Hạ Minh về đến nhà gõ cửa mấy lần đều không có phản ứng, hắn tự lấy khóa mở cửa, trong phòng tối đen như mực.
Hắn vừa định lấy di động ra hỏi Hạ Thiên đi đâu, đã bị một đôi tay không biết chui từ đâu ra che lại hai mắt.
Hạ Minh nắm lấy tay Hạ Thiên, nghe thấy Hạ Thiên thầm thì cảnh cáo hắn, “Không được nhúc nhích!”
Hạ Minh giơ hai tay đầu hàng, không biết Hạ Thiên lại làm trò gì.
“Xoay người, đi lên trước.”
Hạ Minh nghe theo chỉ huy của Hạ Thiên, chính là Hạ Thiên vừa phải bịt mắt Hạ Minh vừa phải dán theo bước chân của Hạ Minh, Hạ Minh cảm thấy Hạ Thiên cố hết sức, hắn đi hai bước liền dừng lại, “Ba tự nhắm mắt? Bảo đảm không mở.”
Bàn tay trước mắt do do dự dự lui ra, “Tiếp tục tiến lên trước.”
Phía trước có cái gì? Đi thẳng là phòng vệ sinh và phòng tắm, quẹo phải là phòng ngủ.
Hạ Minh ngồi xổm xuống, tặng lưng cho Hạ Thiên, “Ba cõng con.”
Hạ Thiên cũng không khách khí với hắn, nằm lên.
Hai tay Hạ Minh đỡ đùi Hạ Thiên, xúc cảm có chút kỳ quái, như là tất chân của phụ nữ, một tầng hơi mỏng bám trên da thịt mềm mại.
Hạ Thiên tiếp tục chỉ huy hắn đi vào phòng ngủ.
Hạ Minh vẫn luôn nhắm mắt, bắt đầu từ chỗ nào đó, một mùi hương dễ ngửi dần len lỏi vào trong mũi.
Hắn sờ soạng tìm được giường, thả Hạ Thiên xuống trước, mình cũng ngồi xuống mép giường theo.
Tay đặt tùy tiện, lòng bàn tay liền chạm phải một thứ lành lạnh, hắn nắn một chút, cảm thấy như là cánh hoa tươi.
Hạ Minh thành công bị gợi lên hứng thú.
“Ba còn chưa ăn cơm.” Tay Hạ Thiên vuốt từ bả vai của Hạ Minh đến đầu ngón tay, sau đó khảy từng ngón tay của Hạ Minh.
Hạ Minh lập tức hiểu ra Hạ Thiên bị làm sao.
Hắn vốn đã hẹn với Hạ Thiên tối nay ăn cơm cùng nhau, nhưng công ty đột nhiên có xã giao, không đẩy được.
Nghe giọng nói của Hạ Thiên trong điện thoại cũng không có gì khác thường, nhưng hiện tại xem ra tổ tông nhỏ là giận dỗi, đang cáu kỉnh với hắn đây.
Hạ Minh lập tức nhận sai, “Hiện tại chúng ta ra ngoài ăn được không? Nếu con muốn ăn ở nhà, hiện tại ba ba đi làm cho con, làm sườn kho.”
Bàn tay ấm áp kia lại phủ lên hai mắt hắn.
Hạ Minh cảm thấy hơi thở của Hạ Thiên đang tới gần, càng lúc càng gần, gần đến mức hô hấp của hai người hòa vào nhau, không phân biệt được của ai với ai.
Hắn hơi nghiêng người lên trước, liền đụng tới bờ môi mềm mại của Hạ Thiên.
Một tay của Hạ Thiên vòng qua cổ hắn, chậm rãi liếm hôn cánh môi hắn.
“Hiện tại con không muốn ăn cơm, muốn ăn ba.”
Hạ Minh kéo tay Hạ Thiên xuống, ánh vào mi mắt chính là cảnh tượng khiến tim hắn loạn nhịp.
Trong phòng không mở đèn, ánh trăng mờ mờ tiến vào từ khe hở của tấm rèm chưa được đóng kín, mượn chút ánh sáng này, Hạ Minh thấy được cánh hoa màu trắng trên giường, cùng với Hạ Thiên.
Hạ Thiên đội một tấm voan mỏng màu trắng trên đầu, rũ đến eo giống như mái tóc dài mượt mà của người con gái, dời mắt xuống là hai xương quai xanh xinh đẹp, xuống chút nữa là áo nịt ngực ren với hoa văn phức tạp, sau đó là quần đùi, cuối cùng là hai tất đai đeo* màu trắng sữa mà hắn cảm thấy thần bí.
(*吊带袜.)
Hạ Minh cảm thấy thân thể mình lập tức nóng lên, mỗi một giọt máu đều đang sôi trào, cho dù hai người còn chưa bắt đầu làm gì.
“Thích không?” Hạ Thiên tựa vào trán hắn hỏi.
Hắn cầm tay Hạ Thiên lên hôn một cái, trả lời cậu, “Thích.” Hắn vốn cho rằng sẽ có trừng phạt, hiện tại xem ra giống như là phần thưởng.
Hạ Thiên cười rộ lên, liếm hôn bắt đầu từ chóp mũi Hạ Minh đi thẳng đến yết hầu.
Hô hấp của hai người càng lúc càng trở nên dồn dập.
Hạ Minh xoay người đè Hạ Thiên xuống dưới, cởi bỏ nơ con bướm ở trước ngực Hạ Thiên giống như bóc một món quà, lộ ra bộ ngực mềm mại trắng nõn.
Một bên dùng lòng bàn tay xoa nắn khiêu khích hai núm vú, một bên cúi xuống hôn môi Hạ Thiên.
Hạ Thiên mềm nhũn nắm lấy cổ áo hắn, một chân quấn lên eo hắn, muốn càng nhiều thân mật hơn.
Hạ Minh cởi áo khoác, nới cà vạt.
Hắn vừa cởi đến nút thứ hai của áo sơmi, Hạ Thiên đã ngồi dậy ôm eo hắn.
“Ba ba mặc áo sơmi đi.” Hạ Thiên liền muốn nhìn ba ba cậu mặc trang phục đứng đắn nhất làm loại chuyện dâm loạn nhất.
Tay Hạ Minh ngừng lại, Hạ Thiên ngửa đầu nhìn hắn, một bên cười với hắn, một bên cởi thắt lưng hắn.
Còn chưa cởi quần tây ra, tay Hạ Thiên đã luồn vào vải dệt, vuốt ve dương vật nửa cứng của hắn qua lớp quần lót.
Vải dệt dần bị thấm ướt, có chút dính nhớp.
Cho dù là làm loại chuyện như vậy, biểu tình của Hạ Thiên vẫn là ngây ngô mờ mịt, giống một em bé ngoan ngoãn, vĩnh viễn hồn nhiên.
“Muốn không?” Có lẽ có một cái móc nhỏ cất giấu trong đôi mắt của Hạ Thiên, Hạ Minh bị kéo vào, không thể phân thần, không thể dời mắt.
Hạ Minh không trả lời, nhưng Hạ Thiên cảm thấy đồ vật trong lòng bàn tay nảy lên hai cái.
Cậu cởi quần lót trong ánh nhìn chăm chú của Hạ Minh, ngồi quỳ trên giường khẩu giao cho Hạ Minh.
Hạ Thiên ngậm thật sự cố sức, Hạ Minh thoải mái đến mức ngửa đầu rên rỉ, bàn tay to nắm sau gáy Hạ Thiên, đảo khách thành chủ ra vào ở miệng Hạ Thiên.
Dương vật ra ra vào vào mang theo tiếng nuốt tấm tắc, một đoạn dương vật lộ ra ngoài lóe lên ánh nước trong suốt.
Đã thật lâu, Hạ Minh còn chưa có dấu hiệu muốn bắn, Hạ Thiên mệt mỏi, dùng đầu lưỡi trêu chọc quy đầu cực lớn như có như không.
Hạ Minh cúi xuống đè người ngã xuống giường, nhéo cằm Hạ Thiên hỏi cậu, “Sao không ăn? Không phải nói muốn ăn ba sao?”
Hạ Thiên mới phát hiện ba ba cậu thật dâm* đến không xong.
Cậu không đáp, chỉ thở dốc dồn dập, nâng một chân lên vuốt ve phía dưới của Hạ Minh.
(*骚 tao.)
Hạ Minh bắt được chân cậu, tay sờ đến bắp đùi, đảo quanh trên làn da non mềm, cởi bỏ dây gài, một ngón tay móc vào mép tất, kéo nhẹ xuống, chậm rãi lột ra đôi chân dài trắng nõn.
Ôm hai chân Hạ Thiên lên, hôn từ mu bàn chân đến mắt cá chân, hướng thẳng lên trên, hôn đến một vòng đỏ nhợt nhạt bị thít ra ở bắp đùi
Hạ Thiên giống như tan chảy, mềm như bông ở trên giường, mặc kệ Hạ Minh đùa nghịch.
Quần đùi bị cởi ra, Hạ Minh tách chân Hạ Thiên ra, ngồi quỳ ở giữa hai chân của Hạ Thiên.
Hắn cầm gối đầu lót ở dưới eo Hạ Thiên.
Nhớ tới đi lấy bôi trơn, không chờ đứng dậy, đã bị Hạ Thiên túm chặt tay.
Hắn đối diện với đôi mắt xấu hổ của Hạ Thiên, nghe thấy Hạ Thiên nói nhỏ, “Đều chuẩn bị xong rồi.”
Hạ Minh cười rộ lên, cúi người hôn lên đôi mắt Hạ Thiên, ngón tay dạo một vòng dọc theo nếp uốn, dò một đốt ngón tay vào.
Mềm xốp sạch sẽ, thật sự đều chuẩn bị xong rồi.
“Sao lại ngoan như thế?” Hạ Minh cười cọ cọ môi Hạ Thiên, Hạ Thiên dò một chút đầu lưỡi ra cho hắn, hắn ngậm lấy mút vào, phía dưới lại bỏ thêm một ngón tay..
Thấy mở rộng đã không sai biệt lắm, Hạ Minh thẳng lưng đưa vào.
Gập chân Hạ Thiên đè sát lại, bắt đầu thọc vào rút ra chín cạn một sâu.
Không lâu lắm, Hạ Thiên đã không chịu nổi, khăn trải giường bị nắm đến nhăn nhúm, vải dệt cũng bị thấm ướt bởi nước mắt sinh lý.
Cậu muốn Hạ Minh ôm cậu, cậu muốn dán sát vào lồng ngực của ba ba cậu, nghe tiếng thở dốc thô nặng và nhịp tim dồn dập của ba ba cậu.
Hắn mở rộng vòng tay cầu Hạ Minh, “Ba ba, ôm, ôm con, con muốn ba ôm con.”
Hạ Minh ngồi xuống giường, kéo Hạ Thiên vào người, bàn tay to vuốt dọc theo tấm lưng xinh đẹp, từ xương bướm đến xương sống đến hai hốc eo* đáng yêu.
(*腰窝: 2 điểm lõm đằng sau eo í.)
Hạ Thiên ôm chặt cổ Hạ Minh, đưa rên rỉ ngọt ngào vào trong tai Hạ Minh, Hạ Minh bị kích thích chịu không nổi, phía dưới càng trở nên hung ác hơn.
Hạ Thiên đành phải cầu hắn, “Chậm một chút, chậm một chút.”
Tiếng va chạm bạch bạch quanh quẩn trong phòng ngủ.
Hạ Thiên nhìn thấy đôi mắt nhiễm đầy tình dục của Hạ Minh, cậu hôn khóe miệng Hạ Minh, nuốt hô hấp của Hạ Minh.
Áo sơ mi trắng bị mồ hôi tẩm ướt, tản ra hơi thở đầy mùi hormone nam tính, Hạ Thiên cúi đầu hôn ngực Hạ Minh qua lớp vải dệt.
Vải dệt kề sát làn da, phác họa ra đường cong cơ bắp, Hạ Thiên nhìn đến mê muội, như ẩn như hiện thế này dường như càng khiến người đằm chìm.
Cậu chơi xấu cắn đầu vú Hạ Minh, mút mạnh vào qua lớp vải dệt, hỏi Hạ Minh, “Ba ba có thể cho con bú sữa không?”
Hạ Minh cười phát một cái vào mông Hạ Thiên, thịt ruột co rút kịch liệt bởi vì đó, Hạ Minh hít một hơi thật sâu mới giữ cho không bắn, “Phía dưới cho con ăn còn chưa đủ sao?”
Hạ Thiên cọ cọ má Hạ Minh rầm rì làm nũng, “Vậy phải cho mỗi ngày mới được.”
Hạ Minh cười rộ lên, trước kia thật sự không nhìn ra thuộc tính ăn thịt của Hạ Thiên, còn mỗi ngày, mỗi ngày chịu được sao?
Hắn một tay vòng quanh eo Hạ Thiên, một tay cầm dương vật của Hạ Thiên, vuốt lên xuống chưa được mấy cái, Hạ Thiên đã không kiên trì được.
Hạ Minh dùng ngón cái chặn mắt ngựa, chơi xấu không để cho cậu bắn.
Hạ Thiên ôm Hạ Minh làm nũng, “Ba ba, ba làm gì nha?”
“Chờ ba bắn cùng.” Hạ Minh đẩy nhanh tốc độ chạy nước rút bên dưới, tốc độ quá nhanh khiến cho chỗ kết hợp bị đánh ra một vòng bọt nước, Hạ Thiên lên đỉnh sớm hơn hắn, đường đi co rút kịch liệt.
Hạ Minh lại thọc vào rút ra mấy chục cái, bắn vào bên trong Hạ Thiên.
Bọn họ cùng nhau ngã xuống giường thở dốc.
Dương vật của Hạ Minh rút ra khỏi động thịt, tinh dịch trắng đục chảy ra khỏi lỗ huyệt không khép được, dính vào bắp đùi Hạ Thiên.
Hạ Thiên gối lên khuỷu tay hắn, ôm chặt eo Hạ Minh, mệt đến mức không muốn động.
Hạ Minh bế Hạ Thiên đến phòng tắm rửa sạch, sờ sờ cọ cọ lại lau súng cướp cò, Hạ Thiên lại bị ấn ở bồn tắm làm một lần.
Lần này thật sự không có sức để động.
Hạ Minh lau khô người cho Hạ Thiên, bọc khăn ôm đến phòng ngủ.
Sau đó muốn đến phòng bếp làm chút đồ ăn cho Hạ Thiên, nghĩ đến đây hắn mới cảm thấy ngượng ngùng, Hạ Thiên chính là còn chưa ăn cơm đâu.
Hắn vừa đến phòng bếp, liền phát hiện có mấy đĩa đồ ăn bày ở trên bàn cơm.
Lòng Hạ Minh trầm xuống, xong rồi, đã phụ tâm ý lớn của Hạ Thiên.
Hạ Minh chọn một món thịt, cải tạo một chút làm thành bát mì nước cho Hạ Thiên, bưng vào phòng ngủ cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên nằm bất động ở trên giường, Hạ Minh biết mình khi dễ người ta quá mức tàn nhẫn, ôm Hạ Thiên vào trong ngực, đút cho Hạ Thiên từng miếng một.
“Xin lỗi nha bảo bối, ba mới biết con làm nhiều đồ ăn như vậy.” Hạ Minh tận dụng hết mọi thứ để xin lỗi.
Hạ Thiên hừ hừ, há mồm lại ăn một đũa mì sợi.
“Ba bảo đảm không có lần sau.”
Hạ Thiên nâng mí mắt liếc nhìn hắn, “Con làm một buổi trưa, kết quả ba đi ăn cơm với khách hàng.”
Hạ Minh vội ôm chặt Hạ Thiên, hôn mấy cái vào trán Hạ Thiên, vắt hết óc nghĩ ra mấy truyện cười kể cho Hạ Thiên nghe.
Dù sao cuối cùng cũng dỗ được người cười vang.
Buổi tối ngủ Hạ Thiên chui vào trong lòng ngực Hạ Minh.
Hạ Minh đều sắp ngủ rồi, mơ mơ màng màng cảm nhận được Hạ Thiên đeo thứ gì đó vào ngón tay của hắn.
Qua khoảng một phút, hắn mới phản ứng lại, mở bừng mắt, giơ bàn tay kia lên trước mắt nhìn cẩn thận.
Phía trên có thêm một cái nhẫn.
Hắn nhìn thật lâu, đôi mắt đảo quanh ở tay mình và Hạ Thiên, ý cười bên khóe miệng làm thế nào cũng không thu lại được.
Hạ Thiên kéo tay hắn nhét vào trong chăn, Hạ Minh còn chưa xem đủ, Hạ Thiên ôm bàn tay muốn giãy ra kia vào trong ngực.
“Vốn muốn lãng mạn trạng trọng một chút, nhưng không ngờ được người nào đó là quỷ bồ câu*.”
(*Thả bồ câu là cho leo cây í.)
“Được rồi, dù sao hiện tại đã đeo nhẫn cho ba rồi…”
“Ngủ ngon, ông xã.”
TOÀN VĂN HOÀN