< Chữ in nghiêng >: xà ngữ
———————
Dọc theo đưởng hành lang của trang viên trải dài, có thể thấy trang viên lấy tông chủ đạo là màu xanh lục. Một tông màu được coi là tượng trưng cho sự sống nhưng đối với trang viên nó thật lạ lùng làm sao, lạnh lẽo không một chút hơi ấm nào.
Regulus bế tiểu Harry trên tay, đi song song với chú là Bellatrix. Đi đến trước một căn phòng, họ gõ cửa, một giọng nói khàn lạnh phát ra. Cửa mở, bên trong tối đen được len lỏi vài tia sáng xanh. Ở giữa phòng được đặt một chiếc bàn gỗ đen, phía sau là một dãy sách to chiếm hết 2/4 bức tường*.
*2/4 bức tường: ý nói một căn phòng có bốn mặt tường nhưng bị chiếm đến hai mặt.
“Chủ nhân, ngài cho gọi thuộc hạ.”
Regulus bế Harry trên tay, khom người cúi xuống. Bên cạnh, Bellatrix cũng làm giống vậy.
“Harry, có mang nó đến không?”
Giọng nói trầm thấp, xen lẫn vài tia lạnh lẽo trong đó.
“Vâng, thưa có.”
“Mang nó đến.”
Regulus trong lòng hiện lên nổi lo sợ, anh sợ chủ nhân của mình sẽ gây tổn thương cho đứa nhỏ nhưng phận làm thuộc hạ không thể nào trái lệnh. Regulus chập chững như một đứa bé, từng bước bước đến nơi.
“Của ngài đây, thưa chủ nhân.”
Nhận được tiểu Harry tay, Voldemort trong đầu hiện lên suy nghĩ, đứa trẻ này tốt hơn lần trước hắn ôm. Lần trước, khi hắn ôm nó vẫn con là một đứa trẻ ngoài da bọc xương, làn da đỏ ửng như phát bệnh, còn có những nếp nhăn trên xung quanh người. Mới chỉ mấy tháng thôi, nó đã hồng hào lên.
“Có vẻ ngươi đã chăm sóc nó rất tốt nhỉ, Regulus?”
“Là công việc của thuộc hạ ạ.” Regulus cúi người, lòng vẫn hiện lên tia lo sợ.
Voldemort không hỏi đến Bellatrix, hắn biết cô ả ít khi chăm sóc đứa trẻ này đều là qua một tay do đứa con út nhà Black. Nhưng hắn không phạt, hắn đã cho cô ả làm mẹ đỡ đầu của tiểu Harry cô ả chắc cũng hiểu tầm quan trọng trong đó.
Lúc Voldemort đang suy nghĩ trên, thì ở dưới tiểu Harry đang rất vui mừng. Nó đã gặp được cha, người mà nó hết lòng mong chờ. Lúc trước, khi nó thấy lời nguyên Avada Kedavra bắn thẳng tới Voldemort nó đã không suy nghĩ mà chạy thẳng đến chắn cho hắn, đó là một điều hoàn toàn không khôn ngoan trong thủ tục của Slytherin nhưng điều đó không quan trọng. Nó không muốn nhìn thấy cha mình ngã xuống dưới chân Hội Phượng Hoàng, mong muốn mà cha đã ấp ủ từ hồi còn trẻ nó muốn điều đó được hoàn thành, cho dù bản thân có ngã xuống đi nữa. Lần này, nó được ‘người nọ’ (Tử Thần) cho quay về quá khứ nhất định nó sẽ hoàn thành được mong muốn của Voldemort. Đối với Harry mà nói, mong muốn của cha mình là mong muốn của bản thân.
[ Tự nhiên toy thấy tiểu Harry bị cuồn Voldemort và có máu SM nhể =)) ]
“Chủ nhân, thuộc hạ mạng phép xin hỏi. Ngài cho gọi mang tiểu Harry tới có vấn đề gì không ạ?” Regulus cố gắng lấn áp nổi sợ hãi.
“Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì nó?” Voldemort liếc mắt nhìn anh.
“Thuộc hạ không giám.” Nhanh chóng quỳ xuống, Regulus biết mình quá phận.
“Ta muốn xem thử các ngươi chăm sóc người thừa kế của ta thế nào.” Không thèm liếc nhìn kẻ vừa mới quỳ một cái, giọng nói vẫn khàn khàn lạnh lẽo.
“Chủ nhân, xin ngài cứ yên tâm. Bella sẽ không làm ngài thất vọng.” Bellatrix điên cuồn trả lời.
Regulus đánh mắt sang nhìn Bellatrix, cô chị của họ của anh vẫn còn trầm mê vào Chúa Tể, cho dù ngài ấy đã có người thừa kế rồi. Trong lòng có chút thở dài nhưng trên mặt vẫn giữ một nét.
“Thuộc hạ sẽ không làm ngày thất vọng đâu, thưa Chú Tể.” Regulus khom người xuống, tay đặt gần lên vai, dáng vẻ như một người quản gia chấp hành nhiệm vụ.
“Lui đi.”
Cả hai cùng chấp hành, đi ra khỏi căn phòng. Hiện tại bên trong chỉ còn Voldemort và tiểu Harry, hai người, một lớn một nhỏ đều im lặng không phát ta một chút âm thanh nào, căn phòng giống như không hề có hơi người, lạnh ngất.
< Voldy, đây có phải đứa trẻ đó? >
< Đúng. >
Voldemort nhàn nhạ đáp, phía dưới chân y là một con mãng xà dài gần ba thước Anh, thân nó như chiếm hết cả căn phòng tối. Cái đầu nhỏ mon theo tựa ghế mà chườm lên, uốn lượn một vòng rồi để cái đầu nhỏ bên vai y.
< Thật dễ thương. >
< Ngươi thích nó? >
< Ân, cảm giác mang lại rất tốt. >
< Vậy sau này ngươi phải chăm sóc nó đấy. >
< Voldy, ngươi cho ta chăm sóc đứa trẻ này? >
< Không phải lúc trước ta đã nói sao? >
< Voldy, ngươi là tốt nhất! >
Một người, một rắn cứ thế nói chuyện với nhau mà bỏ quên đi sự tồn tại của một người, nếu người ngoài nhìn vào họ sẽ run sợ, mặt tái nói không nên lời. Harry trên tay Voldemort thấy mình bị y cùng Nagini không quan tâm, tâm trạng đang vui vẻ thì một cơn hờn dỗi ập đến. Harry trong cơ thể bé con hờn dỗi, vì sao nó lại biến thành một đứa trẻ chưa nói chuyện được cơ chứ? Không muốn người và rắn kia xem mình như không khí,, liền “nha nha” vài tiếng làm lực chú ý của cả hai chuyển sang Harry.
< Làm sao? >
Trong vô thức, Voldemort nói bằng xà ngữ. Tiểu Harry cứ nha nha rồi lại nha nha làm cho y khó chịu.
“Sao ngươi cứ nha nha miết thế?”
Tiểu Harry nghe thấy giọng điệu của Voldemort có phần khó chịu, hờn dỗi trong người lại càng tăng.
“Nha nha.”
Voldemort nhíu mày khó chịu, tên nhóc này cứ nha nha miết, thật phiền phức. Nagini trên vai Voldemort thấy tiểu Harry nha nha không ngừng, trong đầu cô rắn hiện lên dòng suy nghĩ.
< Voldy, hay là nó muốn chúng ta chú ý đến? >
< Hửm? >
< Thì…lúc nảy, chúng ta nói chuyện không chú ý đến. >
Voldemort xong lời của Nagini, khuôn mặt lạnh với nước da tái như chết hiện lên tia khó hiểu, y nhìn tiểu Harry đang nha nha trên tay rồi lại nghĩ tới câu nói của cô rắn.
“Ngươi…hiểu chúng ta nói?”
“Nha nha.”
Lại là hai tiếng nha nha, nhưng Voldemort chắc chắn nó chính là câu trả lời.
< Ngươi hiểu xà ngữ? >
“Nha nha.”
Lần nữa tiếng nha nha, nhưng kèm theo đó là cái gật đầu của tiểu Harry.
Voldemort bất ngờ, tên nhóc này thế nhưng lại hiểu được xà ngữ giả? Nếu y không nhầm, huyết thống của tên nhóc này là Gryffindor chứ không phải Slytherin, vì sao nó lại hiểu? Nếu như nó hiểu thì đứa trẻ song sinh cùng nó có hiểu không?
Hàng loạt những câu hỏi vang lên trong đầu Voldemort, những suy nghĩ nó có làm ảnh hưởng đến kế hoạch của y? Tầm mắt y tối lại, nếu như tên nhóc trong tay y hiện tại sẽ là mối nguy hại cho y sau này, y nhất định phải diệt trừ nó đầu tiên.
Tầm mắt y chuyển dời lên gương mặt nhỏ nhắn của tiểu Harry, dường như y muốn thực hiện điều trong đầu của mình. Nhưng khi nhìn đến gương mặt cùng đôi mắt xanh ngọc lục bảo, y khựng lại, một cảm giác gì đó trong y kêu ngừng lại. Người ta biết, Voldemort là kẻ máu lạnh, giết trăm mạng người, là Chúa Tể Hắc Ám thế mà giờ đây, ngay tại lúc này, y lại không giết mối nguy hại tìm ẩn sẽ gây hại cho y trong tương lai.
< Voldy, ngươi nghĩ cái gì vậy? >
Nagini bên cạnh thắc mắc.
< Không có gì. >
Voldemort đưa tay sờ cái đầu nhỏ của cô rắn.
< Nagini, ta hỏi ngươi. Nếu như ngươi biết một thứ gì đó sẽ là mối nguy hại cho ngươi sau này, ngươi có loại bỏ không? >
< Xì, Voldy. Nay ngươi bị sao vậy? Không phải thường ngày ngươi gặp trường hợp này sẽ loại bỏ sao? Bây giờ lại đi hỏi ta? >
Đúng vậy, y sẽ chọn cách loại bỏ. Nhưng thế vì sao y lại đang lưỡng lự có nên giết tên nhóc con trong tay mình không?
< Có phải ngươi định giết đứa trẻ này không? Vì nó nói xà ngữ sao? >
Voldemort có chút lưỡng lự nhưng cuối cùng y cũng gật đầu.
< Ngươi có phải nghĩ quá lên không, Voldy? Nó chỉ là một đứa trẻ chưa tới một tuổi, nó mặc dù nghe hiểu xà ngữ nhưng cũng chưa chắc là mối nguy hại cho ngươi, không phải ngươi đã nhận nó là người thừa kế rồi sao? Có xà ngữ giả, cũng có thể chứng minh năng lực của nó khác biệt. >
Lời nói của Nagini cứ chạy trong đầu Voldemort. Y thế mà quên mất một điều, đứa trẻ trong tay y hiện tại chính là người thừa kế của Chúa Tể Hắc Ám, y có thể bồi dưỡng nó thành một món vũ khí.
< Ngươi nói đúng, Nagini. >
Tiểu Harry sau khi nghe lời thoại của người và rắn, trong lòng xen xen buồn rầu lẫn vui vẻ. Nó không nghĩ cha nó lại nghĩ nó là mối nguy hại, thật không ngờ, đời trước có y cũng từng nghĩ nó như thế? Muốn giết nó? Nhưng cũng được Nagini khuyên? Đời trước nó rất yêu quý Nagini, cô rắn lúc nào cũng bên nó, từ khi nó có ý thức cô rắn đã luôn bên nó rồi. Khoé mắt nó cay cay, tiểu Harry nhớ đến khoảng khắc cô rắn tan biến khi bị cây kiếm của Goddric Gryffindor chém.
< Nào nào, sao lại khóc rồi? Không phải mới còn yên tĩnh sao? >
Nagini lấy chiếc đuôi nhỏ của mình quẹt đi những giọt nước mắt của tiểu Harry, cô rắn nảy giờ luôn chú ý đến nó.
< Chắc nó buồn ngủ rồi, Voldy. Hay ngươi cho người đem về phòng đi? >
Nagini trên vai Voldemort xì xì, thấy biểu hiện có chút buồn ngủ của tiểu Harry.
“Regulus.”
Cánh cửa phòng lần nữa mở ra, Regulus đã đứng đợi từ nảy giờ.
“Ngài có gì phân phó, thưa chủ nhân?”
“Mang nó về.”
“Vâng.”
Regulus đi đến chỗ của Voldemort, bế tiểu Harry từ tay y.
“Thuộc hạ xin phép cáo lui.”
———————
Chương này hình như có chút dở?
1843 từ
22/01/2021