Hạ Huyền Lục Dazai

Chương 25: 25: Kokushibo Yếu Tố Phát Hiện



Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Chương 25 Kokushibo yếu tố phát hiện
Kokushibo.

Thanh âm của Muzan truyền đến từ sâu thẳm trong trí não, ẩn chứa bất mãn không hề khó đoán.

Kibutsuji Muzan chính là một con quỷ yếu đuối như vậy, dù cho bản thân đã đứng ở trên đỉnh nhọn của thực lực, hắn cũng không thể chịu đựng được việc thuộc hạ đắc lực nhất rời khỏi chính mình dù chỉ một giây.

Vừa rồi Kokushibo chịu ảnh hưởng của năng lực Nhân Gian Thất Cách mà trở lại thành nhân loại, Muzan đột nhiên cảm giác được thuộc hạ của mình cứ như vậy biến mất, không khó tưởng tượng ra hắn đã mất khống chế như thế nào.
Nhưng Kokushibo đương nhiên không nghĩ như vậy, hắn đã có thói quen áp chế suy nghĩ của chính mình, rất nhiều thời điểm Muzan chỉ thấy một mảnh trống rỗng, họa chăng vào thời điểm chiến đấu mới ngẫu nhiên lộ ra vài phần hưng phấn.

Mà Kibutsuji Muzan coi thường việc không hề bình thường này, hắn tự xưng là sinh vật hoàn mỹ, tuyệt đối sẽ không để ý hình thức tư duy của nhân loại, mà đại đa số những con quỷ dưới trướng hắn chung quy vẫn không thoát khỏi tri giác hay nhận thức khi vẫn còn làm người.

Nói cách khác, Kibutsuji Muzan không hiểu nhân tâm, cũng không hiểu cách cai quản thuộc hạ của mình.
Nếu không phải đã trải qua hơn trăm năm, hắn cơ bản đã không hiểu hành vi hình thức kì lạ này của Muzan.

Vì thế đối mặt với chất vấn vì sao hắn lại không phản kháng để Dazai Osamu sử dụng Nhân Gian Thất Cách lên bản thân mình, lúc này chọn một câu trả lời tùy ý, dù không biếng nhác nhưng cũng đủ để cho qua chuyện.

Trải nghiệm….!Làm nhân loại yếu ớt…..
Sau đó mới có thể phát huy ưu thế của quỷ đến tận cùng.

Ít nhất Muzan đã lý giải như thế này, dù sao Kokushibo cũng không hề suy nghĩ cái gì, hắn cũng nghiễm nhiên nghĩ mình đã đúng.

Nhưng mà tưởng tượng đến bộ dáng nhân loại của Kokushibo, liền khó tránh khỏi nghĩ đến một gương mặt khi hắn vẫn đang trà trộn trong thế giới loài người —— Một gương mặt giống y như đúc với Tsugikuni Yoriichi.
Là nam nhân đáng sợ đã đánh Quỷ Vương trong thời kỳ hưng thịnh đến mức hắn phải tự chia mình thành 1800 mảnh để chạy trốn đó.

Kibutsuji Muzan cơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác đau bỏng cháy cực kì khủng bố từ thức cuối cùng của Hơi Thở Mặt Trời, so với cảm giác đau đớn ngày trước dường như hơn gấp ngàn lần, khiến hắn suy sụp một thời gian dài.
Kibutsuji Muzan dường như ngay lập tức lâm vào trong PTSD(*) mang tên Tsugikuni Yoriichi, hận không thể đào năm bộ não trong cơ thể mình ra nghiền nát, vì thế cũng không có truy cứu đến cùng, chỉ yên lặng lùi về góc mà ngày xưa bản thân đã trốn tránh để run rẩy.

(*)PTSD: post-traumatic stress disorder, hậu chấn thương tâm lý.

Nôm na là gặp sự kiện gì đó ảnh hưởng quá lớn dẫn đến sau này tinh thần bất ổn, mọi người có thể tìm hiểu về sốc chiến tranh để biết thêm về cái này.
Vậy ngươi tiếp tục bảo vệ Dazai Osamu khỏi tay Sát Quỷ Đội, đưa hắn sống sót về gặp ta.
Chỉ nói một câu mệnh lệnh như vậy, Muzan tâm thần không yên mà chọn rút lui, phỏng chừng thật lâu sau đó cũng sẽ không để ý đến trong đầu của Kokushibo đang nghĩ cái gì.
Nhưng mà chỉ có Dazai Osamu đang ngồi cạnh Kokushibo, mới có thể nhìn đến lỗ trống ưu thương cùng bàng hoàng trên mặt Thượng Huyền Nhất mà chính bản thân hắn cũng không chú ý tới.
Cái này không phải rất đáng giá sao.

Dazai cười cực kì vui sướng.
“Kokushibo các hạ rất thích ánh trăng sao?” Hắn hỏi, “Nếu không phải vì hơi thở cũng là hơi thở của Mặt Trăng, chỉ nhìn mặt ngoài hoàn toàn sẽ không nhìn ra các hạ là loại thích ngắm trăng đó.”
“Cũng không…… Thiên vị ánh trăng……”
Thời điểm giao lưu bình thường, Kokushibo quả thật là một con quỷ lễ phép đến mức khiến người ta khó có thể tin được, đối với những vấn đề không mạo phạm quả thực chính là loại hỏi gì đáp nấy.
“Nhưng mà kiếm kĩ của các hạ thật xinh đẹp,” Dazai không hề bủn xỉn với lời khen của chính mình, ” Thời điểm nhìn thấy đao hình của Hơi Thở của Mặt Trăng, giống như đang ngắm trăng —— nhưng mà so với cái kia lại càng nguy hiểm trí mạng gấp trăm lần, cho nên cũng càng xinh đẹp.”
Nói, trên mặt anh liền mang ra một chút mỉm cười bệnh trạng, giống như là anh đã từng nằm trên mặt đất, hoặc như lúc anh đã cười khi địch nhân chĩa súng vào anh mà bắn hụt.
“Là ánh trăng tươi sáng bên trong thế giới bẩn thỉu này nha, có bao nhiêu người ở thời điểm trước khi chết có thể nhìn được cảnh tượng tốt đẹp như vậy đâu.” Trong thanh âm của anh lộ ra hâm mộ không che giấu chút nào, cũng không có nửa phân dối trá cùng cực.
Kokushibo không khỏi ghé mắt qua nhìn Dazai một cái.

Đánh giá như thế là lần đầu tiên hắn được nghe.

Vào lúc hắn mới nắm giữ được hơi thở, các đồng đội trong Quỷ Sát Đội cũng chỉ dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn hắn.

Vào lúc hắn trở thành quỷ, tất cả những người nhìn hắn trong mắt chỉ có sợ hãi, những con quỷ cấp thấp cũng như vậy, Kibutsuji Muzan lại càng không có khả năng khen ngợi năng lực của thuộc hạ, càng không có người sẽ hâm mộ Hơi Thở của Mặt Trăng khi có thể đối mặt với nó —— bởi vì những người này đều đã trở thành người chết.
Bởi vậy, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn nghe được ca ngợi trần trụi như vậy.
Mặc kệ là người quái dị đầy quái gở, lại có kẻ nào sẽ không thích bản thân được ca ngợi? Mặc kệ lời ca ngợi của Dazai lại khiến người ta sởn tóc gáy đến mức nào cũng vậy.

“Nếu không phải rất thích ánh trăng, vậy tại sao các hạ lại chọn Hơi Thở của Mặt Trăng vậy?” Dazai nhìn thấy biểu tình của Kokushibo trong một thoáng có chút hòa hoãn, tựa như vô tình hỏi.

“Cũng không phải là lựa chọn……” Kokushibo chậm rãi nói, hiển nhiên tâm tình của hắn không tồi, cũng hoàn toàn không để ý đến vấn đề gần như du củ(*) của Dazai, thế nhưng thật sự trả lời anh, “Ta đến từ…!Đời thứ nhất….!Kiếm sĩ……!Tự mình nắm giữ bí pháp hơi thở.”
(*) Du củ: vượt quá các quy tắc, đạo đức, luật lệ.

Ở đây chắc mang nghĩa mạo phạm.
“Thật là lợi hại!” Dazai chắp tay trước ngực, trong ánh mắt cơ hồ có thể nhìn thấy hình ngôi sao sáng lấp lánh, “Tự mình cũng có thể nghiên cứu ra được Hơi Thở của Mặt Trăng! Nhưng nếu đặt mình vào Quỷ Sát Đội mà nói —— thì không phải thái dương sẽ càng gây ra thương tổn lớn hơn cho quỷ sao? Vì sao các hạ không tự nghĩ ra Hơi Thở của Mặt Trời đâu?”
Vào thời điểm Dazai nói năm chữ Hơi Thở của Mặt Trời, khí thế trên người Kokushibo liền thay đổi.

Cái loại thật lớn thống khổ đã nội liếm cùng ẩn nhẫn rất lâu xuất hiện vết nứt, mà tình cảm mãnh liệt thoát ra lại là phẫn hận, ghen ghét, cùng với ngập đầu bi thương mà có lẽ ngay cả bản thân Kokushibo cũng không phát hiện ra.
“Nắm giữ Hơi Thở của Mặt Trời chính là một vị thiên tài chân chính, không ai có thể học được hơi thở của Yoriichi.” Kokushibo cơ hồ vô pháp tự khống chế mà nhanh chóng nói xong câu này.

Ngay sau đó giống như nhận ra bản thân đã lộ ra sơ hở mà bản thân mình không nên lộ, nhấp khẩn môi.

Nhưng mà Dazai đã bắt được một tia kẽ nứt này.
“Thật là đáng tiếc nha, nếu vị kia cũng biến thành quỷ thì tốt biết bao,” Dazai cười nói, “Ánh sáng của mặt trời nha, nếu có thể nhìn thấy mà nói, có lẽ cũng không phụ ý tưởng tự sát một cách thoải mái tươi tắn và tràn đầy tinh thần phấn chấn của ta đó.”
Giây tiếp theo, Dazai bỗng nhiên ngửa ra sau, đôi mắt che kín nhìn thanh đao tạm dừng ở vị trí ngay trước cổ anh, giống như chỉ cần dùng thêm một phần lực sẽ trực tiếp cắt qua làn da.
Nhưng mà hai người ở đây đều biết cái này chẳng qua chỉ là một dạng cảnh cáo không hề có lực uy hiếp, chỉ sợ trước khi cắt vào động mạch chủ trên cổ Dazai, thanh đao này sẽ chịu ảnh hưởng của Nhân Gian Thất Cách mà tan rã.
Nhưng đồng thời, muốn giết chết Dazai Osamu, Kokushibo thậm chí hoàn toàn không cần vận dụng hơi thở của chính mình.

Hắn cảnh cáo Dazai Osamu, đây là điểm mấu chốt không thể động vào.

Tsugikuni Yoriichi không có khả năng biến thành quỷ, loại khả năng này gần như đều trở thành sự khinh nhờn với thái dương.

“Được rồi, được rồi.” Dazai cười hì hì, nói cho có lệ, cũng hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, vỗ vỗ tay đứng lên, “Ta đói bụng, Kokushibo các hạ có thể cùng ta đi ăn cơm không?”
Kokushibo thu đao vào vỏ, trầm mặc gật đầu, từ trên nóc nhà nhảy xuống, chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy Dazai đâu.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại chỉ thấy Dazai vẫn đang đứng trên mái nhà kia, đối với độ cao hai tầng lầu bày ra biểu tình khó xử.
Giờ phút này, thấy Kokushibo ngẩng đầu lên, Dazai lộ ra một nụ cười có thể nói là rất vô tội.
“Cái kia, Kokushibo các hạ có thể đỡ ta được không? Ta cảm thấy tay mình dường như đã trật khớp.”
——————
Kokushibo không ý thức được là, chuyện phiền toái mà mấy trăm năm qua hắn không gặp được chỉ vừa mới bắt đầu.

Đồng hành cùng với Dazai Osamu còn tạo ra một vấn đề trí mạng: hắn muốn ăn thịt người, còn Dazai Osamu muốn ăn cơm.
Mà bước đi giữa ăn thịt người với ăn cơm là cực kì bất đồng.

Đầu tiên, vấn đề phát ra ở chính bản thân hai người bọn họ, một người đến từ danh môn vọng tộc thời Chiến Quốc, một người đến từ trụ sở trinh thám Yokohama hàng trăm năm sau, nhưng mà gia chủ cùng với yêu cầu chức nghiệp thám tử đều sẽ không có yêu cầu với trù nghệ phải hoàn mỹ.
Đơn giản mà nói, cả hai người bọn họ đều không phải là loại người sẽ nấu cơm.
Mà cho dù bọn họ có nấu cơm, cũng không có nơi giúp bọn họ có thể nổi lửa ngay tại chỗ được.

Vậy nên hai người đi cùng với nhau trên đường đêm, cũng chỉ có thể ở cửa hàng nhỏ bán đồ ăn đêm mới có thể ăn được đồ ăn của con người.

Vì thế cửa hàng Udon rất ít có người qua lại tại vị trí hẻo lánh nhất, trước cửa nghênh đón một vị khách đi tới.
“Kokushibo các hạ, ngươi có biết con thỏ không ăn được mì Udon ngon lành sẽ như thế nào không?” Dazai bước đi thật nhanh mới có thể đuổi kịp bước chân của Kokushibo, nhưng anh cố tình còn muốn chắp tay đằng sau lưng, cực kì giống đứa trẻ nhỏ ầm ĩ đi bên người cha mẹ.
“……” Kokushibo không hề phát ra tiếng động.
“Sẽ chết, sẽ chết.” Dazai Osamu khoa trương mà làm mặt quỷ nhắm mắt lè lưỡi, “Đừng nghĩ đến chuyện cầm đao kề cổ đầu bếp để uy hiếp đó, người sợ hãi đến phát run làm sao còn có thể làm ra mì Udon cực kì mỹ vị chứ?”
“Cho nên chờ ta một chút, rất nhanh sẽ trở lại nha.” Nói xong, anh quả thực đi về hướng có quán mì Udon đang bày bán.
Kokushibo cũng không phải là không thể sử dụng ngụy trang, nhưng mà hắn đối với hình tượng sáu con mắt của mình rất hài lòng, cũng không có tính toán chỉ vì việc nhỏ như thế này mà biến thành dung mạo nhân loại.
Bởi vậy hắn chỉ đứng trong bóng tối ở góc đường, không có ý tứ sẽ đi ra.

Dazai Osamu trong nháy mắt cảm thấy bản thân mình có một bảo tiêu trầm mặc ít nói, còn trong lúc khách hàng đang ăn cơm mà đứng gác ở bên ngoài.

Đây quả thực là đãi ngộ của cán bộ cao cấp trong Mafia Cảng.
Dazai cũng không khách khí, càng không có bởi vì Thượng Huyền Nhất làm hộ vệ cho anh mà kinh sợ, quả thực ngồi xuống gọi một chén mì.
Nếu có một con quỷ khác ở chỗ này, chắc chắn sẽ cực kì kinh ngạc tại sao Kokushibo còn chưa bị Dazai chọc tức đến mức rút đao.
Tuy nói Thượng Huyền Nhất luôn luôn làm bộ dáng quy củ cố thủ, thậm chí có đôi khi còn ngăn cản Akaza đánh bay đầu Douma, nhưng đó chỉ là do chức vị của Douma cao hơn Akaza một cấp.
Về cơ bản, Kokushibo là một người đàn ông cực kì chú ý phân biệt tôn ti, càng không có con quỷ nào dám nhảy điệu clacket tại điểm mấu chốt của hắn giống như Dazai Osamu.

Mà cho dù không thể giết chết Dazai, nhưng chém đứt một bàn tay của đối phương chung quy vẫn nằm trong phạm vi cho phép.

Nhưng mà Dazai Osamu lại hoàn toàn không sợ hãi hắn, Kokushibo lại cũng rất có ý tứ dung túng đối phương.

Dazai nuốt vào miếng trứng chần nước sôi cuối cùng, thở dài một cái thật dài.

Nước dùng của mì Udon vẫn nóng hôi hổi ở trước mắt, nhưng mà hiện tại cũng không có khả năng uống thêm một ngụm để làm ấm thân mình.

Anh không có ý tứ đứng lên, cũng hoàn toàn không quay đầu lại.
“Vị kiếm sĩ tiên sinh này,” anh nói một cách sâu kín, “Thật xui xẻo, đây là lần thứ hai trong buổi tối hôm nay bị đao kề cổ.

Ta còn tưởng bản thân ta ngồi ở đây, cũng đã đủ tạo cho ngươi cơ hội để chạy trốn chứ.”
Một lưỡi đao sắc bén để ở chỗ sau cổ Dazai, chủ nhân của lưỡi đao thở hổn hển một cách dồn dập, hiển nhiên cực kì sợ hãi, nhưng mà cánh tay nắm đao lại mảy may chưa động.
_________________________
Come back nề ~
Hoặc là không:))))
Tuy bảo bản thân không có đạo đức của nhà văn, nhưng mà ngẫm lại thấy nhiều người chờ tui như vậy, không nói gì thì tui cũng hơi tội lỗi_ Hoặc là không.

( again:))))))
Được rồi, cái lý do khiến tui biến mất tăm hơi trong bảy hay tám tháng gì đấy là do nhà tui có chuyện, một phần thôi.

Lý do chính vẫn là 14/9 này tui sẽ qua Nhật.

Yeh, tui không chắc mình có thể tiếp tục duy trì tốc độ dịch như ngày xưa không, nhưng mà tui sẽ cố.

Nói cố nhưng mà chỉ vào khoảng thời gian rảnh ít ỏi thôi, tui mà mệt là bỏ ngang đó:))).

Tin tốt duy nhất chắc là bây giờ tui đã không chơi game nào nữa cả, đa số thời gian để cho việc học nên có lẽ sẽ có thể giành thời gian cho việc này nhiều hơn bảy tháng qua.
Hẹn gặp lại quý vị, nếu một ngày không thấy truyện đâu nữa là do tui chán tui gỡ cmnr đấy ????.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.