Hải Nạp Bách Xuyên

Chương 2



Trình Xuyên kích động đến nửa đêm vẫn không ngủ được.

Trình Xuyên đã phát hiện ra bản thân không giống bình thường từ năm lớp mười. Ngày ấy thầy chủ nhiệm vô cùng thanh tú, vừa mới tốt nghiệp, lớp đầu tiên dạy chính là lớp bọn họ, vì vậy vô cùng dụng tâm. Trình Xuyên luôn là người không an phận, tuy thành tích không tồi nhưng vẫn làm tất cả thầy cô giáo đau đầu, từng bị phạt không ít lần vì đánh nhau, hút thuốc, trốn học. Nhưng ngang trái là Trình Xuyên lại là học sinh nằm trong hạng mục công ích cần giúp đỡ của tỉnh, ít nhiều thầy cô trong trường cũng biết tình hình trong nhà của cậu, mắng không mắng ra miệng mà đuổi cũng không đuổi học được. Vào một lần đánh nhau, Trình Xuyên đánh người ta gãy cả xương, thầy chủ nhiệm tính tình tốt cũng phát hỏa, túm thẳng Trình Xuyên tới văn phòng, đá vào đầu gối bắt Trình Xuyên phải quỳ xuống đất, sau đó cho một bạt tai. Trình Xuyên bị đánh mấy cái cũng không hé răng câu nào, trên đường về phòng còn ghé vào WC, nhốt mình trong đó giải quyết ducvọng.

Rất khó có thể ngờ là thế mà cậu lại cương.

Từ sau lần đó, Trình Xuyên lên mạng tra cứu, dần dần hiểu được mình trời sinh đã là nô, không chỉ chấp nhất với đau đớn mà tinh thần cũng có khuynh hướng thần phục. Trình Xuyên từng phẫn nộ, từng lo âu, từng hoài nghi chính mình. Đứng trước bờ vực sụp đổ, cuối cùng Trình Xuyên cũng tỉnh táo lại, dần dần chấp nhận mình không giống người thường. Cậu vốn không hòa hợp được với người xung quanh, có “bi3n thái” hơn nữa cũng chẳng ảnh hưởng tới ai, từ nhỏ cậu đã hiểu được vận mệnh giao cho mình cái gì thì mình chỉ có thể nhận chứ không thể cự tuyệt. Vấn đề lớn nhất chính là, trong cuộc sống, Trình Xuyên chính là người hay gây sự, không có bạn bè gì, giao thiệp trong giới càng không đáng nhắc tới, hoàn toàn không có cách nào tìm chủ nhân. Trình Xuyên cũng đã từng lên Tieba tìm kiếm, nhưng chủ nhân chất lượng thì lại rất ít, muốn tìm một người để dựa vào lại càng như mò kim đáy bể. Mấy năm qua Trình Xuyên cũng chỉ có thể tự mình khai phá, tự mình trói buộc, nhưng lấy tính cách của cậu để làm việc này thì hiệu quả thật sự quá kém, cậu hoàn toàn không quản được chính mình.

Lên năm nhất, Trình Xuyên lên mạng phát hiện trong thành phố có một câu lạc bộ tên Scar. Yêu cầu của câu lạc bộ rất cao, quy định cũng rất nghiêm ngặt, người bình thường rất khó trở thành hội viên. Nghe nói người sáng lập ra không phải phú quý thì cũng là có địa vị, ban đầu lôi kéo mượn sức cũng là bạn bè có cùng sở thích, dần dần cố định thành một giới, số người mới gia nhập hàng năm có thể đếm trên đầu ngón tay. Đây gần như là câu lạc bộ tập trung chủ nô có chất lượng tốt nhất, ai cũng chen nhau muốn vào, mà cách vào nhanh nhất chính là trở thành một nửa còn lại của hội viên câu lạc bộ.

Nghe thì có vẻ dễ dàng, nhưng nào có đơn giản như vậy? Ánh mắt của hội viên trong câu lạc bộ rất cao, người lọt được vào mắt họ quá ít. So với việc hao hết thời gian và kiên nhẫn để mài giũa một tảng đá thì trực tiếp chọn một viên ngọc hiển nhiên làm người ta thích thú hơn nhiều, huống chi đa số những người trong đó đều có đối tác cố định, hoặc là đã kết hôn sinh con, rời khỏi giới không chơi nữa rồi. Trình Xuyên đợi hai năm, có không ít dom công khai tìm sub, cậu cũng đã thử đi ứng tuyển, nhưng đều bị loại. Thất bại không ngừng làm Trình Xuyên cảm thấy chán nản, dù rằng biết rõ thói xấu này của mình —— Trình Xuyên tự nhận mình là brat*, nhưng lại bị vài vị dom phủ định hoàn toàn.

* Brat

“Cậu không phải brat, cậu là khó thuần dưỡng từ tận trong xương.” Một vị dom trong đó nói: “Đừng lấy tính phục tùng kém ra làm cái cớ, có lẽ cậu vốn không thích hợp với giới này.”

Ngay lúc Trình Xuyên gần như đã tự hỏi là mình có nên buông bỏ hay không thì cơ hội lại xuất hiện một lần nữa.

Bạch Liễm tiếng tăm lẫy lừng trong giới tuyên bố bản thân muốn tìm một sub sau hai năm vắng bóng.

Cả giới gần như là nổ tung, bất luận là gia nhập sớm hay muộn thì không ai không biết đến tên tuổi của Bạch Liễm cả. Bạch Liễm không phô trương nhưng ánh mắt rất cao, chỉ cần làm sub của Bạch Liễm thì không một ai dám chọc ngoáy mình nữa, hoàn toàn là một cọc ngắm rõ ràng. Lúc đầu Bạch Liễm cũng điều giáo công khai vài lần, chỉ cần là người trong giới thì đều có thể nhìn ra được thủ pháp của hắn tinh diệu đến cỡ nào. Cái thứ gọi là truyền thuyết càng truyền lại càng thái quá, Bạch Liễm lui giới vào thời kỳ đỉnh cao đã được phong thành thần, trở thành nhân vật đỉnh cấp không ai có thể lay chuyển. Tin tức vừa truyền ra, không biết bao nhiêu người đã gửi đơn xin ứng tuyển lên câu lạc bộ, tất cả đều chờ mong mình có thể may mắn trở thành người kia.

Thật ra Trình Xuyên hoàn toàn không có chút tin tưởng nào về bản thân, nhưng cậu cảm thấy nếu không thử một lần thì sẽ rất đáng tiếc, vì không phải ai cũng may mắn gặp được chuyện tốt như vậy. Trình Xuyên tự nói với chính mình, nếu lần này vẫn thất bại, cậu sẽ rời khỏi vòng luẩn quẩn này, khóa lại ducvọng thân xác, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, bỏ qua nó để tự mình đi con đường kế tiếp, dù sao thì từ trước tới nay cậu vẫn chỉ có một mình.

Qua việc xem xét thông tin, Trình Xuyên thuận lợi được vào phỏng vấn. Thật ra điều này cũng không làm Trình Xuyên bất ngờ, vẻ ngoài cậu khá nổi bật, tuổi trẻ lại rất có tinh thần, chỉ xem ảnh chụp cũng dễ khiến người ta chú ý. Có tổng cộng hơn hai mươi người tham gia phỏng vấn, vào đến vòng cuối lại chỉ được có ba người, Trình Xuyên cũng bất ngờ khi mình được trở thành một trong ba người ấy. Chỉ là cậu vốn tưởng rằng mình có thể nhìn thấy Bạch Liễm, nhưng người kiểm tra và đánh giá bọn họ cũng không phải Bạch Liễm mà là một nhân viên công tác của câu lạc bộ, sau khi điều giáo 1v1 đơn giản thì ghi chép lại biểu hiện của bọn họ để Bạch Liễm tự quyết định. Trình Xuyên đã gặp hai sub còn lại rồi, dáng người đều vượt bậc, hơn nữa còn được huấn luyện bài bản, từng nhận chủ nhân, từng nhận được điều giáo trường kỳ, điều kiện tốt hơn cậu rất nhiều. Cậu cũng không ôm nhiều hi vọng, có thể vào được đến vòng cuối đã là niềm vui ngoài ý muốn, vẫn đừng nên mơ tưởng hão huyền.

Nhưng không ngờ Trình Xuyên lại là người được chọn.

Trình Xuyên không biết Bạch Liễm thích điểm nào ở mình, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, không ngừng tưởng tượng ra tình cảnh hai người gặp nhau. Đối phương sẽ là người thế nào? Vẻ ngoài ra sao nhỉ? Có ghét bỏ tính tình mình tệ không? Sau khi gặp mặt, Bạch Liễm có hối hận không? Nếu không thích mình thì sẽ vứt bỏ mình sao? Mấy vấn đề này tra tấn làm Trình Xuyên đau đầu cả đêm, mãi đến sau nửa đêm quá buồn ngủ mới thiếp đi.

Tâm tình tốt vẫn kéo dài đến ngày hôm sau, thế nên lúc Vương Cụ u ám nhìn mình, Trình Xuyên chỉ trừng lại một cái rồi bước qua, không cãi nhau cũng không động thủ lần nữa. Trình Xuyên không rảnh so đo với Vương Cụ, hôm nay cậu vội vàng ra ngoài cắt tóc, trước khi gặp Bạch Liễm phải sửa sang lại mình trông ra hình ra dáng một chút.

Trình Xuyên chọn một tấm ảnh minh tinh rồi đưa thợ cắt tóc xem, bảo rằng muốn cắt theo kiểu này. Cậu còn đặc biệt tốn giá gấp ba để thợ giỏi nhất tới phục vụ mình, sợ tóc mình bị cắt hỏng. Nhưng vừa cắt xong thấy hoàn toàn không giống trên ảnh, Trình Xuyên vẫn tức giận đến giậm chân, mắng rất khó nghe, chỉ hận không thể đấm một quyền. Ông chủ bị hoảng sợm cuống quít ra trấn an, Trình Xuyên dù có giận hơn nữa cũng không có cách nào cứu vãn được, vẻ mặt âm trầm bảo chủ tiệm húi đầu cua cho mình.

Ông chủ thật cẩn thận húi tóc cho Trình Xuyên, sợ cậu sẽ lại kiếm chuyện. Lúc Trình Xuyên ngồi thẳng ngẩng đầu, ông chủ nhìn trong gương rất sửng sốt, thật lòng nói: “Chàng trai à, tóc cậu như vậy trông càng đẹp hơn đấy.”

Đúng thật là như vậy. Làn da Trình Xuyên không trắng, nhưng tuyệt đối không coi là đen, mà là màu lúa mạch khỏe mạnh. Khuôn mặt và cơ thể Trình Xuyên đều cân đối, đường cong sườn mặt sắc bén, vô cùng phù hợp với kiểu tóc húi cua này, sạch sẽ nhanh nhẹn mà lại anh khí bức người. Trước kia Trình Xuyên cũng thích để đầu húi cua, rất tiện để đánh nhau, nhưng chính cậu cũng phát hiện là để đầu húi cua rước rất nhiều phiền phức vào người, lại trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều không đếm xuể, vì vậy dứt khoát để tóc mái dài che trán. Biết là để đầu húi cua được nhiều bạn nữ yêu thích, nhưng Trình Xuyên không rõ có hợp khẩu vị của Bạch Liễm không. Dù sao bản thân cũng là sub, mà sub để đầu húi cua như vậy trông rất hung dữ, vừa nhìn đã biết là khó dạy dỗ. Việc đã đến nước này cũng không thể nói thêm gì nữa, Trình Xuyên chỉ có thể nhẫn nhịn thanh toán tiền, rời khỏi tiệm cắt tóc lập tức đi chọn quần áo.

Trình Xuyên không quá chú trọng những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, quần áo mặc tới mặc lui cũng chỉ có vài bộ, hoàn toàn là trai thẳng từ đầu đến chân. Trừ những lúc đi học ra thì cậu đều luyện tập trong đội tennis, quả thực là không có cơ hội để tâm đến quần áo, phần lớn thời gian đều đi dép tông mặc đồ vận động rộng thùng thình, áo T-shirt, quần đùi. Cả mùa hè của Trình Xuyên đều trôi qua như thế, nhưng cậu không thể mặc đồ như vậy đi gặp Bạch Liễm được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trình Xuyên mua một bộ tây trang màu xám.

Quần áo không hề rẻ nhưng Trình Xuyên vẫn hạ quyết tâm phải mua. Lúc trả tiền cậu hơi chần chừ, mặc tây trang có chính thức quá không? Nhưng cậu thật sự không có kinh nghiệm lần đầu gặp dom nên mặc gì, trang điểm như thế nào, nên nói những gì, chỉ có thể dựa vào hiểu biết của bản thân. Do dự hồi lâu vẫn mang bộ tây trang kia về ký túc xá, thật cẩn thận treo lên tủ quần áo. Lúc tắm rửa xong ra ngoài, thấy trong ký túc xá vẫn chưa có ai, Trình Xuyên sờ cổ áo tây trang, quyết định mặc thử một chút.

Trình Xuyên chưa bao giờ mặc thử đồ ngay trong tiệm, bởi vì cậu không chịu nổi nhân viên cứ khen quá lên, như vậy làm cả người cậu không được tự nhiên nhưng lại không thể nổi nóng. Bình thường vẫn là cầm về luôn, dù sao thì quần áo cũng là mình mua, rộng một chút hay chật một chút cũng không sao cả. Nhưng lần này không giống, Trình Xuyên không kìm được nghĩ, lỡ đâu ống tay áo dài quá thì phải làm sao? Phần vai chật quá thì phải làm sao? Miên man suy nghĩ hồi lâu vẫn mặc vào người thì mới yên tâm.

Trình Xuyên vò đầu vài cái, cởi áo ngủ ra mặc tây trang, có chút hồi hộp nhìn vào tấm gương đặt trên mặt đất, ngừng thở đánh giá hình tượng của mình.

Cực kỳ vừa người, thậm chí là giống như may đo theo yêu cầu vậy. Trái tim Trình Xuyên hơi bình ổn lại, vừa định cởi ra thì đột nhiên có người đẩy cửa vào.

Gương trong ký túc xá bọn họ đặt dựa vào cửa phòng, lúc soi gương sẽ đứng sau cửa, rất dễ bị đổ vào người khi bên ngoài có người mở cửa. Trình Xuyên bị gương đụng phải bất ngờ không kịp phòng bị, lui về phía sau hai bước mới đứng vững được, lập tức nổi giận chạy về phía trước, thuận tiện trút hết bực mình ban ngày gặp phải khi cắt tóc ra, hung tợn quay đầu, mồm miệng nhanh hơn não: “ĐCM mày làm cái gì đấy?!”

Bạc Hải đứng ngoài cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn Trình Xuyên, một câu cũng không nói.

Trình Xuyên bỗng dưng ngậm miệng, ngực vẫn còn phập phồng thở gấp, tim bắt đầu đập nhanh không theo quy luật.

Hết chương 2


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.