Mấy chuyện “người lớn” này đối với Thẩm Ngật Tây người này luôn rất cởi mở, vô tư.
Đây chính là sức hấp dẫn trong tính cách của anh, không giống nhiều người đè nén dục vọng thể xác, cái chữ “tình dục” này như là một thứ đã hòa vào trong khí chất của anh.
Ngay cả hôn môi cũng nhiễm phương diện hứng thú của người.
Là sự tồn tại nguy hiểm, cũng là hấp dẫn trí mạng.
Anh có thể nói ra như vậy Lộ Vô Khả cũng không bất ngờ, chỉ là không nghĩ tới là bởi vì chuyện này.
Cô ồ một tiếng, cúi đầu, mũi chân cọ cọ mặt đất.
Thẩm Ngật Tây cảm thấy buồn cười, duỗi tay kéo cô tới trước người mình.
“Sao vậy, thẹn thùng à?” Anh cúi đầu muốn nhìn mặt cô, cố ý chọc cô.
Lộ Vô Khả ngửa đầu, đưa môi đến gần cho anh hôn.
Đúng là tiểu yêu tinh, cô cố ý.
Thẩm Ngật Tây tự nhiên ngậm lên đôi môi cô, nhưng không đi quá, không tiến vào đã lui ra.
Một tay anh kẹp điếu thuốc rũ bên người, cúi đầu nhìn cô: “Lúc trước không phải sợ muốn chết à, sao bây giờ không sợ nữa?”
Lúc trước ở hành lang bị anh ôm cô còn sợ bị người khác nhìn thấy, hiện tại gan lớn rồi, cũng dám ở đây hôn nhau với anh.
Cô nói: “Là anh dạy hư em.”
Thẩm Ngật Tây rũ mắt nhìn cô, cười: “Thật vậy, mấy chuyện khác anh không được, mà mấy chuyện dạy hư người khá được, sợ anh không?”
Đôi mắt Lộ Vô Khả ngoan ngoãn nhìn anh, lời nói ra lại không như vậy.
“Không sợ.” Cô nói.
“Bởi vì em biết chính em cũng không phải là người tốt lành gì?”
Cô còn gật đầu.
Thẩm Ngật Tây cười một cái, cúi đầu ngậm môi cô, lần này mới vừa chạm đến liền duỗi vào trong.
Anh mạnh mẽ mà nồng cháy.
Lộ Vô Khả bị anh hôn đến mức lưỡi hơi đau, lui về sau muốn đẩy anh ra.
Cô nghiêng về phía sau, anh liền thuận thế cúi người về phía trước, đến khi cô không còn đường lui, sau hai người không tách ra giây phút nào.
Lộ Vô Khả biết ý tứ trong nụ hôn này của anh.
Không phải không sợ sao, vậy ở chỗ này thử xem.
Lúc cô sắp thở không nổi, Thẩm Ngật Tây duỗi tay qua bên cạnh mở cửa ghế sau ra, cười buông cô ra: “Lên xe đi.”
Vẫn là không nỡ giày vò cô.
Muốn nói ở chỗ này hôn nhau Lộ Vô Khả không lo lắng đó là giả.
Người khác cô không sợ, để A Thích thấy cô cũng không sợ, nhưng bà nội ở ngay trên lầu, trước mắt Lộ Vô Khả còn chưa rõ thái độ của bà đối với Thẩm Ngật Tây ra sao.
Lúc trước bà cụ tức giận còn có sức mà mắng cô, bây giờ thì không, tức giận trực tiếp phản ngược vào cơ thể. Hai năm trước bà nội làm phẫu thuật ung thư thực quản sau cơ thể ngày càng yếu đi, hôm nay bị Lộ Trí Viễn chọc tức đã về phòng nằm nghỉ rồi.
Mà lúc còn học cao trung ngay cả thư tình bà cụ cũng không cho cô nhận, giống bất kỳ bậc cha mẹ truyền thống bảo thủ áp đặt chuyện yêu sớm, cho dù Lộ Vô Khả không hề hứng thú với mấy bạn nam đó nhưng bà vẫn luôn đề phòng. Tư tưởng của bà cụ thuộc về thế hệ trước, thương thì thương cháu gái nhưng tư tưởng quả thật rất là cố chấp.
Lộ Vô Khả ngồi vào xe, Thẩm Ngật Tây lên sau rồi đóng sầm cửa xe lại.
Mới vừa ngồi vào anh đã duỗi tay lấy hộp đồ trong tay cô: “Bà nội em làm à?”
Lộ Vô Khả cầm hộp đựng thức ăn, sủi cảo ngay ngắn nằm bên trong.
Hộp đựng thức ăn vừa nhìn biết ngay là của cô, màu hồng nhạt, ở trên dùng băng keo dán miếng giấy nhỏ, đoan chính viết ba chữ Lộ Vô Khả.
Lúc này Thẩm Ngật Tây mới có cảm giác chân thực cô đúng là một người con ngoan trò giỏi.
Anh hỏi: “Hộp đựng thức ăn này là của em à?”
“Ừ, lúc cao trung ấy.”
“Lâu vậy à?”
Lộ Vô Khả duỗi tay muốn lấy lại: “Anh chê thì trả lại cho em.”
Thẩm Ngật Tây cười, dùng một tay nắm giữ hai cổ tay cô lại: “Có thằng con trai nào từng ăn qua chưa?”
Lộ Vô Khả bị anh giữ tay, nhìn vào đôi mắt anh rất chân thành nói: “Có rồi.”
Thẩm Ngật Tây kéo đôi tay cô kéo cô qua, hôn một cái thật mạnh lên môi cô, cười: “Có cái rắm.”
“Lộ Vô Khả.” Anh gọi cô một tiếng.
“Anh dám đảm bảo căn bản em chướng mắt mấy thằng con trai đó.”
Lộ Vô Khả đối diện với anh, Thẩm Ngật Tây nhìn thẳng vào mắt cô.
Ở trước mặt anh, cô bị nhìn thấu.
“Đúng vậy,” cô nói, “Em chướng mắt.”
Nhưng cô nhìn trúng anh.
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, cuối cùng hít vào một hơi, nhẫn nhịn buông cô ra: “Để anh ăn một bữa đàng hoàng, được không?”
Đúng là câu người mà.
Lộ Vô Khả nói: “Có phải em không để anh ăn đâu.”
“Trách bản thân anh đúng không?”
“Đúng rồi.” Cô nhẹ nhàng nói xong, ngồi sát cửa sổ xe bên kia.
Dáng vẻ để anh ăn đàng hoàng đấy.
Toàn bộ trên mặt viết anh bảo em để anh ăn một bữa đàng hoàng, em ngồi xa ra rồi đấy.
Thẩm Ngật Tây liếc nhìn hành động của cô, híp mắt lại, cười cười.
Lộ Vô Khả ngồi đằng kia ngắm cảnh.
Anh duỗi tay đến kéo cô lại gần.
Lộ Vô Khả không mấy cân, con trai sức lực lại lớn, lập tức cô đã bị anh bắt trở về bên người.
Lời Thẩm Ngật Tây đều mang ý cười nhẹ: “Người nhỏ nhưng tính tình rất lớn đấy, ngồi đó.”
Khóe môi Lộ Vô Khả trộm cong cong.
Anh mở hộp đựng thức ăn, sủi cảo bên trong, nhân bánh rất nhiều, tròn trịa.
Thẩm Ngật Tây nói: “Sủi cảo làm rất đẹp.”
Con trai ăn không thong thả ung dung như con gái, Thẩm Ngật Tây một miếng một viên sủi cảo, quai hàm nhai nhai.
Không biết vì sao Lộ Vô Khả đột nhiên nhớ tới Chung Ánh Thục từng nói qua một câu.
Khi còn nhỏ chắc cô rất kén ăn, mẹ không có biện pháp trị cô, nói giỡn nói sau này muốn sinh con trai, con trai ăn cơm nhìn ngon hơn.
Bây giờ thấy vậy hình như mẹ nói cũng có lý lắm.
Thoạt nhìn Thẩm Ngật Tây ăn cơm rất ngon miệng, không phải kiểu ăn ngấu nghiến dã man, mà là thuộc kiểu con trai ngạo mạn, ngông cuồng.
Nghĩ đến mẹ, cô dời mắt.
Có một số thứ giống như cứ lớn lên trong lòng, luôn trong lúc vô ý sẽ xuất hiện.
Mặt cô bị một tay Thẩm Ngật Tây giữ cằm bẻ lại, anh nhướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Bên ngoài có người đẹp trai hơn bạn trai em à?”
Lộ Vô Khả đánh tay anh: “Không biết xấu hổ.”
Thẩm Ngật Tây cười cười.
Qua một lúc Lộ Vô Khả hỏi anh: “Bên đồn cảnh sát không có việc gì chứ?”
“Có thể có chuyện gì được chứ.”
Lại hỏi cô: “Sợ anh bị giam lại à?”
Ngược lại không sợ.
Cô biết rõ sau lưng anh có nhà họ Thẩm mạng lưới quan hệ cơ hồ bao trùm cả nước.
Hình như là nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, anh lười nhác dựa vào ghế: “Chút chuyện này anh có thể tự mình giải quyết được.”
Lộ Vô Khả nhìn anh: “Dựa vào cái gì?”
Anh cũng nhìn cô: “Em cảm thấy anh dựa vào cái gì?”
Dựa vào cái gì, đáp án trong lòng bọn họ đều hiểu rõ mà không nói ra.
Lộ Vô Khả không hỏi, Thẩm Ngật Tây cũng không nói.
Cô nhớ tới một chuyện, nói: “Thẩm Ngật Tây, rất nhiều người nói anh nhờ vào quan hệ mới vào được đại học Lan Giang.”
Thẩm Ngật Tây nghe được cười: “Còn biết hóng hớt tin đồn bạn trai em nữa à?”
“Lúc ấy anh với em đâu có quen.”
Kiểu lời đồn này mặc kệ ở đâu đều sẽ có bóng dáng của nó, cho dù chỉ là một cái vòng nhỏ hẹp đều không có cách ngăn chặn sự tồn tại của nó.
Đôi khi nó là thứ được sinh ra từ mặt tối của nhân loại
Lời đồn đãi bay đầy trời, làm rõ chính là lãng phí công sức.
Từ trước đến nay Thẩm Ngật Tây không để mắt đến mấy chuyện này, trong mắt người khác anh là dạng người gì anh căn bản không có hứng thú muốn biết.
Nhưng Lộ Vô Khả thì khác.
“Cần phải làm rõ một chút,” anh cười, “Đúng là anh không thích mấy chuyện học hành này, nhưng trường này đúng là do ông đây tự mình thi vào được đấy.”
Thân thế Thẩm Ngật Tây sớm bị người ta cào ra sạch sẽ, đã không còn bí mật gì.
Anh đến Lan Giang cái nơi chim không thèm ỉa để học đại học đúng là chuyện mà không ai tưởng tượng được, nhà anh muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, còn là người thủ đô, dựa vào xuất thân này muốn vào trường danh giá nào chỉ cần động một ngón tay là được.
Nhưng Thẩm Ngật Tây cố tình tới nơi này, còn là tự mình thi vào.
“Vì sao đến nơi này?” Cô hỏi.
Thẩm Ngật Tây nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không vì gì cả.”
“Chắc là do cách xa thủ đô.”
Lúc trước có người nói Thẩm Ngật Tây bị bố anh ném tới đây để mài dũa tính nết, bây giờ nghĩ lại sao có thể chứ, anh người này căn bản không có khả năng bị sắp đặt.
Trong chốc lát Thẩm Ngật Tây đã ăn xong sủi cảo, nhìn cô: “Muốn anh thuận tiện đưa em về trường không?”
“Không cần đâu, em còn phải chờ bà nội rời giường.”
“Sau đó nói tạm biệt với bà nội à?” Anh cười.
Đúng là như vậy.
Kỳ thật ở phương diện nào đó Lộ Vô Khả chính là một người học sinh giỏi, là cô con gái ngoan ngoãn.
Nghe lời bà nội, thành tích học tập tốt, chưa làm qua chuyện gì khác người.
Cho tới bây giờ chuyện điên cuồng nhất mà cô làm…..
Đại khái chính là yêu đương với anh.
Cô rũ mắt, nói: “Em phải lên nhà.”
Thẩm Ngật Tây ừ một tiếng: “Có việc gì thì gọi cho anh, anh với Tề Tư Minh đi chơi một trận.”
Lộ Vô Khả mới đẩy cửa xe ra một nửa, nói với anh: “Muốn đi ăn cơm sao không nói với em? Em sẽ không đem sủi cảo cho anh.”
Thẩm Ngật Tây thiếu đánh mà nói: “Lộ Vô Khả, em nói thật đi, em lớn như vậy nhưng rất ít tiếp xúc với con trai phải không?”
Nói tiếp xúc thì hơi quá, có khả năng cô căn bản là chưa bao giờ nói chuyện với con trai.
“Con trai lượng cơm ăn rất nhiều, đâu giống con gái bọn em ăn như mèo.” Anh cười nói.
Lộ Vô Khả nghĩ nghĩ, hình như người nam duy nhất trong nhà lượng cơm ăn cũng rất nhiều.
Cô ồ một tiếng.
Rồi sau đó đẩy cửa xe: “Em đi về trước nhé.”
Thẩm Ngật Tây ở phía sau cô nói: “Không nói hẹn gặp lại với anh à?”
Người này không có lúc nào là không chọc cô.
Lộ Vô Khả đóng cửa xe lại: “Không nói đâu.”
Cô vòng qua sau xe đang muốn đi lên lầu, Thẩm Ngật Tây gọi cô lại.
Lộ Vô Khả quay đầu nhìn anh.
Hình như Thẩm Ngật Tây lại muốn hút thuốc, cầm bật lửa trong tay chơi chơi.
“Sau này đừng nghe người khác nói gì cả, muốn biết thì tới hỏi anh, anh nói cho em nghe.”
Lộ Vô Khả im lặng vài giây, nhìn anh ừ một tiếng.
– ————–
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Sau khi về phòng Lộ Vô Khả chuẩn bị hành lý xong, ở nhà đợi bà nội dậy.
Lát nữa nếu bà cụ tỉnh dậy thấy cô không chào mà đi chắc chắn sẽ tức giận, nói không chừng lại giống trước kia gọi điện thoại đến mắng cô một trận, sau đó lại như trẻ con mà giận dỗi với cô.
Bà cụ ngủ tới 5 giờ chiều mới dậy, đại khái là bà cụ không muốn ngủ lâu như vậy, lúc đi ra sốt ruột hoảng hốt, rõ ràng sợ các cô đi mất.
Lộ Vô Khả đang ngồi trên sô pha chơi bộ ghép hình số lượng lớn, thấy bà nội đi ra thì gọi bà một tiếng.
Bà cụ đáp lại một tiếng, đi được một nửa thì quay đi về hướng chỗ tủ lạnh ở phía trên đó lấy một tuýt thuốc mỡ.
Bà ngồi xuống bên cạnh Lộ Vô Khả, nâng mặt cô nhìn trái nhìn phải: “Còn đau không?”
Lộ Vô Khả lắc đầu: “Không đau ạ.”
Bà cụ mở thuốc mỡ ra, đổ một ít lên đầu ngón tay bôi lên mặt cô.
Lòng bàn tay bà cụ thô ráp, Lộ Vô Khả ngoan ngoãn để cho bà bôi.
“Bố con đúng là không phải người mà.” Bà cụ nhìn mặt cô thở dài.
Đôi mắt bà hơi hơi phiếm hồng, chắc vừa ở trong phòng trộm khóc.
Đối với lời bà nội nói, Lộ Vô Khả ngầm thừa nhận.
Bà nội nói: “Số tiền kia coi như bỏ đi, sau này chúng ta sống phần chúng ta, hắn muốn đi chỗ nào điên khùng thì kệ hắn, đừng mơ lấy được một đồng một cắt nào trong nhà nữa.”
Lộ Vô Khả nói đúng ạ.
Bà cụ bị cô chọc cười: “Nhịn bố con lâu rồi phải không? Từ nhỏ quan hệ hai người đã không tốt rồi.”
Bà nội giúp cô bôi thuốc mỡ xong rồi, dầu dầu.
Lộ Vô Khả lại tự mình chơi ghép hình: “Cũng không có ạ, con vẫn luôn coi ông ta như không khí.”
Bà cụ cười ha ha, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã không còn sớm.
“Được rồi, chuẩn bị một chút rồi về trường đi, trễ chút nữa là trời tối, bà nội đi chuẩn bị cho các con ít thứ mang về trường.”
A Thích còn ở trong phòng cô ngủ, Lộ Vô Khả vào phòng gọi cô ấy dậy.
Lúc đi ra khỏi phòng bà nội đã để một túi đồ ăn lớn trên bàn trà, Lộ Vô Khả đi qua mở ra, nói hơi nhiều rồi ạ.
“Chỉ có chút thôi nhiều đâu mà nhiều, buổi sáng bà nội làm bánh, còn mới đó, con mang về chia cho các bạn trong ký túc xá đi.”
Ký túc xá các cô chỉ còn ba người, Lộ Vô Khả rất ít nói chuyện ở ký túc xá với bà nội, chắc bà nội không biết ký túc xá các cô có người đã dọn ra ngoài.
“Đúng rồi.” Bà nội bỗng nhiên gọi cô một tiếng.
Lộ Vô Khả quay đầu nhìn bà: “Sao vậy ạ?”
Thoạt nhìn tựa hồ bà nội muốn nói lại thôi: “Muội Muội à, bà nội biết con chịu nhiều ủy khuất, nhưng nhà họ Lộ chúng ta có thể đi đến bây giờ cũng không dễ dàng.”
Bà tạm dừng một chút, Lộ Vô Khả chỉ nhìn bà, không chen ngang.
“Quan hệ giữa con với bố con mặc dù không tốt, nhưng hai người là cha con. Bà nội luôn muốn quan hệ cha con các người không có thù qua đêm, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì thì có thể đóng cửa lại nói với nhau, không cần báo cảnh sát.”
Lộ Vô Khả đột nhiên ngắt lời: “Bà nội.”
“Bà cũng cảm thấy con báo cảnh sát là sai phải không ạ?”
“Ông ta lấy tiền bà nội đi làm bán hàng đa cấp, đánh con, những chuyện này theo ý bà nội là con không nên báo cảnh sát phải không ạ?”
“Không phải,” bà nội hơi nóng nảy, “Bà nội không có ý này, chỉ là nói những việc nhỏ này chúng ta có thể ngồi xuống tâm sự, không cần nháo đến đồn cảnh sát, mất mặt xấu hổ.”
“Ngồi xuống tâm sự, bà cảm thấy có tác dụng với ông ta sao ạ?”
Sự thật đặt trước mặt, không có, bình tâm tĩnh khí nói chuyện không dùng được với Lộ Trí Viễn, ông ta sẽ không biết sửa sai.
Bà nội mấp máy môi, không nói chuyện.
“Còn có,” Lộ Vô Khả nói, “Cảnh sát cứu ông ta từ tổ chức bán hàng đa cấp, không phải bắt ông ta.”
Đương nhiên, ngay cả cảnh sát nói rõ rồi mà Lộ Trí Viễn cũng không nghe thì cũng vô dụng.
“Cho dù không có chuyện đó, chỉ dựa vào chuyện ông ta đánh con cũng có thể báo cảnh sát, không phải là vì người một nhà mà con phải chịu đựng.”
Có người cả đời chịu tổn thương lớn nhất lại chính do người thân nhất là người nhà mang đến. Bạo lực gia đình đôi khi là cái khó thoát khỏi nhất, người sinh ra đã bị cột gắt gao vào gia đình, cho dù có bị tổn thương cũng trốn không thoát, sinh sống cùng dưới một mái hiên, bạo lức tinh thần có đôi khi sẽ kéo dài đến 24 tiếng đồng hồ và trong khoảng thời gian dài hơn nữa.
Đây là điều làm người ta tuyệt vọng, trên thế gian này người ấy vốn nên yêu thương bạn nhất, lại là người cầm dao đâm bạn một nhát sâu nhất.
Vậy trên thế gian này còn có hy vọng gì để mình có thể tiếp tục tồn tại đây?
Chính là bởi vì có một lớp màu sắc tự vệ từ phía người trong nhà, rất nhiều người bị hại đều xem nhẹ bạo lực thân thể hay bạo lực ngôn ngữ ngay cả bản thân nó đã là bạo lực, không phân biệt người nhà hay người lạ.
Đương nhiên từ nhỏ Lộ Vô Khả rất may mắn, tuy rằng quan hệ cô với Lộ Trí Viễn bất hòa, nhưng từ trước đến nay Lộ Trí Viễn không đánh chửi cô được, là bởi vì có bà nội và mẹ che chở.
Nhưng cũng không phải bởi vì lần đầu tiên bị đánh, bởi vì đây là bố cô, cô phải nén giận.
A Thích không biết đi ra từ lúc nào, thấy Lộ Vô Khả với bà nội đang tranh cãi đi đến thì không tốt, đứng đó lo lắng suông.
Lộ Vô Khả không muốn nói nữa, kéo hành lý nói với A Thích: “Đi thôi.”
A Thích cuống quít gật đầu, tới cửa mang giày. Lộ Vô Khả kéo hành lý đi ra trước, A Thích mang giày xong tạm biệt bà nội rồi đóng cửa lại.
– ——–
Buổi tối hôm đó Thẩm Ngật Tây được Hứa Tri Ý rủ đi luyện xe, không lâu nữa có trận đấu hai người lại luyện tập cũng ăn ý.
Thẩm Ngật Tây người này một khi chơi xe sẽ quên thời gian, chờ tới khi ra khỏi đường đua thì đã rạng sáng.
Anh với Hứa Tri Ý ngồi bên bàn tròn ngoài trời nghỉ ngơi, Thẩm Ngật Tây dựa lưng vào ghế, vắt chân xem tin nhắn, mấy tiếng không cầm điện thoại tin nhắn đến liên tục.
Hứa Tri Ý ở bên cạnh nghe thấy, uống nước khoáng: “Giá thị trường không tồi.”
Thẩm Ngật Tây cười: “Cái rắm.”
Tin nhắn rất nhiều, nam nữ đều có, mình Tề Tư Minh đã nhắn anh mười mấy tin rủ chơi game rồi.
Thẩm Ngật Tây không đọc cái nào, vẫn luôn lướt xuống, giống như đang tìm người nào.
Rốt cuộc tuổi Hứa Tri Ý cũng lớn hơn anh, từ lúc ra khỏi đường đua nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm anh lướt điện thoại.
“Cậu đang đọc tin nhắn, hay là đang tìm ai vậy?”
“Anh đoán đi?”
“Là ai,” Hứa Tri Ý nghĩ nửa ngày mới lên tiếng, “Nghiêm Doanh Doanh?”
Thẩm Ngật Tây nâng mí mắt nhìn anh ấy một cái, lại rũ mắt, hừ một tiếng.
“Đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi còn nhắc tới?”
Hứa Tri Ý chậc một tiếng: “Thằng nhóc này cậu lại đổi bạn gái mới à?”
“Trùng hợp,” anh buồn cười, “Anh cũng quen đấy.”
Hứa Tri Ý nói: “Lộ Vô Khả?”
Thẩm Ngật Tây có chút ngoài ý muốn, nhướng mày, ánh mắt rơi trên người anh ấy: ” Giáo viên Hứa, thật trâu bò, có muốn đổi nghề sang làm tiên tri không?”
Hứa Tri Ý nhìn phản ứng của anh biết đúng tám chín phần rồi, cười: “Có thể suy xét thêm. Bảo sao lần trước cậu ở văn phòng nhìn chằm chằm người ta, ánh mắt có chút không thích hợp, thật đúng là không có người nào mà cậu không theo đuổi được.”
“Biết tôi tốn biết bao sức lực mới theo đuổi được không?” Anh duỗi tay lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, cười, “Cô ấy thật sự khó theo đuổi.”
“Nhìn là biết.”
“Lần này thật sự nghiêm túc à?”
“Anh nói xem?” Anh một tay kẹp thuốc, một tay lướt điện thoại.
Thẳng đến tin nhắn cuối cùng, anh mới chậm rãi nhả khói ra.
Được lắm, chính mình ở chỗ này nhớ thương người ta.
Cô thì ngược lại, một tin cũng không thèm nhắn cho anh.