhưng tôi cũng không cho là Amy đã dùng – Tôi có thể xem những sao kê đó được không?” Tôi lắp bắp nói. Ngay lúc đó thì một chiếc máy bay oanh tạc bay ở tầm thấp ầm ầm lao qua phía bên ngoài cửa sổ. Chậu cây đặt trên lò sưởi ngay tức thì rụng mất năm chiếc lá màu tím xinh đẹp. Chúng tôi buộc phải im lặng trong vòng mười giây váng óc đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía những chiếc lá đang dập dờn rơi xuống đất.

“Vậy mà cuộc cãi vã chúng ta cho rằng đã diễn ra ở đây, lại không làm rơi một cánh hoa mới lạ chứ.” Gilpin lầm rầm với vẻ miệt thị.

Tôi nhận lấy tập giấy từ Boney và nhìn thấy tên tôi, chỉ có tên tôi, những phiên bản khác nhau của cái tên đó – Nick Dunne, Lance Dunne, Lance N. Dunne, Lance Nicholas Dunne, xuất hiện trên cả tá những thẻ tín dụng khác nhau, số tiền phải trả dao động từ 62,78 đô-la đến 45.602,33 đô-la, tất cả đều trong tình trạng chậm trễ khác nhau, những lời cảnh báo ngắn gọn được thể hiện bởi những ký tự đáng lo ngại được in ở phía trên: thanh toán ngay.

“Mẹ kiếp! Cái này, giống như, như một kiểu đánh cắp nhân dạng hay gì đó!” Tôi nói. “Những thứ này không phải là tôi. Ý tôi là, hãy nhìn vào mộ̣t vài tờ trong đám này xem. Tôi thậm chí còn không chơi golf.” Kẻ nào đó đã trả hơn 7.000 đô-la cho một bộ gậy đánh golf. “Bất cứ ai cũng có thể cho các vị biết rằng: Tôi thực sự không chơi golf.” Tôi cố gắng nói một cách khiêm nhường – lại một việc nữa mà tôi không giỏi – nhưng đám thanh tra này chẳng hề cắn câu.

“Anh biết Noelle Hawthorne chứ?” Boney hỏi. “Người bạn của Amy mà anh đã đề nghị chúng tôi tìm hiểu ấy?”

“Đợi đã, tôi muốn nói về những hóa đơn này, bởi vì chúng không phải là của tôi.” Tôi nói. “Ý tôi là, làm ơn đi, nghiêm túc đấy, chúng ta phải truy cứu những thứ này.”

“Không vấn đề gì, chúng tôi sẽ điều tra.” Boney lạnh lùng nói. “Còn Noelle Hawthorne thì sao?”

“Phải. Tôi đã đề nghị các vị điều tra cô ta bởi cô ta đã đi khắp cả thị trấn này, khóc lóc rên rỉ về chuyện của Amy.”

Boney nhướng một bên lông mày. “Anh có vẻ tức giận về chuyện đó.”

“Không, như tôi đã nói với cô, cô ta tỏ vẻ suy sụp một cách thái quá, như đang giả đò vậy. Thật phô trương. Chỉ muốn gây chú ý. Và có phần bị ám ảnh nữa.”

“Chúng tôi đã nói chuyện với Noelle.” Boney nói. “Cô ta nói vợ anh đã cực kỳ phiền não về cuộc hôn nhân này, thất vọng về vấn đề tiền bạc, rằng cô ấy lo rằng anh đã cưới cô ấy là vì tiền. Cô ta bảo vợ anh lo lắng về tính khí của anh.”

“Tôi không biết tại sao Noelle lại nói vậy, tôi không nghĩ cô ta và Amy đã từng nói chuyện với nhau được quá năm từ.”

“Điều đó thật khôi hài, bởi phòng khách nhà Hawthorne tràn ngập những bức ảnh của Noelle và vợ anh.” Boney chau mày. Tôi cũng chau mày: những bức ảnh thực sự của cô ta và Amy ư?

Boney tiếp tục: “Ảnh chụp vào tháng Mười năm ngoái, tại vườn thú St. Louis, trong một chuyến dã ngoại với ba đứa trẻ sinh ba, rồi một chuyến đi chèo thuyền du ngoạn cuối tuần vào tháng Sáu vừa rồi. Và cả tháng trước nữa.”

“Trong suốt quãng thời gian chúng tôi sống ở đây, Amy chưa bao giờ thốt ra cái tên Noelle cả. Tôi nghiêm túc đấy.” Tôi lục lại trong trí nhớ của mình về tháng Sáu vừa rồi và chợt nhớ ra một lần tôi đã đi chơi với Andie vào dịp cuối tuần, và tôi nói với Amy rằng tôi sẽ đi St. Louis chơi cùng mấy cậu bạn. Khi về nhà, tôi thấy mặt cô ấy đỏ phừng phừng tức giận, kể lể về hai ngày cuối tuần phải xem chương trình truyền hình cáp dở hơi và ngán ngẩm ngồi đọc sách ở ngoài hiên sau nhà. Mà cô ấy đã đi thuyền du ngoạn ư? Không. Tôi không thể nghĩ được bất cứ thứ gì mà Amy lại ít hứng thú hơn là chính mấy trò du ngoạn bằng thuyền theo kiểu miền Trung Tây đặc trưng như thế: bia lắc lư trong thùng lạnh gắn với ca-nô, âm nhạc ồn ào, những gã trai choai choai say mèm, khu cắm trại rải rác những bãi nôn mửa. “Các vị có chắc là vợ tôi có trong mấy tấm hình đó không?

Bọn họ quay sang nhìn nhau kiểu anh ta nói thật đấy à?

“Nick.” Boney nói. “Chúng tôi không có lý do gì để cho rằng người phụ nữ trong những bức ảnh đó trông giống hệt vợ anh và là người mà Noelle Hawthorne, mẹ của ba đứa trẻ, bạn thân nhất của Amy trong thị trấn này, bảo rằng đó chính là vợ anh, lại không phải là vợ anh được.”

“Người vợ mà – tôi có thể nói là – theo Noelle, anh đã cưới cô ấy vì tiền.” Gilpin chêm vào.

“Tôi không đùa đâu.” Tôi nói. “Thời nay ai cũng có thể chỉnh sửa những bức ảnh trên máy tính xách tay được mà.”

“Thôi được rồi, vậy là một phút trước đây anh đã chắc chắn rằng Desi Collings có can hệ, và giờ thì anh chuyển sang Noelle Hawthorne.” Gilpin nói. “Có vẻ như anh đang thực sự kiếm cớ buộc tội một ai đó thì phải.”

“Ngoại trừ chính tôi phải không? Đúng vậy đấy, tôi đang làm thế đấy. Nghe này, tôi không cưới Amy vì tiền. Các vị thực sự nên trao đổi thêm với bố mẹ Amy. Họ biết tôi, họ biết con người tôi.” Họ không biết tất cả, tôi nghĩ, trong khi ruột gan như thắt lại. Boney quan sát tôi, trông cô ta có vẻ tội nghiệp cho tôi. Gilpin thì thậm chí còn chẳng tỏ vẻ đang lắng nghe.

“Anh đã nâng mức bồi thường bảo hiểm nhân thọ cho vợ mình lên tới một triệu hai trăm nghìn đô-la.” Gilpin ngán ngẩm nói với giọng mỉa mai. Thậm chí anh ta còn đưa một bàn tay lên xoa xoa khuôn mặt mỏng có quai hàm dài của mình.

“Amy đã tự mình làm vậy!” Tôi vội nói. Cả hai viên cảnh sát đều nhìn tôi và chờ đợi. “Ý tôi là, tôi đã chuẩn bị hồ sơ, nhưng đó là ý của Amy. Cô ấy đã khăng khăng như thế. Tôi xin thề, tôi chẳng hề bận tâm đến chuyện đó, nhưng Amy đã muốn vậy – cô ấy nói, do nguồn thu nhập của cô ấy thay đổi, nên điều đó khiến cô ấy cảm thấy an toàn hơn hay sao đó, hoặc đấy là một quyết định làm ăn thông minh. Mẹ kiếp, tôi không biết nữa, tôi không hiểu sao cô ấy lại muốn thế. Tôi không đề nghị cô ấy làm vậy.”

“Hai tháng trước, có ai đó đã tìm kiếm thông tin trên máy tính xách tay của anh.” Boney nói tiếp. “Thả trôi mình trên sông Mississippi. Anh có thể giải thích về điều đó không?”

Tôi hít hai hơi thật sâu, và mất chín giây để lấy lại bình tĩnh.

“Chúa ơi, đó chỉ là một ý tưởng ngu ngốc cho một quyển sách.” Tôi nói. “Tôi đã nghĩ về việc viết một cuốn sách.”

“À.” Boney đáp.

“Nghe này, tôi nghĩ sự việc đang diễn ra thế này.” Tôi bắt đầu nói. “Tôi cho rằng nhiều người đã xem những chương trình thời sự, đưa tin về những ông chồng lúc nào cũng là những gã điên khùng giết hại vợ mình. Bọ̣n họ đã nhìn tôi qua lăng kính đó, và những điều vốn thực sự trong sáng và bình thường đã bị bóp méo. Chuyện này đang biến thành một cuộc săn tìm phù thủy.”

“Đó là cách anh giải thích cho những hóa đơn tín dụng sao?” Gilpin hỏi.

“Tôi đã nói rồi, tôi không thể giải thích được về những hóa đơn tín dụng khốn kiếp ấy bởi tôi chẳng liên quan gì đến chúng cả. Tìm hiểu xem chúng từ đâu ra là nhiệm vụ chết tiệt của các người chứ.”

Bọn họ ngồi cạnh nhau, im lặng và chờ đợi.

“Hiện tại các anh chị đang làm gì để tìm kiếm vợ tôi vậy?” Tôi hỏi. “Trừ tôi ra thì các anh chị đang theo đuổi những hướng nào vậy?”

Căn nhà bắt đầu rung chuyển, bầu trời bị xé toạc, và qua cửa sổ phía sau, chúng tôi có thể thấy một chiếc máy bay phản lực đang vụt qua, ngay trên mặt sông, liệng trên đầu chúng tôi.

“F-10.” Rhonda nói.

“Không, nhỏ quá.” Gilpin nói. “Nó phải là…”

“Đó là một chiếc F-10.”

Boney nhoài người về phía tôi, hai tay đan vào nhau. “Công việc của chúng tôi là đảm bảo một trăm phần trăm anh trong sạch, Nick ạ.” Cô ta nói. “Tôi hiểu là anh cũng mong muốn như vậy. Giờ thì, nếu anh có thể giúp chúng tôi giải quyết một vài điểm rối ren này – bởi tình hình đúng là như thế, và nó đang tiếp tục cản đường chúng tôi.”

“Có lẽ đã đến lúc tôi cần có một luật sư rồi.”

Hai viên cảnh sát lại nhìn nhau một lần nữa, như thể họ đã tính trước vấn đề này rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.