Dưới lầu rất lạnh, Lộ Vô Khả nói vào điện thoại bảo Thẩm Ngật Tây lên lầu.
Thẩm Ngật Tây hỏi cô: “Em chắc chứ?”
Tay Lộ Vô Khả cầm di động bị đông lạnh đến đỏ bừng, cô nói: “Anh đi lên đi em mở cửa cho.”
Thẩm Ngật Tây nói: “Lộ Vô Khả, nghe qua câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Dê vào miệng cọp.”
Mặt đường xi-măng dưới lầu hơi ẩm ướt, ngón trỏ Thẩm Ngật Tây rũ bên người gõ gõ điếu thuốc, lại đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi.
Điếu thuốc theo anh hút mạnh một hơi càng cháy đỏ.
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm điểm đỏ ấy, nói với anh: “Thẩm Ngật Tây, anh cũng không khác gì.”
Tay Thẩm Ngật Tây đang kẹp thuốc lá dừng lại, cười: “Khẩu khí không nhỏ nhỉ Lộ Vô Khả.”
Lộ Vô Khả dựa vào ban công nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây ném đầu thuốc lá vào thùng rác người ta để ven đường: “Được rồi, về phòng đi.”
Anh vừa nói xong cô thật sự cầm điện thoại vào nhà, giống như một chút cũng không quan tâm anh có đi lên hay không.
Nghe đầu kia điện thoại vang âm báo gác máy, Thẩm Ngật Tây nâng mắt nhìn lên ban công không một bóng người, cười cười cất điện thoại đi lên lầu.
Nhà cô ở chính là kiểu khu dân cư cũ, đi lên lầu như tiến vào mê cung, không biết đèn cảm ứng hỏng bao lâu rồi chưa được sửa.
Thẩm Ngật Tây đột nhiên suy nghĩ Lộ Vô Khả có dám một mình đi cầu thang hơn nửa đêm nửa hôm hay không, lúc trước ở nhà anh xem phim ma, cô giận đến nổi cả một ngày không thèm để ý tới anh.
Không sợ trời không sợ đất, cố tình lại sợ ma sợ tối.
Thẩm Ngật Tây chưa đến nhà cô bao giờ, đây là lần đầu tiên, anh dừng trước cửa nhà cô.
Cửa đóng, cô cũng không thèm ra nhìn một cái.
Thẩm Ngật Tây vốn dĩ muốn gõ cửa, nhưng nghĩ đến hiệu quả cách âm của kiểu nhà cũ kĩ này, anh đoán chừng sẽ đánh thức người già trong nhà mất.
Thẩm Ngật Tây lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Tiếng bíp bíp dài chậm qua đi, cuộc gọi kết thúc, cô không nhận.
Thẩm Ngật Tây vuốt mặt.
Anh không nói hai lời gọi thêm cuộc nữa, âm báo chờ nhận điện thoại buồn tẻ nhàm chán vang lên ở hành lang im ắng tiếng kim rơi cũng có thể nghe, mười mấy giây trôi qua, không nhận.
Thẩm Ngật Tây đang muốn trực tiếp động thủ, bỗng nhiên cửa được từ bên trong mở ra.
Anh thừa cơ giữ cửa mở ra, tiến lên một bước ôm chặt eo người phía sau cửa kéo vào trong ngực mình, cũng không cần nhìn rất chuẩn xác không lầm lấp kín môi cô.
Lộ Vô Khả ở trong lòng anh cười vui vẻ.
Thẩm Ngật Tây cắn môi cô: “Còn rất nghịch ngợm đúng không Lộ Vô Khả.”
Lộ Vô Khả ôm lấy cổ anh, cười lắc qua lắc lại, nói: “Anh gọi hai cuộc.”
“Hoá ra em còn tính kế để anh gọi thêm một cuộc nữa hả?”
Lộ Vô Khả nói: “Gọi một trăm cuộc cơ.”
Thẩm Ngật Tây cười: “Vậy chắc đứng đây gọi tới sáng mai luôn hay gì?”.
Anh nhéo nhéo eo cô: “Muốn để người ta thấy sao?”.
Nhéo một phen mới phát hiện trên người cô chỉ mặc váy ngủ hơi mỏng, cái váy kia cũng trong sáng như mặt cô, màu trắng, váy dài đến đầu gối.
Thoạt nhìn chính là kiểu bé ngoan hay mặc.
“Váy trên người là bà nội em mua cho à?”
“Ừ.”
Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng pháo hoa, liên tiếp chợt xa chợt gần, từng trận nghe không nhỏ.
Lộ Vô Khả nói: “Thẩm Ngật Tây, năm mới rồi.”
Cô quay đầu muốn nhìn thử ngoài ban công còn bắn pháo hoa nữa hay không, nhưng mấy khu nhà dân cư chỗ cô xây sát nhau, che nhau căn bản không thấy được pháo hoa.
Thẩm Ngật Tây nói cô: “Lộ Vô Khả, em là trẻ con à?”
Lộ Vô Khả nhéo một cái lên cánh tay anh.
Thẩm Ngật Tây cười, giống như dỗ con nít: “Ngày mai dẫn em đi xem cho đủ nhé.”
Bà nội trong phòng có lẽ bị tiếng pháo hoa bên ngoài làm ồn, ở bên trong trở mình, giường gỗ vang kẽo kẹt, cũng không biết lẩm bẩm nói gì.
Thẩm Ngật Tây hạ thấp giọng: “Đến phòng em?”
Hai người thật sự rất gần, hơi thở Lộ Vô Khả hòa quyện với hơi thở của anh, gật đầu.
Phòng Lộ Vô Khả đi vài bước là đến, Thẩm Ngật Tây ở phía sau cô đi theo vào quét mắt nhìn phòng cô một cái.
Phòng của cô gái nhỏ, gọn gàng sạch sẽ, không gian không lớn lắm.
Nhưng phòng của cô không giống mấy bạn gái khác trang trí hoa hòe loè loẹt, thậm chí có chỗ có vẻ quá mức đơn điệu.
Thẩm Ngật Tây đóng cửa lại, hỏi cô: “Em từ nhỏ đã ở đây sao?”
Lộ Vô Khả đang trèo lên giường nghe vậy khựng lại.
Thẩm Ngật Tây liếc mắt nhìn qua cô.
Cô trở lại tự nhiên, bò lên giường lấy ly nước trên tủ đầu giường: “Em không phải người Lan Giang.”
Cái này Thẩm Ngật Tây chưa từng nghe cô nói đến, hơi bất ngờ, anh đi qua chỗ cô.
“Sao chưa từng nghe em nói tới chuyện này nhỉ?”
Một tay Lộ Vô Khả chống ra sau: “Không quan trọng.”
Thẩm Ngật Tây bước đến, nắm cổ chân cô kéo đến bên mình.
Lộ Vô Khả trở tay không kịp bị anh kéo một phát, ly nước trong tay sánh ra một chút, làm áo trước ngực ướt một mảng nhỏ.
Đôi mắt cũng bị văng lên một ít, cô theo bản năng nhắm mắt lại, giọt nước cứ như vậy đọng trên hàng mi dài của cô.
Thẩm Ngật Tây cảm thấy bản thân thật sự bị điên rồi.
Bây giờ nhìn bạn gái của mình như thế nào cũng cảm thấy hứng thú.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Anh cười cắn lên chỗ ướt trên người cô.
Lộ Vô Khả ăn đau, muốn cầm ly nước trong tay đổ lên đầu anh.
Thẩm Ngật Tây sớm đã đoán ra ý đồ của cô, bắt lấy tay cô, cầm ly nước để lên trên tủ đầu giường bên cạnh.
Tuy rằng tính tình Lộ Vô Khả bướng bỉnh, cứng đầu nhưng sức lực đánh không lại anh, bị anh đè xuống, đầu lập tức ngã vào chăn, đôi tay bị Thẩm Ngật Tây giữ trên đỉnh đầu.
Anh chậc một tiếng: “Tính xấu này ai chiều em ra vậy.”
Lộ Vô Khả đúng lý hợp tình: “Anh đó, em lại không có người bạn trai khác.”
Thẩm Ngật Tây không nói nên lời.
Anh cúi đầu hôn mạnh lên môi cô một cái: “Em lớn lên chỉ được cái miệng thôi đúng không.” Một tay thò vào trong váy cô.
Nhưng ngay sau đó bà nội cách vách lại ho khan kịch liệt.
Tim Lộ Vô Khả nhảy dựng lên, đẩy Thẩm Ngật Tây đang trên người ra xuống giường.
Hai tay Thẩm Ngật Tây chống ở phía sau, nhịn nhịn hỏa khí trên người, đứng dậy đi theo ra ngoài.
Anh không đi theo vào, sợ dọa đến bà cụ, dựa người vào cạnh cửa nhìn.
Trong phòng, Lộ Vô Khả đang vỗ lưng cho bà nội.
Chắc là thực quản bà nội lại khó chịu, nôn ọe nửa ngày vẫn như vừa rồi, chỉ là nôn khan, thậm chí cũng không nôn ra được chút nước.
Lúc Lộ Vô Khả bưng chậu từ bên trong đi ra thiếu chút nữa đụng phải Thẩm Ngật Tây đứng bên ngoài.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn bà nội, bà cụ sớm đã nhắm mắt cau mày nằm lại trên giường, hiển nhiên là không nhìn thấy ai.
Chút động tác này của cô không thể thoát khỏi đôi mắt Thẩm Ngật Tây, anh hỏi: “Sợ bà nội em thấy anh sao?”
Đợi đến khi quay đầu lại Lộ Vô Khả mới nhớ tới những lời đêm nay của bà nội, kỳ thật cô biết chưa chắc là bà nội không hận nhà họ Thẩm, trước kia lúc mẹ nằm trên giường bệnh, mỗi ngày bà nội đều rủa toàn bộ nhà họ Thẩm bọn họ chết không được tử tế.
Đến nỗi vì sao đêm nay nói với cô như vậy, chỉ có thể là biết kết quả cả đời người, mang thù hận sống so với quên thù hận sống tốt hơn nhiều, bà biết cháu gái mình có thể bị nó hành hạ làm cho đau khổ, bà không nỡ, cho nên mới nói lời khuyên với cô.
Có thể không tha thứ, nhưng bà không hy vọng cháu gái mình đi tính toán so đo kết quả hại người hại mình.
Chỉ là khi ấy Lộ Vô Khả còn trẻ người non dạ, bốn chữ lấy ơn báo oán, cô ở độ tuổi này vẫn là không có cách nào để mà hiểu để mà chấp nhận.
Cô là vậy, nhưng cô quên rằng bà nội sớm đã không còn tính toán so đo những thị phi ân oán đó nữa rồi.
Thẩm Ngật Tây hỏi cô có phải sợ bà nội thấy hay không.
Cô nói với Thẩm Ngật Tây: “Bà nội biết rồi.”
“Nói nhảm,” Thẩm Ngật Tây nói, “Lúc ấy ở đồn cảnh sát tay cũng đã nắm rồi, sao bà nội có thể không biết được chứ?”
Thẩm Ngật Tây người này luôn luôn biếng nhác, bình thường gặp chuyện lớn gì cũng đều là một dáng vẻ không chút để tâm.
Cũng chính dáng vẻ này của anh nên thường xuyên làm cho Lộ Vô Khả được thả lỏng, tinh thần mới vừa còn căng thẳng đã thoải mái hơn không ít.
Cô bưng chậu vào phòng tắm, Thẩm Ngật Tây dựa vào tường nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, xoay người về phòng cô trước.
Hình như Lộ Vô Khả không quá thích bật đèn, Thẩm Ngật Tây cũng không duỗi tay bật đèn phòng cô lên, chỉ đến chỗ bàn học, bật đèn nhỏ trên bàn lên.
Trên bàn một đống sách giáo khoa, nếu là của người khác có thể Thẩm Ngật Tây cũng không thèm chạm vào, nhưng lần này anh chỉ mới nhìn thời khóa biểu dán trên bàn của cô thôi cũng có thể đứng đó cười nửa ngày.
Cái thời khóa biểu này chắc là được cô viết lúc học cao trung, vẫn luôn không xé xuống, trang giấy đã ngả vàng.
Bên trên viết khi nào thì uống bao nhiêu nước.
Vừa nhìn liền biết không thích uống nước, thật sự Lộ Vô Khả không thích uống nước, bình thường ở cùng nhau chỉ thích uống cái gì ngọt ngọt, ví dụ như trà sữa, Tề Tư Minh gọi cô là “em gái trà sữa” cũng không sai.
Trên bàn cũng không có nhiều đồ lắm, Thẩm Ngật Tây tắt đèn trở lại bên giường, lại không cẩn thận đụng vào đồ để trên tủ đầu giường của cô.
Một thứ gì đó vuông vuông lạch cạch rơi xuống đất.
Thẩm Ngật Tây cầm khung ảnh lên, cũng may dưới đất cô có trải tấm thảm, nếu không khung ảnh này tám phần xong đời rồi.
Anh nhìn ảnh chụp, liếc mắt một cái đã nhận ra cô nhóc trắng trắng mềm mềm ở giữa, đôi mắt vừa to vừa đẹp là bạn gái của anh.
Lộ Vô Khả khi còn nhỏ rất đáng yêu, mặt nho nhỏ, môi hồng răng trắng, từ nhỏ đến lớn đều là người đẹp trong trứng.
Thẩm Ngật Tây cầm bức ảnh, ngón cái vuốt ve mặt cô, đang muốn lấy điện thoại chụp cô trên bức ảnh này lại, cùng lúc đó anh vô thức quét mắt qua bên cạnh, thấy người đó ánh mắt liền dừng lại.
Nhìn người phụ nữ trẻ tuổi trên ảnh, Thẩm Ngật Tây nhíu mày lại.