Hạ Sốt

Chương 5



Edit: Tiểu Hương

Beta: Tiểu Miêu

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ký túc xá mười hai giờ đã tắt đèn, lúc Lộ Vô Khả trở lại ký túc xá A Thích với Tưởng Thanh còn chưa ngủ.

Người khác bật đèn để học tập, A Thích bật đèn là để chơi game, ngồi trên giường hai chân gác lên thành giường, cắm tai nghe chơi game tiếng vang động trời.

Tưởng Thanh thấy Lộ Vô Khả trở về liền chào hỏi cô.

Lộ Vô Khả đặt trà sữa trên bàn.

Tưởng Thanh lấy tai nghe ra, hỏi cô: “Học kỳ này cậu lại đi làm ở quán trà sữa à?”

” Đúng rồi, không có chuyện gì đâu.”

Giờ khuya khu ký túc xá rất an tĩnh, Lộ Vô Khả đứng nơi này còn có thể nghe thấy âm thanh trong tai nghe của A Thích truyền ra ngoài.

Cô đi qua chỗ A Thích, vỗ vỗ hai cái chân nhỏ trắng nõn, nói: “Có cần lỗ tai nữa không?”

A Thích còn không biết cô trở về, bị hoảng sợ, di động thiếu chút nữa từ trên giường rơi xuống.

Thấy là Lộ Vô Khả, cô ấy tháo xuống tai nghe: “Cậu trở về khi nào?”

Lộ Vô Khả đưa trà sữa cho cô ấy: “Uống xong đi ngủ sớm một chút, mình đi tắm.”

A Thích nhận trà sữa: “Nhanh đi, hình như không có nước nóng.”

Lộ Vô Khả đi ra ban công lấy quần áo đi tắm rửa, lúc từ trong phòng tắm đi ra Tưởng Thanh đã bò lên giường ngủ.

A Thích còn chưa ngủ, phỏng chừng đang đợi cô, còn nằm ở trên giường chậm rãi uống trà sữa.

Lộ Vô Khả lấy khăn trùm đầu lau lau, A Thích ghé vào cột giường bên cạnh ngoắc ngoắc cô.

Lộ Vô Khả đi về giường của mình, miệng hỏi cô ấy: ” Có chuyện gì sao?”

A Thích không muốn làm ầm ĩ đến Tưởng Thanh, vì vậy cô ấy nói với giọng rất nhỏ: “Cho cậu xem một thứ.”

“Cái gì?”

“Vừa ở diễn đàn có nhìn thấy một bài đăng”, A Thích cầm điện thoại cho cô nhìn, “Cậu nhìn vào trong ảnh đi, người này có phải là Vu Hi Nhi không?”

Lộ Vô Khả đưa tay phóng to màn hình, ghé mắt nhìn.

Trong quán bar thiếu ánh sáng, một cô gái ngẩng đầu uống rượu. Mái tóc uốn kiểu gợn sóng to cùng với đôi bông tai lớn chắc chắn là tìm không thấy người thứ hai giống vậy.

Lộ Vô Khả gật đầu: “Đúng vậy, mà làm sao?”

A Thích cầm điện thoại ném về trên giường: “Lần trước không phải có người đăng video Vu Hi Nhi cùng hệ hoa cãi nhau lên diễn đàn sao, chuyện này đoán chừng trong trường không ai không biết, hiện giờ rất nhiều người nhìn chằm chằm xem trò vui. Cho cậu biết bức ảnh này là được chụp tại quán bar ở ngoại thành phía Đông, đến chỗ kia uống rượu thì cũng không có chuyện gì nhưng cậu nói có trùng hợp không Thẩm Ngật Tây cũng có mặt nơi ở đấy.”

Ngoài Thẩm Ngật Tây, Vu Hi Nhi cũng được nhiều người biết đến.

Vu Hi Nhi lớn lên xinh đẹp, âm thanh cũng không tệ còn học chuyên ngành âm nhạc, các chàng trai theo đuổi cô ấy dùng mười đầu ngón tay đếm cũng không đủ.

Chuyện cô ấy thích Thẩm Ngật Tây sớm truyền ra ngoài, lần trước video kia khiến chuyện này ồn ào, để mọi người đều biết.

“Thẩm Ngật Tây cũng đang ở trong quán bar”, A Thích nhún nhún vai, “Cho nên hiện tại mọi người đều nói Vu Hi Nhi đuổi theo người ta đến tận bên trong quán bar.”

Lộ Vô Khả hỏi: “Thẩm Ngật Tây không phải có bạn gái rồi sao?”

“Đúng, gần đây kết giao với một người học chuyên ngành vũ đạo”, A Thích từ nội tâm phát ra sự tán thưởng, “Còn xinh đẹp nữa”

Lộ Vô Khả không chỉ biết Thẩm Ngật Tây có bạn gái là học chuyên ngành vũ đạo, còn biết người ta tên Nghiêm Doanh Doanh.

“Giọng cũng rất ngọt.” Lộ Vô Khả tiếp lời A Thích.

A Thích kinh ngạc một chút: ” Cậu đã gặp qua?”

Lộ Vô Khả nhìn cô ấy một cái, hướng bàn học đi tới: ” Tối nay gặp ở tiệm trà sữa.”

Đến lúc này, A Thích không tài nào chợp mắt ngủ được, cô ấy trèo ra khỏi giường, ngồi trên bàn học Lộ Vô Khả.

Tóc dài nhuộm đỏ, hai cẳng chân lắc la lắc lư, bắt được chuyện bát quái liền không bỏ qua: “Thẩm Ngật Tây cũng có ở đó?”

Lộ Vô Khả xoã xoã tóc: ” Ừ.”

A Thích nhíu mày: ” Thẩm Ngật Tây có phải cũng đem bạn gái cùng đi quán bar không? Vậy Vu Hi Nhi còn đến chỗ đó làm gì, đi tìm tội hả?”

Lộ Vô Khả nghe vậy nhìn về phía cô ấy: ” Cậu lo lắng à?”

“Không phải, chỉ là Vu Hi Nhi có tính cách kia, không cùng cãi nhau với người ta thì chính là gặp quỷ,” A Thích nói, “Tuy rằng mình bình thường rất chán ghét cậu ta nhưng mà không muốn thấy đổ máu.”

Hơn nữa nhìn theo ảnh chụp, kiểu uống rượu kia coi như không cùng người ta cãi nhau thì cũng phải mất nửa cái mạng.

Huống hồ địa phương là quán bar ngư long hỗn tạp, nữ sinh uống nhiều thì trăm hại không một lợi.

Lộ Vô Khả lại mở miệng: ” Sẽ không có đổ máu đâu.”

A Thích hai tay chống tại sau lưng, cúi đầu nhìn cô: “Vì sao?”

Lộ Vô Khả dừng tay đang sửa sang sách vở trên mặt bàn, giương mắt nhìn cô ấy: “Đối phương không giống loại người không phân rõ phải trái.”

“Cậu đang nói Thẩm Ngật Tây?”

“Ừ.”

“Cũng đúng”, A Thích cảm giác mình chơi game đến hồ đồ, “Nam sinh không đến mức động thủ với nữ sinh.”

Một lúc sau, đột nhiên cô ấy suy nghĩ đến điều gì, hai tay khoanh tại phía trước nhướng tới gần Lộ Vô Khả: “Chờ đã Lộ Vô Khả, cái gì gọi là Thẩm Ngật Tây không giống loại người không phân rõ phải trái nha? Cậu đã nói chuyện với hắn?”

Lộ Vô Khả lúc này mới ý thức vừa rồi chính mình nhất thời không chú ý, miệng nói không chừng mực, cô tiếp tục thu dọn đồ trên bàn một cách thật tự nhiên: “Không có.”

A Thích nhếch miệng cười hề hề, ngữ điệu kéo thật dài: “Ồ, là không có nha, vậy cậu nhìn gương mặt người kia liền cảm thấy hắn là người tốt hả?”

Lộ Vô Khả mặc kệ cô.

A Thích bĩu bĩu môi, tự mình nói chuyện: “Mình đây cảm thấy không phải, mình thấy trong trường này tùy tiện đem một bạn nam đi so với Thẩm Ngật Tây càng giống người tốt hơn, Thẩm Ngật Tây quá nguy hiểm.”

Lộ Vô Khả liền biết cô ấy không nói lời hay, quả nhiên kế tiếp A Thích cắn môi nén cười: “Lộ Vô Khả, cậu có phải thầm mến người ta hay không?”

Lộ Vô Khả ngước mắt, trợn mắt nhìn A Thích.

A Thích sợ đánh thức Tưởng Thanh, cố nén cười đến đau bụng, cười đến không khép được miệng.

Cô ấy biết Lộ Vô Khả thích người ta mới là có quỷ, diện mạo Lộ Vô Khả từ nhỏ đẹp mắt không thiếu nam sinh theo đuổi, nhưng là cô chưa một lần yêu đương.

Đừng nói đến yêu đương, A Thích chưa từng nghe qua Lộ Vô Khả nhắc tới nam sinh nào. Nhưng cô ấy chỉ là nhịn không được trêu chọc Lộ Vô Khả, cười đến miệng đều cứng.

Lộ Vô Khả vỗ mông A Thích: “Nhạt nhẽo, tránh ra, cậu ngồi trên sách của mình.”

A Thích từ trên bàn nhảy xuống, ở bên cạnh cười đủ mới hỏi cô: “Nhưng mà sáng sớm ngày mai nếu Vu Hi Nhi còn chưa về ký túc xá, thì phải làm thế nào?”

Lộ Vô Khả xếp từng quyển sách lên giá: “Nói cho dì quản lí kí túc xá, sau đó báo cảnh sát.”

“Được rồi, mình đi ngủ nha”, A Thích hướng về giường mình, đi được một bước lại lui về sau nói, “Sáng sớm ngày mai dậy thuận tiện kêu mình rời giường luôn, cái lớp học buổi sáng này mình mà dậy không kịp thì xác định nói chắc chắc đăng ký học lại.”

Lộ Vô Khả tắt đèn trên bàn: “Đi ngủ sớm một chút đi, đừng có ngày mai kêu rồi không dậy nổi. Ngủ ngon.”

A Thích bước lên thang, bò vào giường, cũng đáp lời cô chúc ngủ ngon, nói cô đêm nay nhất định sẽ có mộng đẹp.

Trong ký túc xá một mảnh tối om, Lộ Vô Khả trở về giường, mở mắt nhìn trần nhà.

Qua rất lâu cô mới nhắm mắt lại.

Hy vọng đêm nay mộng đẹp.

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

– —————————————-

Lộ Vô Khả không rõ mình tối qua chìm vào giấc ngủ lúc nào, một đêm không mộng mị, tỉnh lại trời vừa tờ mờ sáng.

Trong ký túc xá mờ mịt, A Thích đối diện trở mình.

Cách một bức tường, ngoài cửa túc xá có người tới tới lui lui đi lại, Lộ Vô Khả nghe âm thanh rồi ngẩn người.

Một lúc sau có người mang giày cao gót bước lên lầu, giày cao gót tinh tế nện xuống mặt đất phát ra tiếng, vừa mới sáng sớm nghe có chút chói tai.

Lộ Vô Khả không cần nghĩ cũng biết giường Vu Hi Nhi trống không.

Âm thanh giày cao gót từ xa tiến lại gần, rồi không ngờ dừng lại trước cửa, ngoài cửa có tiếng sột soạt của thứ gì đó.

Chắc là Vu Hi Nhi đang lục trong túi xách tìm chìa khóa, sau khi tìm thấy liền cắm vào lỗ vặn mở cửa.

Vu Hi Nhi bước vào đem túi xách ném ở trên bàn, lấy mấy bộ quần áo đi phòng tắm ở ban công tắm.

Lộ Vô Khả phát ngốc một lát sau nhắm mắt lại, ép chính mình ngủ tiếp nhưng đầu óc lại thanh tỉnh cực kỳ.

Cô đứng lên xuống giường.

Thành phố Lan Giang đang vào thu, mấy cây cổ thụ mấy trăm năm bên ngoài khu kí túc xá lá đã ngả vàng, vài chiếc lá héo rơi trên hành lang.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ, Lộ Vô Khả đi ra ngoài ghé vào lan can hành lang hít thở, thông khí.

Sau khi lên đại học, số người rời giường sớm có thể đếm được trên đầu ngón tay, trên đường đi học không có nhiều học sinh dậy sớm lắm.

Cô hai bên tai nhét tai nghe nghe bài đọc tiếng Anh, giống như phim câm im lặng nhìn phía dưới xem học sinh lui tới.

Cảm thấy nhàm chán, cô đơn giản đi xuống lầu.

Đường đến trường học sinh dần dần nhiều lên, cô tản bộ đi vào siêu thị gần ký túc xá nhất.

Siêu thị kia ở bên cạnh sân bóng rổ, nói là siêu thị kỳ thật chỉ là tiệm tạp hoá nhỏ với đủ đồ ăn thức uống, đồ dùng, cái gì cần có đều có, ngoài cửa còn treo một cái biển hiệu.

Cửa hàng tạp hóa nhỏ này đã tồn tại được vài năm. Những bức tường màu trắng đã ngả sang màu vàng, phía trên đầu không biết có bụi đen từ chỗ nào ra.

Sáng sớm mỗi ngày tiệm này đều sẽ về một mẻ bánh mì tươi, hầu như tất cả học sinh đều là đến mua bữa sáng, còn có một vài người đứng bên quầy máy in.

Lộ Vô Khả lấy hai cái bánh mì cùng hai hộp sữa đến quầy bên kia tính tiền.

Hôm nay cô mặc váy dài đến nửa đầu gối, gió từ ngoài cửa thổi vào khiến bắp chân cô phát lạnh.

Đồ được gói trong túi nilon trong suốt, sau khi đưa tiền, cô cầm lấy bánh mì và sữa quay người muốn rời đi.

Ngoài cửa bỗng nhiên một người bước vào, quầy tính tiền liền ở cạnh cửa, Lộ Vô Khả không kịp dừng lại cùng kia người đụng phải một cái thật đau.

Di động lôi theo tai nghe rơi xuống đất.

Lộ Vô Khả bị lực kéo này làm cho đau lỗ tai, vừa che lỗ tai vừa định ngồi xổm xuống nhặt đồ vật. Từ đỉnh đầu truyền đến một âm thanh khàn khàn, trầm thấp.

“Thật xin lỗi.”

Lộ Vô Khả sửng sốt, chóp mũi phảng phất ngửi thấy được mùi rượu có hơi nồng, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cô giương mắt, bắt gặp ánh mắt đầy vẻ ủ rũ, càng thêm thâm thúy.

Trong mắt của anh có vài tơ máu màu đỏ, vừa thấy là biết ở bên ngoài lăn lộn cả đêm, mới từ ngoài trường trở về.

Thẩm Ngật Tây ở bên ngoài phóng túng cả một đêm, nhìn có chút lôi thôi lếch thếch. Hai tay anh bỏ trong túi quần, anh chỉ mặc một cái áo T mỏng màu đen trong thời tiết gió thu như không sợ lạnh, đường nét trên cẳng tay lộ ra đầy uy lực, mạnh mẽ.

Lộ Vô Khả không nói gì, cúi thấp người nhặt đồ.

Đột nhiên trước mặt tối sầm lại, người kia cũng ngồi xổm xuống, một tay gác trên chân.

Lộ Vô Khả đem bánh mì cùng sữa bỏ lại trong túi, muốn nhặt điện thoại lại thấy điện thoại bị một bàn tay khớp xương rõ ràng cầm lên trước.

Trên di động còn phát bài nghe tiếng Anh.

Thẩm Ngật Tây hẳn là thấy được, tựa hồ bật cười.

Lộ Vô Khả mở miệng: “Đó là điện thoại của tôi.”

Thẩm Ngật Tây như là mới nhớ lại trước mặt còn có người, anh nhướng mắt.

Lộ Vô Khả xoã tóc, vì tối quá gội đầu nên rất bồng bềnh và mềm mại.

Khuôn mặt vừa trắng vừa nhỏ.

Thẩm Ngật Tây không trả lại điện thoại cho cô, anh là đang đợi cô nói tiếp.

Lộ Vô Khả nói: “Có thể đưa điện thoại trả lại cho tôi không?”

Vừa dứt lời, cô liền nghe Thẩm Ngật Tây cười khúc khích.

Học sinh giỏi này còn có giọng nói rất dễ nghe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.