Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 40: Amy Elliott Dunne



Ngày thứ chín mất tích

Tôi tỉnh giấc và ngay tức thì cảm thấy lo lắng. Mệt mỏi. Tôi không thể bị phát hiện ở đây được. Đó là điều tôi đã nghĩ đến khi tỉnh dậy, những ngôn từ bộc phát như thể một tia sáng lóe lên trong đầu. Công việc điều tra đang tiến triển không được nhanh như ý muốn, mà tình hình tài chính của tôi thì hoàn toàn ngược lại, trong khi bộ máy thu phát tín hiệu hăng hái của Jeff và Greta đã trỗi dậy. Và tôi thì lại sặc mùi cá chứ.

Có điều gì đó về Jeff và cuộc đua lên bờ hôm ấy, về phía chiếc váy cuộn lại và chiếc thắt lưng tiền của tôi. Điều gì đó về cách Greta lúc nào cũng quan tâm đến Ellen Abbott. Những điều ấy khiến tôi lo lắng. Hay là tôi đang hoang tưởng? Nghe như thể Amy Trong Nhật ký vậy: Có phải chồng tôi sẽ giết tôi hay tôi chỉ đang tưởng tượng!?!? Lần đầu tiên tôi thực sự thấy thông cảm với cô ta.

Tôi gọi hai cuộc điện thoại tới đường dây về Amy Dunne và nói chuyện với hai người khác nhau, cung cấp hai manh mối khác nhau. Khó có thể biết phải mất bao lâu thì những thông tin đó mới tới được cảnh sát – đội ngũ tình nguyện viên có vẻ chẳng bận tâm cho lắm. Tôi lái xe đến thư viện với tâm trạng chán nản. Tôi cần phải thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây. Lau dọn căn nhà gỗ của mình bằng chất tẩy rửa, xóa dấu vân tay trên mọi thứ đồ, và dùng máy hút bụi hút hết những sợi tóc vương vãi. Xóa dấu vết của Amy (Lydia và Nancy) rồi ra đi. Nếu tôi rời khỏi đó, tôi sẽ được an toàn. Cho dù Greta và Jeff có nghi ngờ tôi là ai, chỉ cần không bị bắt tận mặt thì tôi vẫn sẽ ổn. Amy Elliott Dunne giống như người tuyết ở Himalaya – được khao khát và chỉ là truyền thuyết -còn bọn họ là hai kẻ lừa bịp của vùng Ozark với câu chuyện mập mờ sẽ ngay lập tức bị lật tẩy. Ngày hôm nay, tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi đã quyết định như vậy trong lúc cúi đầu đi vào thư viện lạnh lẽo và hầu như vắng tanh với ba chiếc máy tính để không, và tôi vào mạng để cập nhật tin tức về Nick.

Kể từ buổi cầu nguyện tới giờ, tin tức về Nick chỉ là những tin lặp lại – vẫn những sự việc đó thay phiên nhau, hết lần này đến lần khác, ngày càng thêm to chuyện, nhưng chẳng có gì mới. Tuy nhiên, hôm nay có gì đó khác biệt. Tôi gõ tên của Nick vào thanh công cụ tìm kiếm, và các trang blog như loạn hết cả lên, bởi chồng tôi say rượu và đã trả lời một cuộc phỏng vấn điên rồ, trong một quán bar, với một cô gái nào đó sử dụng máy quay bỏ túi. Chúa ơi, gã ngốc này không bao giờ học được gì hết.

ĐOẠN BĂNG THÚ NHẬN CỦA NICK DUNNE!!!

NICK DUNNE, LỜI TUYÊN BỐ KHI SAY!!!

Tim tôi thót lại, cuống lưỡi thì giật giật. Chồng tôi lại gây khốn đốn cho chính anh ta rồi.

Đoạn băng đang được tải, và Nick xuất hiện. Mỗi khi say đôi mắt anh ta trông như buồn ngủ, hai mí mắt nặng trĩu với điệu cười nhếch mép. Anh ta đang nói về tôi, và trông anh ta như một con người bình thường. Anh ta trông rất vui vẻ. “Vợ tôi, cô ấy là người con gái dễ chịu nhất mà tôi từng gặp.” Anh ta nói. “Có bao nhiêu đàn ông nói được câu này? Tôi đã cưới một cô gái dễ chịu nhất mà tôi từng gặp.”

Lòng tôi có chút xốn xang. Tôi không hề mong đợi điều này. Gần như tôi đã mỉm cười. “Có điều gì dễ chịu về chị ấy vậy?” Cô gái đó đặt câu hỏi nhưng không xuất hiện trên màn hình. Chất giọng của cô ta cao và hân hoan như thể một nữ sinh.

Nick bắt đầu hứng khởi kể lể về trò truy tìm kho báu, về việc nó đã trở thành truyền thống của chúng tôi như thế nào, về việc tôi đã luôn nhớ những lời trêu đùa hài hước của riêng chúng tôi ra sao, và giờ đây đó là tất cả những gì còn lại về tôi mà anh ta có được, vì vậy anh ta phải hoàn tất trò truy tìm kho báu này. Đó là nhiệm vụ của anh ta.

“Sáng nay tôi vừa đến được điểm cuối cùng đấy.” Anh ta nói, giọng nghe khàn khàn. Anh ta đang thuyết phục dư luận. Rồi khi về nhà, anh ta sẽ súc miệng bằng nước muối ấm, giống như mẹ anh ta đã luôn bắt anh ta phải làm vậy. Nếu tôi ở nhà cùng, anh ta sẽ nhờ tôi đun nước và hòa muối cho, bởi anh ta chưa bao giờ pha đúng lượng muối cả. “Và việc đó khiến tôi… nhận ra rất nhiều điều. Cô ấy là người duy nhất trên thế giới này có thể làm tôi ngạc nhiên, cô có biết không? Mọi người khác, tôi luôn biết họ định nói gì, bởi ai cũng nói giống nhau. Tất cả chúng ta đều xem những chương trình giống nhau, chúng ta đọc những thứ giống nhau, chúng ta tái chế tất cả mọi thứ. Nhưng Amy, bản thân cô ấy đã là một con người hoàn hảo rồi. Chỉ là, cô ấy có quyền năng đó đối với tôi.”

“Theo anh thì hiện giờ chị ấy đang ở đâu, Nick?”

Chồng tôi nhìn xuống chiếc nhẫn cưới và xoay nhẹ nó hai vòng.

“Nick, anh ổn chứ?”

“Sự thật ư? Không. Tôi đã làm vợ tôi thất vọng hoàn toàn. Tôi đã quá sai lầm. Tôi chỉ hy vọng mọi chuyện không quá muộn. Cho tôi. Cho cả hai chúng tôi.”

“Anh đang lâm vào đường cùng rồi. Về mặt tình cảm ấy.”

Nick nhìn thẳng vào máy quay. “Tôi muốn có vợ tôi. Tôi muốn cô ấy ở đây ngay bây giờ.” Anh ta hít vào một hơi. “Tôi không phải người giỏi thể hiện cảm xúc. Tôi biết điều đó. Nhưng tôi yêu cô ấy. Tôi mong cô ấy vẫn ổn. Cô ấy phải ổn. Tôi còn nhiều điều phải làm để bù đắp cho cô ấy.”

“Ví dụ như điều gì?”

Anh ta bật cười, tiếng cười não nề mà ngay cả lúc này đây tôi vẫn thấy hấp dẫn. Thời kỳ còn hạnh phúc, tôi đã từng gọi đó là tiếng cười của chương trình trò chuyện trên truyền hình: Một ánh mắt liếc nhanh xuống, một ngón tay cái chạm nhẹ bên khóe miệng, tiếng cười thầm nuốt vào trong mà một ngôi sao điện ảnh luôn thể hiện ngay trước khi kể một câu chuyện thú vị.

“Là gì, không phải chuyện của cô.” Anh ấy cười. “Có rất nhiều điều tôi muốn làm để bù đắp cho cô ấy. Tôi đã không làm một người chồng mà tôi đã có thể làm được. Chúng tôi đã có một vài năm khó khăn, và tôi… tôi đã lạc lối. Tôi đã không cố gắng nữa. Ý tôi là, tôi đã nghe câu nói đó cả nghìn lần rồi: Chúng ta đã không cố gắng. Mọi người đều hiểu đó chính là sự kết thúc của một cuộc hôn nhân – đó là sách vở. Nhưng tôi đã ngừng cố gắng. Chính tôi. Tôi không phải là người đàn ông mà tôi cần phải làm.” Hai bờ mi của Nick nặng trĩu, giọng nói mất cân bằng đến mức anh ta phải nói bằng giọng mũi. Anh ta đã quá mức ngà ngà, chỉ một ly nữa thôi là say. Hai má anh ta đỏ ửng vì rượu. Những đầu ngón tay của tôi nóng rực lên khi tôi nhớ lại hơi ấm của làn da anh ta sau mỗi lần anh ta uống vài ly cocktail.

“Vậy anh sẽ làm thế nào để bù đắp cho chị ấy?” Máy quay lảo đảo chừng một giây, cô gái đó đang với lấy ly cocktail của mình.

“Tôi sẽ bù đắp thế nào cho cô ấy ư? Trước tiên tôi sẽ tìm ra cô ấy và đưa cô ấy về nhà. Các bạn có thể chắc chắn về điều đó. Còn sau đấy? Bất cứ điều gì cô ấy muốn ở tôi, tôi sẽ dành cho cô ấy hết. Kể từ giờ trở đi. Bởi tôi đã đến điểm cuối cùng của trò chơi truy tìm kho báu này rồi, và tôi đã đầu hàng. Chịu khuất phục. Chưa bao giờ vợ tôi lại rõ ràng hơn thế này. Chưa bao giờ tôi lại chắc chắn về điều mà tôi cần phải làm đến vậy.”

“Nếu ngay bây giờ có thể nói chuyện với Amy, anh sẽ nói gì với chị ấy?”

“Anh yêu em. Anh sẽ tìm được em. Anh sẽ…”

Tôi biết thừa là anh ta sắp sửa nhắc lại lời thoại của nhân vật Daniel Day-Lewis trong Chiến binh Mohican cuối cùng: “Hãy sống nhé… Anh sẽ tìm được em.” Anh ta không thể cưỡng lại việc làm chệch hướng sự chân thành chỉ bằng một lời thoại ngắn gọn trong một cảnh phim. Tôi có thể cảm thấy anh ta đang chênh vênh bên bờ vực rồi. Nhưng anh ta đã tự ngăn mình lại.

“Amy, anh mãi mãi yêu em.”

Thật thành tâm làm sao. Thật không giống chồng tôi một chút nào.

Ba người béo phì ốm yếu trông ngồn ngộn trên mấy chiếc xe gắn máy đứng chắn giữa tôi và món cà phê buổi sáng. Mông họ bè ra cả hai bên yên xe, vậy mà họ vẫn cần mua thêm một chiếc bánh kẹp Egg McMuffin nữa. Chính xác là ba người, đỗ xe phía trước tôi, đứng trong hàng, bên trong quán McDonald.

Thực ra tôi chẳng bận tâm. Tôi đang vui một cách khó hiểu mặc dù kế hoạch đã đổi hướng. Trên mạng, đoạn băng đã được lan truyền khắp nơi như thể một loại virus, và nhận được phản ứng tích cực một cách đáng ngạc nhiên. Một sự lạc quan thận trọng: Xét cho cùng, có thể anh ta đã không giết vợ mình. Đó là lời bình luận phổ biến nhất, nguyên văn từng lời một. Bởi một khi Nick đã gỡ bỏ sự phòng vệ và thể hiện một vài cảm xúc của mình, mọi chuyện đều rõ ràng. Không ai xem đoạn băng kia lại có thể cho rằng anh ta đang đóng kịch cả. Đó không phải là một diễn viên kịch nói nghiệp dư đang cố nuốt trọn nỗi đau của mình. Chồng tôi yêu tôi. Hoặc ít nhất là tối qua anh ta đã yêu tôi. Trong khi tôi đang quyết định số phận của anh ta trong căn nhà nhỏ bé rẻ tiền sặc mùi meo mốc của chiếc khăn tắm, thì anh ta lại yêu tôi.

Chừng đó thôi chưa đủ. Dĩ nhiên là tôi hiểu. Tôi không thể thay đổi kế hoạch của mình. Nhưng chuyện này cũng khiến tôi do dự. Chồng tôi đã hoàn tất trò chơi truy tìm kho báu và anh ta đang yêu. Anh ta cũng kiệt sức lắm rồi: tôi thề là tôi đã phát hiện có một nốt phát ban trên một bên má của anh ta.

Tôi vừa dừng xe trước nhà mình thì thấy Dorothy đang gõ cửa. Tóc bà ấy bết lại vì hơi nóng và được chải ngược về sau, trông như mái tóc của một tên lừa đảo ở Phố Wall vậy. Bà ấy có thói quen thoa tay lên môi trên, rồi liếm mồ hôi từ những ngón tay, thế nên khi quay về phía tôi, bà ấy đang ngậm ngón tay trỏ trong miệng mình như thể đó là một cái lõi ngô vị bơ.

“Cô đây rồi.” Bà ta nói. “Kẻ bỏ trốn.”

Tôi đã chậm trả tiền nhà. Hai ngày rồi. Chuyện này gần như khiến tôi muốn cười phá lên: Tôi chậm trả tiền thuê nhà.

“Cháu rất xin lỗi, Dorothy. Cháu sẽ ghé qua trả tiền nhà trong vòng mười phút nữa.”

“Tôi sẽ đợi nếu cô không phiền.”

“Cháu không chắc mình sẽ ở lại. Có thể cháu sẽ phải đi tiếp.”

“Vậy thì cô vẫn nợ tôi hai ngày tiền nhà. Tám mươi đô-la.”

Tôi lẩn vào trong nhà, tháo chiếc thắt lưng tiền nhẹ mỏng ra. Sáng nay tôi đã ngồi trên giường đếm tiền, mất một lúc lâu để phân chia từng loại mệnh giá, một vũ điệu thoát y khó chịu về tiền bạc, và điều đáng tiết lộ là, không biết bằng cách nào đó, tôi chỉ còn lại 8.849 đô-la. Sống quả là tốn kém.

Khi tôi mở cửa để đưa tiền nhà cho Dorothy (tôi chỉ còn lại 8.769 đô-la), tôi thấy Greta và Jeff đang luẩn quẩn ở ngoài hành lang bên nhà Greta, quan sát chúng tôi trao tay nhau số tiền mặt đó. Jeff không chơi ghi-ta, Greta không hút thuốc. Bọn họ dường như đứng đó chỉ để nhìn tôi rõ hơn. Cả hai vẫy tay với tôi, chào, người dễ thương, và tôi vẫy tay lại một cách yếu ớt. Tôi đóng cửa và bắt đầu thu dọn hành lý.

Thật kỳ lạ khi tôi sở hữu quá ít ỏi trên thế giới này, trong khi tôi đã từng có rất nhiều. Tôi không có dụng cụ đánh trứng hay một chiếc bát đựng súp. Tôi có những chiếc khăn trải giường và khăn tắm, nhưng tôi không có lấy một chiếc chăn cho tử tế. Tôi có một chiếc kéo để thường xuyên cắt tóc mình. Nó khiến tôi mỉm cười bởi Nick không có lấy một chiếc kéo khi chúng tôi chuyển về chung sống với nhau. Không kéo, không bàn là, không dập ghim, và tôi nhớ đã hỏi anh ta làm thế nào vẫn có thể chỉn chu khi không có lấy một chiếc kéo, và anh ta đã nói đương nhiên anh ta không phải người chỉn chu, rồi vòng tay bế bổng tôi lên, ném tôi vào giường và bổ nhào lên người tôi. Tôi đã bật cười bởi khi ấy tôi vẫn là Cô nàng dễ chịu. Tôi đã cười thay vì suy nghĩ xem điều đó có nghĩa là gì.

Một người phụ nữ không bao giờ nên cưới một người đàn ông không có lấy một bộ kéo tử tế. Đó là lời khuyên của tôi. Việc đó dẫn đến những điều rất khó chịu.

Tôi gấp và xếp quần áo vào chiếc ba-lô nhỏ xíu của mình – vẫn là ba bộ đồ tôi đã mang theo và cất giấu trong chiếc ô-tô bỏ trốn cách đây một tháng, để tôi không phải mang bất cứ thứ gì ra khỏi nhà. Tôi ném vào ba-lô chiếc bàn chải đánh răng dành cho người đi du lịch, cuốn lịch, chiếc lược, kem dưỡng da, những viên thuốc ngủ đã mua khi tôi có ý định uống thuốc và nhảy sông tự tử. Bộ đồ bơi rẻ tiền. Chỉ mất chút thời gian bằng chừng ấy, để thu dọn mọi thứ.

Tôi xỏ tay vào đôi găng cao su vào và xóa mọi dấu vết. Tôi kéo nắp cống lên để lấy những sợi tóc bị mắc lại. Tôi không thực sự cho rằng Greta và Jeff biết tôi là ai, nhưng nếu bọn họ biết, tôi không muốn để lại bất cứ bằng chứng nào, và suốt cả buổi tôi đã tự nói với mình: Đây là việc sẽ giúp mày cảm thấy nhẹ đầu, đây là việc mày phải làm để không phải bận tâm nữa, nói đi nói lại, suốt cả buổi. Mày đáng bị bắt, một đứa con gái đã hành động quá ngu ngốc, và chuyện gì sẽ xảy ra nếu mày để lại những sợi tóc ở quầy lễ tân, rồi sao nào, chuyện gì sẽ xảy ra nếu có dấu vân tay trên xe của Jeff hay trong bếp của Greta, rồi sao nào, tại sao mày lại nghĩ rằng mày có thể là một kẻ không biết lo lắng được cơ chứ? Tôi hình dung cảnh sát sẽ lùng sục những căn nhà gỗ này, không tìm thấy bất cứ thứ gì, và rồi, như một bộ phim, tôi thấy cận cảnh một sợi tóc màu lông chuột cô độc của mình, trôi nổi trên nền bể bơi bằng bê-tông, chờ đợi ở đó để buộc tội tôi.

Rồi tâm trí tôi quay ngoắt theo chiều hướng khác: Đương nhiên sẽ không có ai xuất hiện ở đây để tìm mày đâu. Tất cả những gì cảnh sát phải tiếp tục điều tra là lời khai của một vài tên lừa bịp nói rằng chúng đã thấy Amy Elliott Dunne thật trong một căn nhà gỗ tồi tàn rẻ tiền ở đâu đó. Những kẻ tầm thường muốn cảm thấy mình quan trọng hơn, đó là điều mà cảnh sát sẽ kết luận.

Một tiếng gõ dứt khoát bên ngoài cửa. Tiếng gõ theo kiểu bố mẹ khẳng định quyền của mình trước khi mở toang cánh cửa bước vào: Tôi sở hữu nơi này nhé. Tôi đứng chính giữa căn phòng và định sẽ không mở cửa. Cộc cộc cộc. Giờ thì tôi hiểu tại sao rất nhiều bộ phim kinh dị sử dụng cách thức này – tiếng gõ cửa đầy bí ẩn – bởi nó tựa như một cơn ác mộng vậy. Bạn không biết có gì ở ngoài đó, nhưng bạn biết mình vẫn sẽ mở cửa. Bạn sẽ nghĩ giống như tôi nghĩ: Chẳng kẻ xấu nào mà lại gõ cửa cả.

Này, dễ thương, chúng tôi biết cô có ở nhà, mở cửa đi!

Tôi tháo găng tay cao su, rồi mở cửa, Jeff và Greta đang đứng trên ngoài hành lang, mặt trời khuất sau lưng họ, nét mặt họ chìm trong bóng tối.

“Chào, quý cô xinh đẹp, chúng tôi vào được không?” Jeff hỏi.

“Thật ra tôi… Tôi định sang gặp hai người.” Tôi nói, cố tỏ ra suồng sã và bị làm phiền. “Tối nay tôi sẽ rời khỏi đây… ngày mai hoặc tối nay. Một cuộc gọi từ gia đình, tôi phải về nhà.”

“Nhà ở Louisiana hay Savannah?” Greta hỏi. Cô ta và Jeff đã nói chuyện về tôi.

“Louisi…”

“Không quan trọng.” Jeff nói. “Hãy để chúng tôi vào một lát, chúng tôi đến để chào tạm biệt.”

Anh ta bước về phía tôi, và tôi định sẽ hét lên hoặc đóng sầm cửa lại, nhưng tôi không nghĩ cả hai hành động đó sẽ có tác dụng. Tốt hơn hết là vờ như mọi thứ đều ổn thỏa, và hy vọng điều này là sự thật.

Greta đóng cánh cửa phía sau lưng họ lại và tựa vào đó trong khi Jeff vẩn vơ đi vào khu vực phòng ngủ bé xíu, rồi vào bếp, vừa đi vừa nói chuyện về thời tiết. Rồi lại mở những cánh cửa và những ngăn tủ chứa đồ ra.

“Cô phải dọn sạch mọi thứ, Dorothy sẽ giữ tiền đặt cọc của cô nếu cô không dọn dẹp.” Anh ta nói. “Bà ấy là người rất khắt khe.” Anh ta mở tủ lạnh, nhìn chằm chằm vào ngăn đựng rau quả và ngăn đá. “Thậm chí cô không được để lại một lọ sốt cà chua. Tôi luôn nghĩ điều này thật kỳ quặc. Sốt cà chua sẽ không hỏng mà.”

Anh ta mở tủ quần áo và nhấc bộ ga giường tôi vừa mới gấp lên rồi giũ tung ra. “Tôi lúc nào cũng phải giũ sạch những chiếc khăn trải giường.” Anh ta nói. “Chỉ để đảm bảo không còn gì lẫn bên trong – một chiếc tất hay quần lót hay gì khác.”

Anh ta mở ngăn kéo của chiếc bàn kê đầu giường, quỳ xuống và nhìn sâu vào bên trong. “Có vẻ như cô đã làm rất tốt.” Anh ta nói rồi đứng lên và mỉm cười, chùi tay vào quần bò. “Đã kiểm tra xong mọi thứ.”

Anh ta nhìn tôi, từ cổ xuống chân rồi ngược trở lại. “Nó đâu rồi, hả cưng?”

“Gì cơ?”

“Tiền của cô.” Anh ta nhún vai. “Đừng làm cho mọi chuyện trở nên khó khăn. Tôi và cô ấy thực sự cần tiền.”

Greta im lặng ở phía sau tôi.

“Tôi có khoảng 20 đô-la.”

“Nói dối.” Jeff nói. “Cô trả mọi thứ, kể cả tiền thuê nhà, đều bằng tiền mặt. Greta đã nhìn thấy cô với cuộn tiền lớn đó. Vậy nên hãy giao nộp ra đây, rồi cô có thể đi, và tất cả chúng ta sẽ không bao giờ phải gặp lại nhau nữa.”

“Tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Cứ tự nhiên! Vị khách của tôi ạ.” Jeff chờ đợi, hai tay khoanh lại, hai ngón tay cái của anh ta kẹp dưới nách.

“Cặp kính của cô là giả.” Greta nói. “Chúng chỉ là kính không số thôi.”

Tôi không nói gì mà chỉ nhìn cô ta chằm chằm, hy vọng cô ta sẽ chùn bước. Hai kẻ này dường như đang lo lắng đến mức bọn họ có thể thay đổi suy nghĩ, và nói rằng bọn họ chỉ đang đùa bỡn với tôi, rồi cả ba chúng tôi sẽ phá lên cười và hiểu rằng sự thật không phải vậy, nhưng tất cả đều chấp nhận giả vờ.

“Cả tóc của cô nữa kìa, chân tóc đang lộ ra rồi đấy, và chúng vàng hoe, đẹp hơn rất nhiều so với bất kỳ màu nào mà cô đã nhuộm – màu lông chuột – và nhân tiện nói luôn, kiểu tóc rất kinh khủng.” Greta nói. “Cô đang trốn tránh – khỏi thứ gì cũng được. Tôi không biết liệu thực sự có phải là một gã đàn ông hay gì đó khác, nhưng cô sẽ không gọi cảnh sát đâu. Vậy nên chỉ cần đưa tiền cho bọn tôi thôi.”

“Jeff thuyết phục cô làm việc này phải không?” Tôi hỏi.

“Tôi đã thuyết phục anh ấy.”

Tôi bắt đầu bước về phía cửa nơi Greta đang đứng chặn. “Để cho tôi đi.”

“Đưa tiền cho chúng tôi đã.”

Tôi với tay định tóm lấy cánh cửa thì Greta xoay người về phía tôi, đẩy tôi sát vào tường, một bàn tay đập mạnh vào mặt tôi, và tay còn lại, cô ta kéo thốc váy tôi lên, giật mạnh chiếc thắt lưng tiền.

“Không được, Greta, tôi nghiêm túc đấy! Dừng lại đi!”

Lòng bàn tay nóng và có vị hơi mặn của cô ta xòe ra trên mặt tôi, ấn chặt mũi tôi, một trong những móng tay của cô ta cào vào mắt tôi. Rồi cô ta lại đẩy tôi sát vào tường, đầu tôi đập mạnh, răng bập vào đầu lưỡi. Toàn bộ cuộc giằng co diễn ra trong im lặng.

Tôi tóm được đầu khóa của chiếc thắt lưng, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì để đánh lại cô ta, nước mắt tôi giàn giụa, và cô ta nhanh chóng kéo giật chiếc thắt lưng ra khỏi tay tôi, để lại một vết cào rát bằng móng tay trên các khớp ngón tay của tôi. Cô ta lại xô tôi lần nữa và mở khóa, thò tay móc lấy tiền.

“Chết tiệt.” Cô ta nói. “Giống như là…”- cô ta đếm -“phải đến hơn một nghìn, hai hay ba nghìn gì đó. Chết tiệt. Quỷ tha ma bắt cô đi! Cô cướp ngân hàng hay sao vậy?”

“Cô ta có thể đã thụt két cũng nên.” Jeff nói.

Nếu là trong phim, một trong những bộ phim của Nick, thì tôi sẽ hất mạnh lòng bàn tay mình đập vào mũi Greta, khiến cô ta ngã xuống sàn đầy máu me và bất tỉnh, rồi đấm cho Jeff một cú thật mạnh. Nhưng sự thật là, tôi không biết phải đánh nhau thế nào, mà có đến hai người bọn họ, và có vẻ như không đáng để làm vậy. Tôi sẽ xô thẳng vào bọn họ, và bọn họ sẽ tóm lấy cổ tay tôi trong khi tôi khua tay chân và gào lên nhặng xị như một đứa trẻ, hoặc bọn họ sẽ nổi giận thực sự và đánh tôi đến chết. Tôi chưa từng bị đánh bao giờ. Tôi sợ bị ai đó làm đau.

“Cô sẽ gọi cho cảnh sát à, cứ tự nhiên mà gọi cho bọn họ đi.” Jeff lại lên tiếng.

“Đồ khốn nạn.” Tôi thì thầm.

“Xin lỗi về việc này nhé.” Greta nói. “Nơi tiếp theo mà cô đến thì hãy cẩn thận hơn, được chứ? Trông cô phải không giống như một cô nàng đi du lịch một mình kia, hãy giấu mình cho kỹ.”

“Cô sẽ ổn thôi.” Jeff nói.

Anh ta vỗ vỗ vào cánh tay tôi khi bọn họ bỏ đi.

Hai mươi lăm xu và một đô-la trên chiếc bàn cạnh giường ngủ. Đó là tất cả số tiền tôi có trên thế giới này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.