chợt thức tỉnh và tâm linh máy động hình như đã trực cảm được một cái gì là lạ. Quả có thế : việc hai cô gái chân yếu tay mềm sống heo hút tại một nơi hoang dã tiêu điều như thế này, hàng tháng chẳng gặp một bóng người há chẳng phải là một cái gì rất lạ, một điều bí mật hay sao ?
Và Ái Lan nhất quyết khám phá bằng được cái điều bí mật đó.
Ngoài miệng em vẫn tươi cười :
– Em cám ơn lòng tốt của chị ! Trận bão này rủi mà lại hóa may ! Vì nhờ có nó, em mới được quen biết chị ! Chúng ta mới có dịp sung sướng được làm bạn với nhau !
Tiện vui miệng, Ái Lan vì xã giao lễ độ nên đã thốt lên những lời như thế. Ngay giây phút đó, em chẳng một mảy may ngờ rằng trong những ngày mai kế tiếp, câu nói đáng quý đó lại biến thành sự thực… nhờ những sự việc xảy ra đầy tính chất ly kỳ.
04 – MỘT CU CHUYỆN QUAN TRỌNG
Cô gái tiến vào phía trong kho rơm :
– Mưa mỗi lúc một nặng hột ! Lạnh ghê !
Ái Lan bước theo, đồng thời liếc nhanh ra ngoài trời.
Nước mưa trên mái ngói chảy tuôn như suối. Một trận gió ào tới tạt vung những giọt nước lạnh buốt vào mặt hai cô gái, vút mạnh như những lằn roi. Hai chị em bật cười rộ lên. Ái Lan :
– Ôi chà ! Mưa dữ quá ! Đứng vào đây đi, chị !
Cô bạn mới của Ái Lan run rẩy :
– Cái vựa rơm này vẫn hút gió dữ lắm ! Mời cô chịu khó chạy lẹ vào nhà tôi trong kia đi ! Nghỉ trong đó cho khỏe hơn rồi mới đủ sức đi được chứ ! Bão kiểu này chắc còn kéo dài đó !
– Sợ làm phiền chị quá !
– Không phiền gì hết mà ! Trái lại là khác ! Không đưa cô vào trú mưa trong ấy, lỡ chị tôi hay được, chị sẽ rầy la dữ lắm !
Rồi nhìn sững Ái Lan, ánh mắt cô gái bối rối :
– A… trời, quên bẵng đi mất, không giới thiệu ! Tôi là Mỹ Liên… Trần Thị Mỹ Liên ! Còn…
– À, vâng, tên em là Ái Lan đó chị ! Đặng Thị Ái Lan !
– A… vậy ra … có lẽ, có lẽ cô là con gái của luật sư Đặng Quang Minh trên Đà Lạt ?
Ái Lan sửng sốt :
– Dạ đúng đó chị ! Chị cũng biết ba em ?
– Không ! Biết luật sư thì tôi không biết, nhưng nghe tiếng thì được nghe nhiều lắm ! Luật sư Minh nổi danh lâu rồi, ai mà không biết !
Cô gái cởi chiếc áo mưa đang mặc trên người đưa cho Ái Lan :
– Cô mặc vào đi !
– Không, em không mặc đâu ! Em mặc thì chị lấy gì che mưa?
– Cô yên trí ! Tôi còn một tấm vải buồm tốt lắm ở phía trong kia. Vả lại cái áo cánh này của tôi dầy lắm, mưa khó thấm ướt được !
Thành ra, dù muốn dù không, Ái Lan vẫn phải mặc chiếc áo mưa của Mỹ Liên. Áo rộng thùng thình khiến Mỹ Liên không nín cười được. Hai chị em đồng cười rộ lên, rồi dắt nhau chạy ra khỏi vựa rơm sau khi cài chặt hai cánh cửa lớn lại.
Hai người nối đuôi nhau ù té chạy, chân lội lõm bõm trong nước lẫn bùn, nhắm phía khu nhà lao tới. Vừa chạy đến trước cổng ngoài, thì một tia chớp loè lên, tiếp theo là một tiếng sét lớn nổ ngang trời. Mỹ Liên và Ái Lan bất giác cúi nhanh người xuống. Cả hai tưởng chừng như mọi vật, nhà cửa, hàng rào, cột gỗ, cây cối đều sập đổ xuống hết. Đồng thời mưa lại tuôn dữ hơn trước, gió thổi cũng lạnh buốt hơn.
Mỹ Liên nắm tay Ái Lan nhẩy vọt lên hàng ba. Rồi ngẩng nhìn trên lo ngại :
– Cơ mầu này có lẽ mưa đá mất ?
Dứt lời, Mỹ Liên giơ tay đẩy cánh cửa gỗ đưa Ái Lan vào một gian nhà bếp rộng. Bên bếp lửa, một cô gái đang lúi húi nấu nướng. Nghe bước vào, cô ngẩng mặt, mở to đôi mắt, ngạc nhiên. Tiếng Mỹ Liên :
– Chị Ngọc ơi ! Em dẫn về cho chị một cô khách đây này ! Rồi quay nhìn Ái Lan – Xin giới thiệu với cô : Chị tôi, bà chủ nhà đấy ! Tên chị là Mỹ Ngọc !
Mỹ Ngọc mỉm cười thật tươi và tiếp đón Ái Lan với một vẻ vui thích thấy rõ. Hai chị em Ngọc, Liên đều cao dong dỏng. Liên có nước da trắng hồng, Ngọc da bánh mật khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Ái Lan đoán cô chị có lẽ hơn cô em có tới bốn, năm tuổi. Khuôn mặt Ngọc có những nét đều, đẹp, nhưng đượm vẻ tư lự, đôi mắt đen to nhiều lúc thoáng buồn, khiến chỉ mới trông cũng biết được ngay là nhiều trách nhiệm đã đè nặng lên đôi vai gầy của cô gái trẻ.