Ngày thứ mười mất tích
Tôi vừa mới gọi điện: để cầu cứu. Cuộc gặp mặt không thể sắp xếp được cho tới tận tối nay – nhiều vấn đề phức tạp có thể đoán biết được – vì vậy tôi giết thời gian bằng cách chỉnh trang lại bản thân và chuẩn bị trước nội dung.
Tôi làm sạch mình trong nhà vệ sinh của McDonald – bằng một loại gel màu xanh được đổ lên khăn giấy ướt – và thay vào bộ váy hai dây rẻ tiền mỏng manh. Tôi nghĩ về điều mà tôi sẽ nói, và thấy háo hức một cách đáng ngạc nhiên. Cuộc đời bần tiện đang dần rời xa tôi: máy giặt công cộng với chiếc quần lót ướt của ai đó vẫn kẹt ở rãnh phía trên, khiến tôi phải ngần ngại nhón hai đầu ngón tay kéo ra, góc thảm trong căn nhà của tôi lúc nào cũng ẩm ướt một cách bí ẩn, vòi nước trong nhà tắm thì rỉ nước.
Năm giờ sáng, tôi bắt đầu lái xe về phía Bắc để đến điểm hẹn, một sòng bạc bên sông có tên Horseshoe Alley. Té ra nó không ở đâu khác mà chính là một khối sáng lấp lánh ánh đèn neon ở giữa một rừng cây khẳng khiu. Tôi đến nơi vừa lúc hết xăng – một sáo ngữ mà tôi chưa từng đưa vào thực tiễn – tôi đỗ xe, và quan sát xung quanh: những người già đi lại, vừa cập rập như đám côn trùng tuyệt vọng với những chiếc khung tập đi và ba-toong, vừa xóc mạnh bình oxy, hướng về phía những ngọn đèn sáng trưng kia. Luồn lách ra vào giữa những nhóm người già trên tám mươi tuổi là đám thanh niên ăn mặc quá lố đang chen lấn xô đẩy nhau, những kẻ đã xem quá nhiều những bộ phim về Vegas và không nhận thấy bọn họ đáng thương đến thế nào, khi cố bắt chước vẻ đạo mạo của nhóm diễn viên Rat Pack bằng cách khoác lên mình những bộ vest rẻ tiền trong khu rừng Missouri này.
Tôi bước vào dưới tấm biển quảng cáo rực rỡ đưa tin về sự tái hợp của một nhóm nhạc doo-wop từ thập niên 50 – chỉ duy nhất hai đêm. Bên trong sòng bạc khá nhạt nhẽo và ngột ngạt. Những đồng xu kêu leng keng, âm thanh điện tử léo nhéo vui tai chẳng hề hợp với những khuôn mặt buồn rầu và ủ rũ của đám người đang ngồi trước những chiếc máy đó hút thuốc, trong khi những chiếc mặt nạ oxy treo lủng lẳng phía dưới. Từng xu từng xu từng xu từng xu từng xu được bỏ vào, đinh-đinh-đinh! Rồi lại từng xu từng xu được bỏ vào tiếp. Số tiền mà bọn họ hoang phí ở đây sẽ được chuyển đến những trường công lập thiếu ngân quỹ, nơi mà chính những thế hệ cháu chắt tẻ ngắt của bọn họ theo học. Từng xu, từng xu một. Một đám thanh niên nghiện ma túy loạng choạng bước qua, một bữa tiệc độc thân, môi chúng ướt nhoẹt vì rượu, bọn chúng thậm chí chẳng nhận thấy tôi ở đó, hấp dẫn với kiểu tóc Hamill. Chúng đang nói chuyện về gái, kiếm cho bọn này một vài em đi, nhưng ngoài tôi ra, những cô gái duy nhất mà tôi thấy đều đang say cả rồi. Đám thanh niên đó sẽ phải uống trôi nỗi thất vọng và cố gắng không để lũ bạn chung xe mô-tô với mình chết trên đường về nhà.
Tôi đợi ở một quầy bar nhỏ phía trong cùng bên trái lối vào sòng bạc, như đã hẹn, và theo dõi một nhóm nhạc nam lớn tuổi đang hát cho một đám đông khán giả tóc bạc, vừa đung đưa người và vỗ tay theo, vừa mò mẫm những ngón tay xương xẩu vào những chiếc bát đựng lạc tặng kèm. Các ca sĩ mang dáng vẻ gầy gò, trông tiều tụy trong những bộ vest dài ấn tượng, chậm rãi xoay mình, một cách thận trọng, với phần hông đã được cấy khớp giả thay thế – đúng là điệu nhảy của người sắp chết.
Sòng bạc ban đầu có vẻ là một ý tưởng tuyệt vời – nằm ngay bên đường cao tốc, toàn người say và người già, chẳng ai trong số bọn họ nhìn rõ được cả. Nhưng giờ tôi đang cảm thấy ngột ngạt và bồn chồn không yên khi nhận thấy góc nào cũng có máy quay, cửa vào thì có thể đóng sập.
Tôi đang định đi thì anh ta nhẹ nhàng bước tới.
“Amy.”
Tôi đã gọi cho Desi nhiệt tình, để trợ giúp (và để tiếp tay) cho mình. Desi, người mà tôi chưa bao giờ hoàn toàn mất liên lạc, và là người – mặc cho những gì tôi đã nói với Nick và bố mẹ tôi – chẳng bao giờ khiến tôi khiếp sợ một chút nào. Desi, một người đàn ông khác nữa ở Mississippi. Tôi luôn biết là vào một lúc nào đó anh ta có thể hữu ích. Thật tốt khi có ít nhất một người đàn ông bạn có thể viện tới vì bất cứ việc gì. Desi là kiểu hiệp sĩ áo trắng. Anh ta rất thích những phụ nữ gặp hoạn nạn. Nhiều năm qua, sau vụ việc ở Wickshire, mỗi khi chúng tôi nói chuyện, tôi thường hỏi thăm về bạn gái mới nhất của anh ta, và không cần biết là cô nào, anh ta sẽ luôn nói rằng: “Ồ, không may là cô ấy không ổn lắm.” Nhưng tôi hiểu với Desi đó lại là may – những cô nàng rối loạn, nghiện thuốc giảm đau, hay trầm cảm nặng nề. Chẳng gì khiến anh ta hạnh phúc hơn là được ở bên cạnh giường. Không phải ở trên giường, mà chỉ đứng bên cạnh với nước canh, nước hoa quả và một kiểu nói chiếu lệ dịu dàng. Tội nghiệp em yêu.
Giờ thì anh ta đang ở đây, bảnh bao trong bộ vest chính hạ màu trắng (Desi thay tủ quần áo hàng tháng – thứ gì phù hợp cho tháng Sáu sẽ không dùng được cho tháng Bảy – tôi đã luôn ngưỡng mộ tính kỷ luật và sự rõ ràng trong cách ăn mặc của nhà Collings). Anh ta trông rất ổn. Còn tôi thì không. Tôi nhận thức rất rõ về đôi kính mờ hơi nước và một ngấn mỡ thừa ở phần eo của mình.
“Amy.” Anh ta vuốt má tôi, rồi kéo tôi vào vòng tay mình.
Không phải một cái ôm, Desi không ôm, mà giống như bạn được bao bọc bởi thứ gì đó được may đo riêng cho mình thì đúng hơn. “Amy. Em không thể tưởng tượng được đâu. Cuộc gọi đó. Anh tưởng là mình đã mất trí. Anh nghĩ anh đã tự tưởng tượng ra em! Anh đã mơ mộng về điều này, rằng bằng cách nào đó mà em vẫn còn sống, và rồi, em đã gọi. Em ổn không?”
“Giờ thì em ổn rồi.” Tôi nói. “Giờ thì em cảm thấy an toàn. Mọi chuyện thật kinh khủng.” Và rồi tôi òa khóc, những giọt nước mắt thật sự, điều này không nằm trong kế hoạch, nhưng nước mắt khiến tôi cảm thấy khuây khỏa và lại hoàn toàn phù hợp với thời điểm này, và rằng tôi đã hoàn toàn giải phóng bản thân mình. Sự căng thẳng dần tan biến: lo lắng khi phải thực hiện kế hoạch, rồi sợ bị bắt, bị mất tiền, bị phản bội, bị cư xử thô bạo, trạng thái hoàn toàn cuồng loạn khi lần đầu tiên trong đời tôi phải tự xoay xở một mình.
Trông tôi khá xinh đẹp sau khoảng hai phút khóc lóc – có lẽ lâu hơn thế và nước mũi bắt đầu chảy ròng ròng, mắt sưng húp, nhưng bù lại, đôi môi của tôi căng mọng hơn, đôi mắt to hơn, đôi má ửng hồng. Tôi đếm khi khóc gục trên bờ vai cứng ngắc của Desi – một Mississippi, hai Mississippi – lại là dòng sông đó – và tôi nén lại những giọt nước mắt sau một phút bốn mươi tám giây.
“Anh xin lỗi anh đã không thể đến đây sớm hơn được, em yêu.” Desi nói.
“Em biết là Jacqueline kiểm soát thời gian của anh như thế nào mà.” Tôi lưỡng lự nói. Mẹ của Desi là một chủ đề dễ gây động chạm trong mối quan hệ của chúng tôi.
Anh ta ngắm nghía tôi. “Em trông rất… khác.” Anh ta nói. “Đặc biệt là khuôn mặt rất đầy đặn. Còn mái tóc tội nghiệp của em thì…” Anh ta kịp ngăn mình lại. “Amy. Anh chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể hân hạnh với bất cứ điều gì như thế này. Hãy kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra vậy.”
Tôi kể một câu chuyện Gothic về tính sở hữu và cơn thịnh nộ, về sự tàn nhẫn như cơm bữa ở miền Trung Tây, về việc nội trợ và mang thai, sự thống trị đầy thú tính. Về việc bị cưỡng đoạt, rồi thuốc tránh thai, rượu mạnh và những nắm đấm. Mũi giày cao bồi thúc vào mạng sườn, nỗi sợ hãi và sự phản bội, thái độ thờ ơ của bố mẹ, sự cô quạnh, những lời nói kiên định của Nick: “Em không bao giờ có thể rời bỏ được anh. Anh sẽ giết em. Cho dù thế nào anh cũng sẽ tìm ra em. Em là của anh.”
Việc tôi đã phải trốn chạy ra sao vì sự an toàn của bản thân mình và sự an toàn của đứa con chưa chào đời, và tôi cần sự giúp đỡ của Desi đến thế nào. Vị cứu tinh của tôi. Câu chuyện của tôi sẽ làm thỏa mãn khao khát của Desi đối với những phụ nữ bị tổn thương – giờ thì chính tôi là người bị tổn thương nặng nề nhất trong số tất cả bọn họ. Rất lâu về trước, thời còn ở trường nội trú, tôi đã nói với anh ta về việc bố tôi đêm nào cũng vào phòng ngủ của tôi, còn tôi trong chiếc váy ngủ diêm dúa màu hồng, chỉ biết nhìn chòng chọc lên trần nhà cho đến khi ông ấy hành sự xong. Desi đã yêu tôi kể từ khi nghe lời nói dối đó, tôi biết anh ta hình dung về việc làm tình với tôi, anh ta sẽ dịu dàng và tỏ ra trấn an như thế nào khi đắm mình trong tôi, vuốt ve mái tóc tôi. Tôi biết anh ta mường tượng tôi sẽ thút thít khóc lóc khi trao thân mình cho anh ta.
“Em không bao giờ có thể quay trở lại cuộc sống trước đây được nữa, Desi. Nick sẽ giết em mất. Em sẽ không bao giờ cảm thấy an toàn. Nhưng em không thể để anh ấy vào tù. Em chỉ muốn mình biến mất. Em đã không biết là cảnh sát sẽ nghĩ anh ấy làm điều này.”
Tôi liếc nhìn một cách duyên dáng về phía ban nhạc trên sân khấu, nơi những cụ già thất thập cổ lai hy gầy nhẳng như bộ xương đang cất tiếng hát về tình yêu. Cách bàn của chúng tôi không xa, một gã lưng thẳng đơ với hàng ria mép cắt tỉa gọn gàng ném chiếc cốc của hắn ta vào thùng rác ở gần chúng tôi và ném trượt. Tôi ước gì mình đã chọn một địa điểm đẹp hơn. Và giờ thì hắn ta đang nhìn tôi, đầu nghiêng sang bên với sự bối rối có phần cường điệu. Nếu là một nhân vật hoạt hình, hẳn là hắn ta sẽ gãi đầu, và sẽ tạo ra thứ âm thanh roẹt roẹt. Vì lý do nào đó mà tôi đã nghĩ: Hắn ta trông như một tay cớm vậy. Rồi tôi quay lưng về phía hắn ta.
“Nick là điều cuối cùng mà em phải lo lắng.” Desi nói. “Hãy chuyể̉n sự lo lắng đó sang cho anh và anh sẽ lo liệu việc này.” Anh ta chìa bàn tay ra, một cử chỉ cũ rích. Anh ta là người lưu giữ mọi lo lắng của tôi, đó là một trò chơi mang tính nghi lễ đặc biệt mà chúng tôi đã chơi khi còn ở tuổi thành niên. Tôi vờ như đặt thứ gì đó vào lòng bàn tay anh ta rồi anh ta nắm bàn tay mình lại để giữ chặt lấy nó, và quả thực tôi cảm thấy khá hơn.
“Mà không, anh sẽ không lo việc này. Anh thực sự mong cho Nick chết đi vì những gì anh ta đã làm với em.” Desi nói. “Trong một xã hội lành mạnh thì anh ta sẽ bị như vậy.”
“Thực ra, chúng ta đang sống trong một xã hội điên loạn, vì thế mà em cần phải lẩn trốn.” Tôi nói. “Anh có nghĩ em kinh khủng lắm không?” Tôi vốn đã biết câu trả lời rồi.
“Em yêu, đương nhiên là không rồi. Em đang làm những gì mà em buộc phải làm. Sẽ là mất trí nếu em làm bất cứ điều gì khác.”
Anh ta không hề hỏi về chuyện mang thai. Tôi biết anh ta sẽ không hỏi.
“Anh là người duy nhất biết chuyện.” Tôi nói.
“Anh sẽ chăm lo cho em. Anh có thể làm gì đây?”
Tôi vờ tỏ ra do dự, cắn môi, nhìn đi chỗ khác và rồi quay lại phía Desi. “Em cần tiền để sống một thời gian. Em nghĩ đến việc tìm một công việc, nhưng…”
“Ồi, không, đừng làm vậy. Em ở khắp mọi nơi, Amy à -trên tất cả những bản tin, tất cả các tờ tạp chí. Sẽ có ai đó nhận ra em cho mà xem. Kể cả với bộ dạng này.” Anh ta chạm vào tóc tôi. “Mái tóc trẻ trung này của em. Em là một phụ nữ xinh đẹp, và những phụ nữ xinh đẹp thì rất khó biến mất được.”
“Thật không may là, em nghĩ anh nói đúng.” Tôi nói. “Em chỉ không muốn anh nghĩ rằng em đang lợi dụng anh. Chỉ là em không biết nơi nào khác để…”
Cô phục vụ bàn, một cô nàng tóc nâu hết sức bình thường giả trang thành một cô nàng tóc nâu xinh đẹp, tạt vào và đặt đồ uống của chúng tôi lên bàn. Tôi quay mặt đi tránh nhìn cô ta thì thấy gã đàn ông tò mò có ria mép đó đang đứng xích lại gần hơn một chút, quan sát tôi với nụ cười nhếch mép. Tôi thấy mất cả hứng. Amy Ngày Xưa sẽ không bao đến chỗ thế này. Tâm trí tôi rối bời bởi thứ cola dành cho người ăn kiêng này và mùi cơ thể của chính mình.
“Em đã gọi cho anh một ly gin và tonic.” Tôi nói.
Desi khẽ nhăn mặt.
“Sao vậy?” Tôi hỏi, nhưng đã thừa biết lý do.
“Đó là đồ uống mùa xuân của anh. Hiện giờ anh dùng Jack và bia gừng.”
“Vậy thì chúng ta sẽ gọi cho anh thứ đó nhé, còn em sẽ dùng gin.”
“Không, không sao, đừng bận tâm.”
Gã nhòm ngó kia lại xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. “Có phải gã kia, cái gã có ria mép đó – đừng nhìn lúc này – có phải gã ta đang chăm chăm nhìn em không vậy?”
Desi khẽ liếc nhìn rồ̀i lắc đầu. “Hắn ta đang theo dõi… các ca sĩ.” Anh ta nói từ đó một cách hồ nghi. “Em không chỉ muốn một ít tiền thôi đâu. Em sẽ chán ngán với việc phải lẩn tránh thế này. Không thể nhìn thẳng vào mặt mọi người. Phải sống giữa…” – anh ta dang rộng hai cánh tay để bao quát cả sòng bạc – “…những con người mà anh cho rằng chẳng có nhiều điểm chung với em. Phải sống dưới tiêu chuẩn trung bình của em nữa chứ.”
“Đó là chuyện của mười năm nữa. Cho tới khi em đủ già và mọi chuyện lắng xuống, lúc ấy có thể em sẽ thấy thoải mái.”
“Ha! Em sẵn lòng sống như vậy trong mười năm sao? Amy?”
“Suỵt, đừng nói tên em.”
“Cathy, Jenny, hay Megan hay gì cũng được, đừng lố bịch như thế.”
Cô phục vụ bàn quay trở lại, và Desi đưa cho cô ta tờ hai mươi đô-la rồi xua cô ta đi. Cô ta quay đi và ngoác miệng cười. Giơ cao tờ tiền lên như thể cầm một cuốn tiểu thuyết. Tôi nhấp một ngụm rượu. Đứa bé trong bụng sẽ không ngại đâu.
“Anh không nghĩ là Nick sẽ tố tụng gì nếu em quay về đâu.” Desi nói.
“Gì cơ?”
“Anh ta đã tới gặp anh. Anh cho rằng anh ta định buộc tội…”
“Anh ta đã đến gặp anh sao? Khi nào vậy?”
“Tuần trước. Trước khi anh nói chuyện với em, tạ ơn Chúa.”
Trong mười ngày qua Nick quan tâm đến tôi còn nhiều hơn những gì anh ta thể hiện trong vài năm vừa rồi. Tôi đã luôn mong muốn có một người đàn ông sẽ sẵn sàng đấu tranh vì tôi – một cuộc chiến tàn khốc và đổ máu. Nick tới chất vấn Desi, đó là một sự khởi đầu tốt đẹp.
“Anh ta đã nói gì vậy?” Tôi hỏi. “Anh ta tỏ ra thế nào?”
“Anh ta trông như một tên khốn hạng nhất. Anh ta muốn gán tội cho anh. Kể cho anh một vài câu chuyện điên rồ về việc anh…”
Tôi đã luôn thí́ch thú với lời nói dối đó về việc Desi đã cố tự tử vì tôi.Thành thật mà nói anh ta đã hoàn toàn suy sụp bởi việc chúng tôi chia tay, và anh ta thực sự rất khó chịu, quái đản, lại còn lang thang khắp khu ký túc và hy vọng tôi sẽ quay lại với anh ta.
Vậy nên có thể anh ta cũng đã cố tự tử lắm chứ.
“Nick đã nói gì về em?”
“Anh nghĩ là anh ta hiểu rằng từ giờ không thể nào làm tổn thương em được nữa, rằng thế giới này đã biết và quan tâm đến việc em là ai. Anh ta sẽ phải để em trở về một cách an toàn, và em có thể ly hôn anh ta rồi cưới một người đàn ông phù hợp.” Anh ta nhấp một ngụm. “Rốt cuộc là vậy.”
“Em không thể quay về được, Desi. Ngay cả khi người ta tin mọi việc về sự bạo hành của Nick. Em vẫn là kẻ mà họ căm ghét – em là kẻ đã lừa dối họ. Em sẽ là người bị xã hội ruồng bỏ đáng ghê tởm nhất trên thế giới này.”
“Em sẽ là người bị xã hội ruồng bỏ của anh, dù cho thế nào đi chăng nữa anh sẽ yêu em, và sẽ che chở cho em.” Desi nói. “Em sẽ không bao giờ phải đương đầu với bất cứ điều gì hết.”
“Chúng ta sẽ không bao giờ có thể sống hòa hợp lại với bất cứ ai được nữa.”
“Chúng ta có thể rời khỏi đất nước này nếu em muốn. Sống ở Tây Ban Nha, ở Ý, bất cứ nơi đâu em thích, dành tất cả thời gian của chúng ta thưởng thức hương vị của trái xoài trong nắng. Ngủ muộn, chơi Scrabble, bâng quơ lướt qua những cuốn sách, hay bơi lặn ngoài biển khơi.”
“Và khi chết, em sẽ trở thành một lời chú thích chân trang kỳ dị – một sự khoa trương quái đản. Không. Em có lòng tự trọng của mình, Desi ạ.”
“Anh sẽ không để em trở lại với cuộc sống nhàm chán trước kia đây. Anh sẽ không làm vậy. Đi với anh, chúng ta sẽ sắp xếp cho em ở tạm trong ngôi nhà bên hồ đó. Nó rất tách biệt. Anh sẽ mang qua tạp phẩm và bất cứ gì em cần, vào bất cứ lúc nào. Em có thể trốn ở đó, một mình, cho tới khi chúng ta quyết định phải làm gì.”
Ngôi nhà bên hồ của Desi có nghĩa là một biệt thự tráng lệ, còn mang tạp phẩm có nghĩa là trở thành người tình của tôi. Tôi có thể cảm thấy nhu cầu đó tỏa ra từ anh ta như hơi nóng. Bên dưới bộ vest kia anh ta đang lúng túng, và mong mỏi điều đó sẽ xảy ra. Desi là một tay sưu tầm: Anh ta có bốn chiếc ô tô, ba ngôi nhà, hàng dãy những căn buồng chứa quần áo và giày dép. Anh ta muốn chắc rằng tôi được nhốt trong một tủ kính. Thứ ảo tưởng tuyệt vời nhất của chàng hiệp sĩ áo trắng: Anh ta đánh cắp nàng công chúa bị ngược đãi trước hoàn cảnh khốn cùng của nàng ta và đặt nàng dưới sự bảo vệ xa hoa trong một lâu đài mà không một ai có thể xâm phạm ngoại trừ anh ta.
“Em không thể làm vậy. Nếu cảnh sát phát hiện ra bằng cách nào đó và bọn họ đến lục soát thì sao?”
“Amy, cảnh sát cho rằng em đã chết rồi.”
“Không, lúc này em nên ở một mình. Em có thể mượn một ít tiền của anh được không?”
“Nếu anh nói không thì sao?”
“Thì em sẽ hiểu rằng lời đề nghị giúp đỡ của anh là không hề thành thật. Rằng anh cũng như Nick và anh chỉ muốn kiểm soát em, cho dù bằng cách nào đi nữa.”
Desi im lặng, nuốt một ngụm rượu trong khi quai hàm cắn chặt lại. “Những lời đó thật là vô lý.”
“Cách hành xử đó mới thật là vô lý.”
“Anh không hành xử như vậy.” Anh ta nói. “Anh lo lắng cho em. Hãy tạm ở trong ngôi nhà bên hồ đó. Nếu em cảm thấy bị gò bó vì anh, nếu em cảm thấy không thoải mái, thì lúc đó hãy đi. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là em có được một vài ngày nghỉ ngơi và thư giãn.”
Gã ria mép kia đột nhiên xuất hiện bên bàn chúng tôi, một nụ cười thoáng hiện trên mặt hắn ta. “Thưa cô, tôi không rõ cô có bất kỳ quan hệ nào với gia đình Enloe không vậy?” Hắn ta hỏi.
“Không.” Tôi nói rồi quay đi.
“Xin lỗi, chỉ là trông cô giống ai đó…”
“Chúng tôi đến từ Canada, giờ thì thứ lỗi cho chúng tôi.” Desi gắt gỏng nói, và gã kia đảo mắt, lầm rầm một tiếng xììì, rồi bước trở lại phía quầy bar. Nhưng hắn ta vẫn liếc nhìn tôi.
“Chúng ta nên đi thôi.” Desi nói. “Đến căn nhà bên hồ. Anh sẽ đưa em đến đó ngay bây giờ.” Anh ta đứng dậy.
Ngôi nhà bên hồ của Desi hẳn sẽ có một căn bếp rộng rãi, sẽ có những căn phòng mà tôi có thể thơ thẩn dạo quanh – tôi có thể xoay mình trong đó theo giai điệu “Những ngọn đồi xanh mướt”, chúng hẳn là rộng mênh mông. Ngôi nhà sẽ có wifi và truyền hình cáp – để đáp ứng tất cả các nhu cầu cho một trung tâm chỉ huy của tôi – và có một bồn tắm lớn, những chiếc áo choàng tắm bằng nhung, và một chiếc giường không đến nỗi sập xệ.
Ngôi nhà cũng sẽ có cả Desi nữa, nhưng Desi thì có thể kiểm soát được.
Tại quầy bar, gã đàn ông kia vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, một cách ít tế nhị hơn.
Tôi ngả người qua, hôn nhẹ lên môi Desi. Phải tỏ ra sao cho giống là tôi thực lòng muốn làm vậy. “Anh quả là một người đàn ông tuyệt vời. Em xin lỗi vì đã lôi kéo anh vào chuyện này.”
“Anh muốn bị lôi kéo vào chuyện này mà Amy.”
Chúng tôi đang trên đường trở ra, đi qua một quầy bar đặc biệt tồi tàn, có rất nhiều tivi đang mở rì rầm ở tất cả các góc, và tôi nhìn thấy Ả Gái Trẻ đó.
Ả ta đang tổ chức họp báo.
Andie trông có vẻ nhỏ bé và vô hại. Trông cô ta như một cô trông trẻ, không phải loại trông trẻ khêu gợi trong phim khiêu dâm mà là một cô gái cùng khu phố, người thực sự có thể chơi với trẻ con. Tôi biết đây không phải là con người thật của Andie, bởi tôi đã theo dõi cô ta trong đời thực. Trong đời thực cô ta sẽ mặc chiếc áo ôm sát để khoe khéo bộ ngực, chiếc quần jeans bó chẽn người, và có mái tóc dài gợn sóng. Trong đời thực trông cô ta rất gợi tình.
Lúc này cô ta đang mặc một chiếc váy liền có viền đăng-ten, mái tóc được gài phía sau tai, và trông như thể đã khóc, bởi có hai bọng màu đỏ nho nhỏ phía dưới mắt. Trông cô ta kiệt sức, lo lắng nhưng rất xinh đẹp. Xinh đẹp hơn tôi tưởng. Tôi chưa bao giờ nhìn cô ta ở gần đến thế. Cô ta có tàn nhang.
“Ồ, chết tiệt.” Một phụ nữ có mái tóc màu vang đỏ rẻ tiền thốt lên với bạn mình.
“Ôi không, tôi thực sự bắt đầu thấy tội nghiệp cho anh ta rồi.” Cô bạn kia nói.
“Những thứ vớ vẩn trong tủ lạnh nhà tớ còn già hơn con bé này. Đúng là một tên khốn.”
Andie đứng sau micro và cúi mặt nhìn qua đôi lông mi đen tuyền khi nói lời tuyên bố, bàn tay cô ta run rẩy. Môi trên của cô ta ướt nhoẹt, dưới ánh đèn máy quay nó trở nên bóng nhẫy. Cô ta đưa ngón tay trỏ của mình lên quệt mồ hôi. “Ừm. Lời tuyên bố của tôi là: Tôi đã ngoại tình với Nick Dunne từ tháng Tư năm 2011 cho tới tháng Bảy năm nay, trong khi vợ anh ta, Amy Dunne, đã mất tích. Nick là thầy giáo của tôi tại trường Cao đẳng Sơ cấp Bắc Carthage, chúng tôi trở nên thân thiết, và rồi mối quan hệ đã tiến xa hơn.”
Andie ngừng lại hắng giọng. Người phụ nữ tóc đen phía sau cô ta, không nhiều tuổi hơn tôi là mấy, đưa cho cô ta một cốc nước, chiếc cốc rung rung và cô ta uống thật nhanh.
“Tôi vô cùng xấu hổ vì có quan hệ với một người đàn ông đã có vợ. Điều đó đã đi ngược lại với tất cả những giá trị của tôi. Tôi thực lòng tin rằng mình đã yêu” – cô ta bắt đầu khóc, giọng nghẹn ngào – “Nick Dunne và rằng anh ấy cũng đã yêu tôi. Anh ấy nói với tôi rằng mối quan hệ giữa họ đã chấm dứt và họ sẽ sớm ly hôn. Tôi không biết Amy Dunne đã có thai. Tôi đang hợp tác với cảnh sát trong việc điều tra về sự mất tích của Amy Dunne, và tôi sẽ làm mọi việc trong khả năng của mình để trợ giúp.”
Giọng cô ta nghe lí nhí và trẻ con. Cô ta ngước lên nhìn một rừng máy ảnh phía trước và có vẻ sốc, rồi lại nhìn xuống. Hai gò má đỏ ửng.
“Tôi… tôi.” Cô ta bắt đầu thổn thức, và mẹ cô ta – người phụ nữ đó hẳn phải là mẹ cô ta, bọn họ có đôi mắt giống hệt nhau, to quá cỡ như của những nhân vật hoạt hình – khoác một tay lên vai cô ta. Andie tiếp tục đọc. “Tôi rất hối tiếc và cảm thấy xấu hổ vì những gì tôi đã làm. Và tôi muốn có lời xin lỗi tới gia đình Amy vì bất cứ nỗi đau khổ nào tôi đã gây ra cho họ. Tôi đang hợp tác với cảnh sát trong việc điều… Ồ, tôi đã nói phần này rồi.”
Cô ta mỉm cười ngượng ngùng một cách yếu ớt, cánh nhà báo nhẹ nhàng cười khích lệ.
“Tội nghiệp bé con.” Người phụ nữ tóc đỏ nói.
Ả là một con bé con bẩn thỉu thì có,ả không đáng được thương hại. Tôi không thể tin được là sẽ có người thấy thương hại cho Andie. Tôi thực sự không muốn vào tin điều đó.
“Tôi là một sinh viên hai mươi ba tuổi.” Cô ta nói tiếp. “Tôi chỉ mong nhận được một khoảng riêng tư để hàn gắn vết thương lòng trong quãng thời gian thực sự đau khổ này.”
“Chúc may mắn với điều đó nhé.” Tôi lẩm bẩm khi Andie quay lưng bước đi và một nhân viên cảnh sát từ chối nhận bất cứ câu hỏi nào rồi bọn họ bước ra khỏi ống kính máy quay. Tôi nhận ra mình đang nghiêng sang trái cứ như là tôi có thể đi theo bọn họ vậy.
“Con cừu non tội nghiệp.” Người phụ nữ lớn tuổi hơn nói. “Cô ta có vẻ sợ hãi.”
“Tôi nghĩ rốt cuộc anh ta đã làm chuyện đó rồi.”
“Anh ta đã ngoại tình với cô gái đó hơn một năm trời.”
“Tên khốn nạn.”
Desi huých tay vào tôi và mở to đôi mắt như muốn hỏi: Tôi có biết về vụ ngoại tình không? Tôi có ổn không? Nét mặt tôi đang toát lên vẻ căm phẫn – con cừu non tội nghiệp, khốn kiếp – nhưng tôi có thể giả bộ đó chỉ vì sự phản bội kia. Tôi gật đầu và mỉm cười một cách yếu ớt. Em ổn mà. Chúng tôi chuẩn bị rời đi thì tôi thấy bố mẹ mình, nắm tay như mọi khi, và cùng bước lên về phía micro. Trông mẹ tôi như vừa cắt tóc. Tôi tự hỏi liệu tôi có nên giận hay không khi bà đã chọn thời điểm giữa lúc tôi đang mất tích để đi làm đẹp cho bản thân mình. Khi ai đấy chết và người thân của họ tiếp tục sống, bạn luôn nghe người ta nói rằng người đã nằm xuống kia hẳn là muốn như vậy. Nhưng tôi không muốn như vậy.
Mẹ tôi lên tiếng. “Lời tuyên bố của chúng tôi ngắn gọn thôi, và sau đó chúng tôi sẽ không trả lời câu hỏi nào. Điều trước tiên, xin có lời cảm ơn vì sự quan tâm lớn lao dành cho gia đình chúng tôi. Dường như thế giới này cũng yêu mến Amy nhiều như chúng tôi vậy. Amy: Chúng ta nhớ giọng nói ấm áp và sự hài hước của con, sự hóm hỉnh hoạt bát và cả trái tim rộng lượng của con nữa. Con thực sự rất tuyệt vời. Chúng ta sẽ đưa con trở về với gia đình. Mẹ biết chúng ta sẽ làm được. Điều thứ hai, chúng tôi không biết rằng con rể của chúng tôi, Nick Dunne, đã ngoại tình cho tới sáng ngày hôm nay. Kể từ khi cơn ác mộng này xảy đến, anh ta rất ít tham gia, ít quan tâm và ít lo lắng hơn là anh ta cần phải tỏ ra như vậy. Cứ cho rằng anh ta là người vô tội, thì chúng tôi vẫn coi hành vi đó là một cú sốc. Với thông tin mới mẻ này, chúng tôi không còn cảm thấy như vậy nữa. Do đó, chúng tôi xin rút lại sự ủng hộ đối với Nick. Khi tiếp tục với công việc điều tra, chúng tôi chỉ có thể hy vọng Amy sẽ quay trở về với chúng tôi. Câu chuyện của Amy phải được tiếp tục. Cả thế giới đang sẵn sàng cho một chương mới trong câu chuyện này.”
Amen, tiếng thốt lên của ai đó.