lớn thiệt mau, nhấn ga. Chiếc xe nhẹ nhàng lao vút đi. Em chợt thấy bóng Y -Ba thấp thoáng trên hè phố. Thì giờ cấp bách, em chỉ kịp hét to :
– Y-Ba vào đợi tôi về, nghe !
Chưa đầy mười phút sau, Ái Lan đã tìm lối rẽ còn in vết bánh xe cam nhông. Em cho xe chạy theo vết bánh xe đó. Vì là xe hai bánh, dễ tránh ổ gà nên xe em bỏ xe cảnh sát một quãng khá xa. Em phải giảm bớt tốc lực chạy chậm lại, đợi chờ.
Hai xe chạy được một quãng đường dài khoảng mười cây số thì lại gặp một con đường rẽ đôi. Nguy quá ! Nên chạy theo con đường nào đây. Ái Lan xuống xe, băn khoăn khó nghĩ : Chưa đầy hai phút sau xe cảnh sát cũng chạy tới nơi, đậu lại. Tiếng ông chỉ huy :
– Sao thế, cô bé ?
– Không biết tụi nó chạy theo đường nào đây, ông à !
Toán cảnh sát nhảy tất cả xuống đường, khom người cúi nhìn những vết bánh xe hơi ngang dọc đan nhau trên mặt đường đất. Cho dù chiếc xe vận tải có chạy ngang đây thật, thì cũng đã biết bao vết xe khác đè lên xóa mờ mất hết rồi. Chỉ tay theo con lộ chạy phía bên phải, ông chỉ huy lên tiếng :
– Theo tôi, chắc xe tụi nó chạy hướng này rồi !
Ái Lan lắc đầu, tay chỉ con lộ mé trái :
– Đường này xuống Cầu Đất phải không ông ?
Một người cảnh sát gật đầu xác nhận. Em nói ngay : .
– Tôi cho rằng, nhất định chúng nó đã chạy theo con đường xuống Cầu Đất đây này. Vì xuống đó, có nhiều xe vận tải khác từ Sài Gòn và Đà Lạt đổ lên mua su su, xe tụi nó dễ trà trộn hơn.
Ông chỉ huy gật đầu :
– Cô bé nói có lý !
Ái Lan đề nghị :
– Bây giờ tôi có ý kiến như thế này ! Chia làm hai bọn, mỗi bọn chạy một đường. Các ông đuổi theo con đường bên phải. Tôi theo con đường này xuống thẳng Cầu Đất !
Ông chỉ huy cảnh sát nhìn em vui vẻ nói đùa:
– Vậy nếu bắt gặp tụi nó, một mình cô chộp cổ tụi nó được hết chứ ?
Ái Lan nhe bộ răng trắng đẹp cười trừ :
– Đâu có ông ! Dại gì mà tôi lại ra đối đầu với chúng nó. Tôi sẽ quay trở lại gọi các ông tới chứ ! Thôi, lẹ lên đi các ông ! Mình chậm một phút là tụi nó lợi một phút đấy !
Các cảnh sát chưa kịp lên xe, Ái Lan đã cho xe quẹo chạy theo lộ mé trái, thẳng về hướng Cầu Đất.
Đường đi thật tốt, lại vắng xe. Ái Lan phóng lút ga. Và em thầm nghĩ : “Trễ thì trễ, mình cũng phải đuổi kịp trước khi tụi nó chạy đến Cầu Đất. Nếu không thì hư hết ! Chắc chắn mình theo đúng đường của tụi nó rồi, còn con đường bên phải toán cảnh sát đang chạy theo, chỉ dẫn vào mấy cái buôn người Thượng.”
Nhưng mấy phút kế tiếp, sự tin tưởng trong óc em giảm dần. Xe vespa vẫn bon bon chạy, đầu óc em cứ rối lên khi chợt nhớ lại mấy con đường rẽ ngang bên phải, bên trái em vừa vượt qua.
“Hừ ! Biết đâu xe của tụi gian phi lại chẳng quẹo vào đâu đó rồi, thay vì chạy thẳng xuống Cầu Đất !”
Liền đó, em lại tự trả lời để trấn an :
– Nhưng không có lẽ ! Chúng đâu có dè là bị đuổi theo. Cho nên, đâu cần rẽ phải rẽ trái làm gì cho thêm mệt với cái xe kềnh càng đó.
Mười lăm phút lại trôi qua. Ái Lan lại càng nghi rằng mình đi lầm đường. Đột nhiên một xe trâu từ phía trước đang thong thả tiến lại. Ái Lan dừng xe, giơ tay hỏi người đánh trâu :
– Ông có gặp một chiếc cam nhông chở đầy đồ đạc : bàn, tủ, giường đồng, ghế sa lông không ông ?
Người nông phu “á” lên một tiếng :
– Đúng rồi ! Nhà cô dọn đồ đấy hả ? Mới chừng hai mươi phút hà ! Chà cái tên tài xế đúng là một thằng cha “cô hồn”. Chạy xe gì mà như ma đuổi, chút xíu nữa là nó hất xe tôi xuống ruộng đó !
Ái Lan vui vẻ cám ơn người nông dân, lòng mừng khấp khởi :
– À ! Với tốc độ này chắc sắp bắt kịp tụi nó rồi đây ! Trời ơi ! Mong sao ình vớ được cái đồng hồ của cụ Doanh kẻo lọt vào tay mấy ông cảnh sát là hỏng hết.
Hai mươi phút lại vun vút trôi nhanh. Ái Lan chăm chú nhìn soi mói tới mút khoảng đường trước mặt.
Em lo ngại tự nhủ :
– Nguy thật ! Chúng nó chạy thoát rồi chắc ! Nếu không thì ít nhất xe của chúng đã phải xuất hiện trước mặt mình rồi chứ !