Hắc Bạch Thám Tử

Chương 29: Ly Rượu Nồng Và Trăng Tròn



Thành phố giữa đêm khuya tĩnh lặng, khí trời âm u lạnh giá cùng cơn gió sương thổi qua, nhưng bất ngờ trời lại đổ xuống cơn mưa ào ào thấm ướt cả con đường lẫn các căn chung cư. Tuy là rất trễ thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi chạy băng ngang qua hàng cây đèn đường với ánh sáng vàng mờ mờ.

Cuộc sống của những người bạn trẻ hay người làm công ăn lương ngoài gia đình ấm cúng ra, có những nơi rộn ràng, sôi động, tĩnh lặng chẳng hạn như vũ trường, karaoke, pub mà mọi người thường lui tới một mình hay bạn bè đồng nghiệp sau một ngày vất vả căng thẳng.

Tại một quán pub của khu phố Lan Quế Phường. Do đã nửa khuya lại còn mưa lớn nên chỉ lát đát vài người mà thôi, Ai cũng có không gian riêng cách biệt bởi một tấm màn và thưởng thức ly Cocktail mát lạnh, mùi hương thoang thoảng the the của nước lẫn lá bạc hà kết hợp thêm vị nồng say của loại rượu tự chọn

Nhưng có một người chỉ dùng rượu loại mạnh nhất và có nhiệt độ cồn cao nhất, người đó uống liên tục hết ly này sang ly khác đến khi chai rượu còn phần nửa thì chàng nhân viên pha chế tên Cát ngăn lại.

– Thôi nghỉ ngơi chút đi sếp Vu… Anh uống vậy là lên đường sớm á.

Anh mặc kệ lời khuyên ngăn của Cát, giật lại chai rượu còn phân nửa rót hết ra ly, anh cầm lên ngắm nhìn ánh nước đang hắt bóng của mình rất lâu mới dứt khoát uống cạn, chưa đầy một phút ly rượu đã cạn chỉ còn đáy và đá lạnh. Sếp Vu anh lúc này đã say mèm rũ rượi, mặt ửng đỏ kèm theo cảm giác bồng bềnh lâng lâng như thế, trong mơ hồ anh cứ tưởng mình đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ giữa vùng biển không thấy bờ bến.

Uống xong, anh chỉ ngón tay nhẹ vào chàng nhân viên pha chế mà lên tiếng, mỗi lần nói được một câu cơn ợ làm cho sếp Vu phải nấc lên như bị nấc cụt.

– Cho tôi một chai nữa đi… Tôi có tiền mà cho tôi uống thoải mái đi, cậu đừng nói có khách mới quên khách cũ nha!

Cát đang lau ly dang dở thì nghe như vậy phải ngưng lại, anh thở dài ngao ngán cùng câu nói được rồi đợi chút, động thái thao tác nhuần nhuyễn rất là chuyên nghiệp, tiếng lộc cộc của hũ lắc vang lên theo nhịp nhạc đến khi nào tắt mới ngưng. Chưa đầy 3 phút một ly cocktail đã có trước mặt sếp Vu, tưởng là cocktail pha với rượu nên định tu một hơi, nhưng giữa chừng phun ra.

– Trời ơi… Gì mà chua dữ vậy?

– Cocktail Chanh mà nên chua phải rồi.

– Cậu…

Chàng nhân viên Cát mỉm cười chọc tức đối phương, nhưng rồi cậu cũng rót một lượng rượu nhỏ vào ly của sếp Vu, bầu không khí trở nên trầm lắng hơn khi anh lại thêm một lần tu một hơi dài gần cạn đáy, lúc này Cát mới hỏi bằng chất giọng trầm khẽ.

– Anh đừng nói với tôi là chưa quên chuyện năm xưa nha?

Ánh mắt vô hồn chất chứa đượm buồn thêm ngạc nhiên khi nghe chàng nhân viên Cát hỏi như vậy, bởi vì mười năm trước từ khi không biết rõ Diễm Vân sống hay là chết, ngày nào anh cũng tới đây uống rất là nhiều và mượn rượu đắm chìm cơn say không bao giờ tỉnh để không chấp nhận sự thật này.

Trở lại thực tại, chàng nhân viên tên Cát tưởng rằng năm đó sếp Vu sẽ ôm mình trong bóng tối chẳng thấy lối ánh sáng, thì xuất hiện một cô gái ngồi cạnh bên anh và hai người vừa uống rượu vừa tâm sự đến rạng sáng. Chính Long nghe kể lại như vậy nhưng không nhớ rõ người con gái mười năm trước là ai.

– Vậy cậu có nhớ tên cô ấy là gì không?

– Ngoài đêm đó, cô ấy có tới nữa không?

Cậu Cát khoanh tay ngập ngừng suy nghĩ rất là lâu, nhưng không nhớ cô gái ấy tên gì và có thường tới nữa hay không. Đang cố tìm lại ký ức thì bỗng nhiên Cát và sếp Vu nghe tiếng xì xào bên kia.

Hướng mắt quay qua thì thấy đám thanh niên đang trêu chọc người phụ nữ, nhìn cảnh chướng tai gai mắt xảy ra tiệm mình như vậy. Chàng nhân viên Cát định ra mặt nhưng sếp Vu kịp thời cản lại.

– Khoan bình tĩnh… Đối với loại này ta cần gì đấm đá chi cho nó dơ, để tôi!

Sếp Vu anh cầm theo ly cocktail còn đá chưa tan hết, từng bước loạng choạng ngả nghiêng bên này sang bên kia rất là lâu mới đến vị trí đám thanh niên đang đứng, anh vờ hất ly đá vào người một trong số đó để khiêu khích chúng.

– Ôi chết… Tôi xin lỗi nha, do say quá tôi không để ý.

Người thanh niên bị hất ly đá vào mình liền tức giận quay qua nắm lấy cổ áo của sếp Vu, hắn vừa mở trừng đôi mắt vừa gằn giọng nói.

– Mày cố tình phải không… Mày đụng tới tao là tới số rồi!

Hắn nói xong định dùng nắm đấm dọng vào mặt thì sếp Vu chụp lại và giữ rất là chặt, lúc này đây gương mặt ửng đỏ kìa trở nên lạnh tanh, nhếch miệng thoáng qua cùng ánh mắt thần thái nghiêm trọng đó nói.

– Xin lỗi… Số của tôi còn dài lắm.

– Hôm nay mới là… Số của cậu!

Bất ngờ sếp Vu tung đấm ngược lại thật mạnh khiến hắn ngã xuống đất, đám thanh niên thấy bạn mình bị đánh như vậy liền lần lượt lao tới tấn công nhưng đều bị anh hạ gục trong tức khắc. Chính Long phủi tay với thái độ rất điềm tĩnh, định quay qua hỏi thăm người phụ nữ đó có sao không thì nghe giọng nói quen thuộc cất lên.

– Sếp Vu…

– Ngọc Phụng…

Đôi mắt hai người nhìn nhau trong kinh ngạc và ngỡ ngàng, vì họ không ngờ trùng hợp gặp ngay ở đây, khung cảnh chìm trong giai điệu sâu lắng và có cảm giác xung quanh đang di chuyển rất là chậm theo từng giây từng phút. Bỗng nhiên Ngọc Phụng hét lên.

“SẾP VU COI CHỪNG!!!”

Một tiếng choảng vang lên, sếp Vu bị tên thanh niên ban nãy từ sau lưng đập thẳng chai rượu vào đầu, máu chảy rồng rộc từ đỉnh đầu kéo xuống mặt, hắn thấy sếp Vu chưa kịp định hình trở lại nên tính đâm chai rượu đã vỡ vào người đối phương. Nhưng kịp thời có một bàn tay to lớn nổi gân xanh giữ tay lại.

– Ai cản tao vậy!

Tên thanh niên quay qua thì thấy một người đàn ông ăn mặc rất chỉnh tề, thân hình đô con vạm vỡ, gương mặt hung tợn lạnh tanh nhìn lấy hắn và đập ngay trước mắt tên thanh niên này là thẻ ngành cảnh sát đeo trên cổ. Lúc này Cát mới xuất hiện với trạng thái hơi bấn loạn lo lắng.

– Sếp Vu anh có sao chứ?

– Sếp Vu? Anh là cảnh sát à… Lần này đám thanh niên các cậu tiêu rồi!

Nửa tiếng trôi qua, Cảnh sát khu vực Lan Quế Phường đã áp giải bọn thanh niên háo thắng này về sở làm việc, đồng thời sếp Vu được sơ cứu và lấy lời khai tại chỗ đến ba giờ sáng mới xong. Cậu Cát sợ hai người chưa tỉnh rượu nên tự nguyện đưa họ về văn phòng thám tử Thành Phụng Long.

Xuyên suốt đoạn đường, cả ba người không ai nói ai câu nào làm cho không khí trong xe có vẻ hơi ngột ngạt yên tĩnh, thấy vậy chàng nhân viên Cát bật nhạc lên để xóa tan ngột ngạt đó thì lại vô tình bấm nhầm ca khúc buồn với giọng hát da diết thấu hiểu nỗi đau một người mất đi một người. Ba người họ vừa lắng nghe vừa nhìn khí trời đêm khuya bên ngoài, cơn mưa đã tạnh dần chỉ có vài giọt mưa thưa thớt rơi xuống.

Về đến nơi, cậu Cát trao trả xe lại cho sếp Vu và mình phải đón taxi chở lại quán pub, trong lúc đợi chờ Ngọc Phụng có nhìn thoáng thấy chàng nhân viên đang thì thầm gì đó với sếp Vu mà không thể nghe rõ được. Chưa đến năm phút một chiếc taxi chạy ngang qua cũng là chuyến xe đưa cậu Cát về nơi mình làm.

Lúc này đây cả hai cùng bước lên bậc cầu thang trong im lặng, ánh mắt chút ngập ngừng, chút nghĩ gợi và lâu lâu lại len lén nhìn đối phương trong chớp thoáng. Lên tới văn phòng Ngọc Phụng lấy chìa khóa trong túi xách mở cửa thì một giọng trầm khẽ lắp bắp cất lên giữa không trung đang tĩnh lặng.

– Ngọc Phụng… Có phải mười năm trước… Tôi tôi và em à không… Cô đã gặp nhau rồi phải không?

Bỗng nhiên Chính Long vừa nói dứt câu, cánh cửa cót két mở ra như sự thật đã được giải đáp, Ngọc Phụng cô cầm chìa khóa trong bất động, gương mặt hiện rõ lên một cảm xúc khó diễn tả. Khoảng lặng kéo dài gần một phút Ngọc Phụng mới chậm rãi quay qua, hai ánh mắt trao nhau cảm giác nao nao trong lòng, lúc này Ngọc Phụng cô mới lên tiếng với chất giọng khẽ ấm nói.

– Phải… Mười năm trước chúng ta đã gặp nhau… Cùng chung một cảnh người yêu ra đi.

– Tôi cứ tưởng sẽ không gặp lại anh… Nào ngờ mười năm sau lại gặp anh chính văn phòng thám tử này…

– Tôi xin lỗi đã che giấu anh… Nhưng tôi không dám nhắc lại sợ anh nhớ lại chuyện buồn năm xưa… Nói xong rồi, tôi vào ngủ trước nha.

Ngọc Phụng nói xong định vào văn phòng thì bất ngờ Chính Long giữ lấy tay cô lại, ánh mắt của anh lúc này đã thay đổi không còn ngập ngừng, thay vào là một ánh nhìn chân tình, ấm áp một cách lạ kỳ gửi đến đối phương. Trái tim hai người đập thình thịch theo từng nhịp điệu du dương vang lên cùng giọng nói trầm ấm.

– Mười năm trôi qua… Nỗi đau cũng không còn nữa bởi vì anh bận theo đuổi và chinh phục con tim của em… Ngọc Phụng anh yêu em!

Ngọc Phụng chưa kịp trả lời thì đã nhận ngay nụ hôn ngọt ngào đặt trên môi mình, mùi hương ngọt ngào di chuyển từ chậm đến nhanh dần xung quanh vành môi, cảm xúc dâng trào cuồng nhiệt cùng ngọn lửa rừng rực cháy trong người. Kể cả tay chân không thể kiểm soát được mà phản xạ tự nhiên trong giây phút thăng hoa hạnh phúc.

Hai người như lửa hòa với lửa, nước hòa với nước tạo thành một rừng cảm xúc mãnh liệt dữ dội, thú tính trong người dần dần bộc phát say đắm cuồng nhiệt, họ cởi áo khoác quăng trên ghế sofa ngoài phòng khách rồi tiếp tục trao nhau nụ hôn mặn nồng ấy theo từng nhịp điệu du dương, theo từng bước chân xoay vòng đến trước phòng khách cởi thêm lớp áo.

Một người lộ ra thân hình rắn chắc như một mãnh thú rừng xanh, một người còn sót lại áo trong lộ ra thân thể gợi cảm quyến rũ càng kích thích khát vọng của thú rừng sếp Vu anh. Họ bước vào phòng ngã xuống giường ôm nhau lăn qua lăn lại đắm đuối trong nụ hôn.

Cho đến khi dừng lại, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt xao xuyến bồi hồi cảm xúc, trái tim đập thình thịch trong rung động giữa không gian ấm áp lãng mạn này. Khúc nhạc tình yêu trỗi dậy cũng là lúc tẩm mền che kín mùi hương mặn nồng ân ái giữa Chính Long và Ngọc Phụng.

Buổi sáng ngày hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu nhưng sếp Vu anh vẫn ngủ rất là say với thân mình cởi trần. Đang ngon giấc thì bỗng nhiên có tia nắng rọi vào làm anh tỉnh giấc, đôi mắt mở hí ra thì thấy trước mặt là trần nhà quen thuộc.

Tự nhiên trong đầu gợi nhớ lại cảm giác cuồng nhiệt đêm hôm qua khiến anh phải ngồi bật dậy nhìn xung quanh thì thấy chiếc quần ngoài lẫn trong nằm rải rác. Lúc này anh nghĩ thầm trong lòng rằng.

“Chẳng lẽ đêm hôm qua là thật sao… Mình đã làm chuyện đó với Ngọc Phụng!”

Đang nghĩ thầm giữa chừng thì sếp Vu ngửi thấy mùi thơm của món ăn từ bên ngoài bay vào, anh lần lật mặc vội chiếc quần vào đi ra khỏi phòng xuống bếp xem thì đập vào mắt anh là bóng dáng sau lưng phụ nữ đeo trên người chiếc tạp dề làm bếp.

Người phụ nữ từ từ quay qua với hai dĩa thức ăn trên tay, không ai khác chính là Ngọc Phụng cô, trông thấy Chính Long đứng đó mà mỉm cười thật tươi cùng ánh mắt sáng trong. Ngọc Phụng cô cất lên giọng nói khẽ ấm hỏi.

– Anh thức rồi à? Em chuẩn bị buổi sáng rồi đây…

Vu Chính Long vừa ngập ngừng vừa bất ngờ, vì anh không ngờ đêm qua là sự thật chứ không phải là giấc mơ đặc biệt. Đóng băng vài giây thì hơi ấm của tình yêu làm tan chảy và anh liền hồi âm.

– Phải… Anh thức rồi!

Nói đến đây, khúc nhạc lãng mạn chủ đề tình yêu trỗi dậy một cách mãnh liệt hào hùng trước khung cảnh hạnh phúc thế này. Hai người nhìn nhau không rời cùng nụ cười rạng rỡ bắt đầu một trang giấy tình yêu mới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.