Hạ Huyền Lục Dazai

Chương 17: 17: Giả Dối Anh Hùng Cứu Quỷ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Chương 17.

Anh hùng giả dối cứu quỷ.

Bất luận là nhân loại hay là quỷ ăn thịt người, nếu bị Nhật Luân kiếm cắt đứt cổ, đều không thể tiếp tục tồn tại.

Nhưng thị lực cường đại của Rengoku nói cho hắn biết, con quỷ trước mặt này không hề có chút dao động.

Khi ý thức được bản thân đang gần kề với cái chết, bất luận là làm trò hề khi khủng hoảng, hay phẫn nộ hoặc không cam lòng, nhưng ở trên mặt Dazai hắn không tìm được bất cứ dấu vết nào của những cảm xúc đó.

Rengoku chỉ có thể nhìn thấy sự bình tĩnh cùng — tư thái hoan nghênh.

Con quỷ ở trước mặt chào đón cái chết, ở thời điểm sinh mạng của bản thân sắp đi đến hồi kết mà cảm thấy vui sướng.

Đây chẳng phải là sự tình đáng châm chọc nhất sao, nếu những ác quỷ đó thật sự muốn chết, tại sao lại ở trong đêm đen dựa vào việc ăn thịt người để kéo dài hơi tàn?
Chỉ là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Rengoku Kyojuro đã bắt đầu chán ghét Dazai Osamu.

Hết thảy mọi thứ đều phát sinh ở trong chớp nhoáng, trong không trung ở nơi không xa truyền đến một tiếng vang không lớn không nhỏ, sau đó Rengoku Kyojuro chỉ cảm thấy hoa mắt, Dazai vốn dĩ sắp bị va chạm xuống mặt đất bỗng nhiên biến mất không thấy tung tích.

Rengoku giống như con mèo lộn một vòng rồi rơi xuống đất, tầm mắt nâng lên nhìn phía trên, thấy con quỷ cực kì tự nhiên mà dừng ở trên nhánh cây một cách đầy uyển chuyển nhẹ nhàng.

Con quỷ tóc màu hồng nhạt đứng ở trên nhánh cây ngay cạnh Dazai, hoa văn màu xanh biển trên người đang dần dần khôi phục.

Hiển nhiên khi hắn cứu Dazai đồng thời bị hiệu quả do Nhân Gian Thất Cách gây ra khiến tạm thời mất đi năng lực của quỷ.

Nhưng điều này cũng thuyết minh hắn dù không có sức mạnh của quỷ, thân thủ cùng lực khống chế chuyển hóa sức mạnh của bản thân cũng đã đạt đến trình độ tuyệt hảo, có thể căn cứ tình huống bản thân sẽ bị chuyển hóa mà điều chỉnh phương châm, thậm chí có thể đoạt người từ bên dưới tay của Viêm Trụ, những con quỷ bình thường tuyệt đối không thể so sánh với hắn.

Hắn nâng lên mí mắt cùng lông mi màu hồng nhạt, chữ Thượng Huyền Tam hiện lên trong đôi mắt cực kì rõ ràng.

“Nguy hiểm thật, cảm ơn nha, Akaza – kyakka,” Dazai ở sau lưng Thượng Huyền Tam cười nói, ý định muốn chết vừa rồi ở trên người anh giống như đã hoàn toàn biến mất.

Nếu muốn đem anh – người hiện tại đang không ngừng kêu thật đáng sợ thật đáng sợ để so sánh cùng người nào đó làm đối lập, thì hẳn là chỉ có cậu bé vàng sử dụng Hơi Thở của Sấm kia thôi.

Nhưng khác với cậu bé vàng đó, sự biểu diễn phù hoa(*) của Dazai chỉ có thể khiến người ta cảm thấy anh sâu không lường được.

(*) Phù hoa: giải thích khá nhiều rồi ha, chính là cái không hề giả trân đó:)))) sau gặp lại sẽ không giải thích nữa nha, không lầm thì đủ 3 lần rồi.

“Quá yếu,” Con quỷ tên Akaza ghét bỏ nói, hiển nhiên cũng không phải vì tình cảm hữu ái hòa hợp xuất phát từ giữa những người đồng nghiệp mới ra tay cứu Dazai, ngược lại giống như mệnh lệnh của con quỷ bên trên, bất đắc dĩ mới phải làm.

Kỳ thật sau một hồi đánh giá nãy giờ mà nói, Rengoku thậm chí cùng con quỷ xa lạ này sinh ra ảo giác thưởng thức lẫn nhau.

Nhưng cũng đúng là như vậy, làm người khác không thể không tò mò muốn nghiên cứu vì sao Kibutsuji Muzan lại để ý một con quỷ không có thực lực, thậm chí cũng không thể nào nguyện ý nghe mệnh lệnh của Quỷ Vương như những con quỷ bình thường khác, thậm chí còn đem anh thành Hạ Huyền Lục.

Nếu không phải quỷ không có khả năng sinh đẻ, có lẽ bọn họ đều phải cho rằng vị Hạ Huyền Lục này thực chất chính là con riêng của Kibutsuji Muzan, trong đầu Rengoku hiện lên ý tưởng nguy hiểm nào đó.

“Đúng đúng, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, bởi vì việc luyện tập gì đó quá vất vả nha,” Dazai gật đầu, “Vừa rồi Akaza – kyakka còn đang ở phụ cận, cản giác được bên này có trụ cột nên mới lại đây sao?”
“Câm miệng.

” Akaza lãnh khốc mà trả lời, “Sự ồn ào của ngươi khiến ta nhớ đến một tên cực kì ghê tởm.”
Dazai ý đồ tự hỏi những người có thể ở trước mặt Akaza nói lời cợt nhả còn không bị giết chết xem có những ai, sau đó còn đem chính bản thân mình cũng thấy ghê tởm tới làm một điều kiện.

Là Douma sao — là Douma đi! Akaza, ngươi nhất định là muốn nói Dazai cùng Douma rất giống nhau, đều cực kì phiền phức!
Vì thế nên Akaza cảm thấy sau lưng không còn động tĩnh gì, vì để đảm bảo Dazai còn chưa có chết, quay đầu lại để nhìn, liền thấy Hạ Huyền Lục vừa rồi còn tràn đầy sức sống đang ngồi xổm trong bóng râm của nhánh cây, cả người toát ra hắc khí không rõ, lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó như ta mới không giống tên biến thái kia hay rõ ràng ta được rất nhiều tiểu thư xinh đẹp hoan nghênh .

Xác nhận không có lầm, đúng là anh em song sinh với tên Douma kia.

Mặt Akaza tràn đầy hắc tuyến — tuy nói thoạt nhìn so với bình thường cũng không có gì khác biệt lắm — đem sự tức giận đầy đầu mà không thể đánh Dazai chuyển dời lên người Tanjirou hiển nhiên đang bị trọng thương, vừa mới đi ra từ trong đoàn tàu.

Nếu dùng mắt thường thì rất khó nắm bắt được tốc độ của hắn, nếu tình huống không có Dazai làm suy yếu thì tốc độ của hắn còn nhanh hơn.

Rengoku rút kiếm ra khỏi vỏ: Hơi Thở của Lửa • Thức thứ tư •Thịnh Viêm Hải Triều! (Ngọn lửa tựa như sóng biển dào dạt)
Ngọn lửa rít gào hình thành lốc xoáy, giống như có sinh mệnh mà lao đến khoảng trống giữa Tanjirou và Akaza, ngọn lửa mạnh mẽ nuốt chửng cánh tay trái đang nắm lại đấm ra để chuẩn bị tấn công Tanjirou của Akaza trong thoáng chốc.

Nhưng mà Akaza không hề tạm dừng vì bị tấn công, mà nương theo lực đạo của ngọn lửa mà xoay người một cái xong vọt tới bên cạnh Rengoku, thế phá hư sát trận dưới chân cũng đồng thời triển khai, cánh tay trái cũng hồi phục hoàn toàn.

“Kiếm pháp không tệ!” Hắn cười to nó, “Rất mạnh! Ta là Akaza — ngươi tên là gì?”
“Rengoku Kyojuro!” Rengoku chém ra một kiếm tràn đầy sức sống, không vì năng lực khôi phục kinh người của Thượng Huyền Tam mà sinh ra ý niệm lùi bước, tuy rằng hai người đứng cách nhau không xa, nhưng đều lựa chọn cách kêu gọi trung khí mười phần để nói chuyện với đối phương.

“Vì cái gì mà ngươi lại xuống tay người đang bị thương?” Rengoku nói, đúng hơn là chất vấn nhưng nguyên khí(*) vẫn tràn đầy như cũ, cho dù là lúc này, nụ cười trên mặt hắn vẫn không có chút dao động.

Kỳ thật hắn vốn định dùng từ kẻ yếu nhưng lại liên tưởng đến con quỷ ăn thịt người Dazai Osamu, nên từ này không thích hợp để nói ra lắm.
(*) Nguyên khí: vạn vật khi được sinh ra đều có năng lượng của riêng mình, đó là nguyên khí.

Quả nhiên đàn ông dựa vào nắm đấm để nói chuyện, Dazai ngồi trên cành cây mà đung đưa chân, ngọn lửa lan gần đến bên này khi chạm vào vạt áo anh sẽ bị tiêu tán hoàn toàn, thậm chí còn gợi ra tác dụng sưởi ấm vào ban đêm.

Anh liếc mắt nhìn Hashibara Inosuke đang đỡ người bệnh, Kamado Nezuko đã ngủ có lẽ vì tiêu hao quá nhiều năng lượng, còn cả Agatsuma Zenitsu còn chưa từ trong mộng tỉnh lại vẫn có thể sử dụng Hơi Thở của Sấm, đột nhiên cảm thấy hít thở có chút khó khăn.

Akaza – kyakka, trước khi ngài lao lên phía trước đánh nhau, có thể suy xét đến việc chạy trốn như thế nào một chút không? Dazai chính là Hạ Huyền nhu nhược yếu đuối tay không thể trói gà bắt lợn, mà ánh mắt khiếp sợ của Tanjirou nhìn về phía này, hiển nhiên đã phát hiện tung tích của anh.

Dazai không thể lại tiếp tục lừa mình dối người, vì thế ở trước sự khiếp sợ đến mức khuôn mặt sắp biến thành biểu tình ⊙ロ⊙ của Tanjirou mà giơ tay lên dùng sức vẫy vẫy với cậu, giống như không hề tự giác phát hiện bản thân đang ở trên chiến trường, bị quân địch tìm thấy tung tích.

“Kamado – kun –!” Dường như anh thậm chí còn đang sợ đối phương không kịp nhìn đến mình, đôi tay hợp lại thành hình cái loa đặt ở bên miệng, hô lớn, “Miệng vết thương còn — tốt — sao? Nhớ rõ cách tập trung hoàn toàn • để hít thở không, lại tập trung chú ý một chút!”
Trong lúc nhất thời, tuy rằng Rengoku cùng Akaza đang đắm chìm ở trong chiến đấu đến mức càng đánh càng xa nên không nghe được Dazai hét lên hai lăm chữ, nhưng mà bọn Tanjirou lại nghe rõ, khiếp sợ với Dazai, tại sao anh lại biết được sự huyền bí của phương pháp hô hấp.

Nói thật, bị Hạ Huyền Lục chỉ giáo như vậy, Tanjirou suýt nữa không giữ được hơi thở đang kìm hãm mạch máu của mình, đau đến mức hít sâu một hơi.

“Này, cái tên đang ở trên cây kia!” Kiếm sĩ mang bộ đầu heo trải qua cuộc chiến đấu vừa rồi cũng không có bị thương nặng, hiện tại vừa nhìn thấy Dazai, đôi mắt liền sáng lên, giống như vì cuộc chiến kế tiếp mà cảm thấy hưng phấn, “Đại nhân Inosuke ta tới đây! Heo tiến công!”
Không thể không nói, cảm nhận của dã thú quả thực khiến người ta kinh ngạc cảm thán, cậu ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận định Dazai không phải quỷ, vì thế cũng không gọi anh là quỷ, chỉ coi Dazai như một đối thủ bình thường nhất, song kiếm có răng cưa che kín lưỡi thủ thế sẵn sàng chiến đấu xong liền lao tới bên cây đại thụ mà Dazai đang ngồi ở trên.

Dazai nhìn thoáng qua Akaza hiển nhiên đang đắm chìm trong việc khuyên bảo Kyojuro biến thành quỷ, biết rõ lần này chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trong hàn quang của lưỡi kiếm, anh nhắm mắt lại, cảm nhận được trang giấy hơi mỏng trong lồng ngực bắt đầu hơi hơi nóng lên —
Bàn tay ấm áp bắt lấy cánh tay anh, kéo anh xuống từ trên nhánh cây cao, lấy góc độ khó khăn mà xảo diệu đến không thể tưởng tượng được mà tránh né hai lưỡi kiếm lao tới, thật giống như chủ nhân đôi tay kia biết trước hướng đi của hai lưỡi kiếm mà Inosuke cầm, Dazai thậm chí có thể cảm nhận được hàn khí kim loại cọ qua sườn mặt khi thanh kiếm đi qua.

Cái tay kia lập tức buông lỏng ra, sau đó lại kéo lấy Dazai một lần nữa để tránh né về phía khác.

Dazai lại có chút không dám mở to mắt: Là ai có kĩ thuật xảo diệu đến như vậy? Dazai chỉ có thể nghĩ đến một người.

Có lẽ bởi vì mất đi thị lực, dưới chân anh vướng phải một cái rễ cây, thiếu chút nữa liền ngã trên mặt đất.

Nam nhân đang lôi kéo anh không thể không dùng sức hơn một chút để giữ chặt lấy anh, nhánh cây dưới chân không thể chịu nổi sức nặng của hai người trưởng thành nên phát ra âm thanh răng rắc báo hiệu sắp gãy.

Không thể cứ tiếp tục trốn tránh như vậy, đây là việc nguy hiểm không cần thiết.

Dazai • người luôn luôn không ngại việc đem bản thân mình ném vào bên trong thế cục mạo hiểm, một cái một cái lại càng nguy hiểm đến tính mạng • đột nhiên mở to mắt, một tay bám lấy chạc cây, thuận lợi đáp xuống mặt đất, ở giữa đường buông cái tay đang nắm lấy mình từ đầu đến giờ kia ra.

Nhân Gian Thất Cách quá nguy hiểm, đối với người sở hữu năng lực Thiên Y Vô Phùng mà nói —
Ánh vào trong mắt chính là thân ảnh đã được anh dự kiến từ trước, nhưng sợi tóc màu đỏ vẫn khiến Dazai không thể dời ánh mắt đi chỗ khác.

Người đàn ông cao lớn, mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt đứng ở trước mặt anh, thật giống như chỉ cần vươn tay là có thể với tới, nhưng một khi chạm vào thì người đó liền trở thành ảo ảnh bị vỡ vụn, sau đó rải rác bay xuống.

Odasaku, Odasaku.

Anh há miệng thở dốc, lại không thể nói được lời nào cả, cũng không thể gọi ra được cái tên kia.

Tiếng gió ở xung quanh, âm thanh kim loại va chạm giao đấu, thanh âm Inosuke đang nói gì đó, giống như đều cách bản thân anh một tầng pha lê thật dày, chạm không đến bên tai của Dazai.

“Dazai.

” Oda Sakunosuke rút ra khẩu súng giắt ở thắt lưng, an toàn tránh thoát hai thanh kiếm đang lao đến, nhìn Inosuke thấy một chiêu không thành lại lần nữa tấn công về phía này, bình tĩnh mà nói.

Anh không hề dò hỏi đây là chỗ nào, kẻ thù là người nào, cũng không hỏi vì sao Dazai Osamu thoạt nhìn cao lớn hơn rất nhiều so với lần từ biệt trước kia, cũng không hỏi rốt cuộc tại sao bản thân đã chết lại có thể sống lại.

Dây thanh quản của Dazai rốt cuộc có thể bài trừ khô khốc mà phát ra âm thanh nghẹn ngào, băng vải trên cổ đã bị tẩm ướt, là do nước mắt chẳng biết từ khi nào đã không ngừng rơi xuống từ trong hốc mắt.

Thanh niên khi bị mất đi bạn bè cũng không hề rơi một giọt lệ, lúc này lại không thể áp chế được nội tâm chua xót cùng mừng rỡ như điên.

“Odasaku.” Odasaku Odasaku Odasaku — anh cưỡng chế bản thân dừng lại, không cần lặp lại tên bạn thân một cách vô nghĩa, không cần gây trở ngại cho Odasaku để hắn có thể chuyên tâm đối phó với kẻ địch.

Nhưng mà Inosuke giống như đã chịu dừng lại, cậu nhìn Dazai, không kiên nhẫn mà gõ song kiếm trong tay như cũ, nhưng cũng không có ý tứ sẽ công kích về phía này.

Oda do dự trong chốc lát, gật gật đầu với đứa trẻ ăn mặc trang phục kì quái ở trước mặt, sau đó đi về phía Dazai vẫn đang bị cố định tại chỗ không thể nhúc nhích chút nào.

Anh cho thanh niên một cái ôm thật vững chắc.

“……..!Odasaku.

” Dazai sững sờ ở nguyên một chỗ, mấy giây sau mới dùng cánh tay của mình ôm chặt lấy thân thể ấm áp ở trước mặt mặc dù vẫn không dám tin tưởng, sau đó không thể ngăn được nước mắt làm ướt băng vải, làm ướt nhẹp vạt áo của chính mình, cũng lưu lại những vệt nước nho nhỏ trên chiếc áo gió thiển sắc(*) của Oda.
(*) Thiển sắc: màu vàng đất, hoặc màu nhạt nhạt.

Hiểu theo nghĩa nào cũng thế cả:v
Bàn tay ấm áp của anh đặt lên trên đầu của Dazai.

Chữ Hạ lục thật nhỏ trong con mắt màu nâu cọ cũng bị nước mắt làm cho mơ hồ, chỉ có ánh sáng mặt trời vẫn như cũ chiếu rọi ở trong đó.

Mặt trời đã mọc.

__________________________
Ain: Cuối cùng anh ta cũng xuất hiện ???? trời ơi khi mà dịch đến chương 17 mới thấy anh ta xuất hiện mà khổ sở không nói nên lời.

Thấy Dazai triệu hồi(?) được những người ở trong sở thám tử, tôi nghĩ anh ta cũng sẽ được xuất hiện nhưng không ngờ xuất hiện chậm thế.

Có lẽ Dazai cũng hi vọng đó, nhưng lại không dám tin vào sự hi vọng đó nên cứ chờ đợi chăng? ???? mẹ cái OTP toàn thủy tinh này, nhưng mà vẫn không thể dừng việc yêu thương hai người này lại uhuhu.

Thương hai người quá rồi, cái ôm hội ngộ bao lâu mà tôi không dám nghĩ đến ????
Cùng là ôm nhưng tôi lại vẽ cái ôm này, đường ở bên trên rồi nên ăn chút thủy tinh ở dưới này đi:))

P/s: gáy OTP xong rồi, rốt cuộc anh Viêm có kết quả như nào huhu ???? có giống chính truyện không đấy_.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.