Edit: ShiibaReiki
Thứ tự chơi được quyết định bởi Kỳ Diệp, trước hết phải đưa Đồng Tu đi thay đồ với chiếc quần bơi bãi biển có in logo hoa hồng của công viên giải trí, sau đó đi thẳng đến trò cảm giác mạnh nhất công viên là tàu lượn siêu tốc lỗ đen.
“Ờm…!Để em giữ đồ cho mọi người nha?” An Kinh Giới yên lặng lùi lại hàng sau cùng.
“Tiểu Kinh, quay lại đây.” Kỳ Diệp dùng ánh mắt bắn phá An Kinh Giới.
“Em không dám chơi, ồ sợ hả?”
“Hình như có người miệng cười nhưng chân lại run nhỉ?”
“Ai run đâu! Nói bậy bạ gì đó!”
“Ừm, em tự tìm chỗ ngồi ha?”
Cả nhóm cùng nhau hò hét ầm ĩ, tiếng cười vui vẻ kéo dài mãi không dứt.
Sau khi nghe “anh em chí cốt*” mà An Kinh Giới nói, cả đám kéo nhau chơi đủ các trò, trong đó có loại mà cả bầy thích thú, đương nhiên cũng có loại kh ủng bố dọa người.
Chẳng hạn như Kỳ Diệp chơi nhà ma bị lạc đường, vì quá sợ hãi nên không cẩn thận xông vào hậu trường nhìn thấy ma nữ đang trang điểm, gào khóc vừa lau mắt vừa lau mũi, cuối cùng được Ngôn Trừng Hoằng dẫn ra mà mặt mày vẫn vô cùng sợ hãi.
Gần chạng vạng tối, nơi nơi đều nổi lên đèn neon xanh lá, tuy có chút hoa mắt nhưng lại bừng sáng.
“Đi mua đồ ăn đây, mọi người ngồi đợi chút.” Kỳ Diệp để balo sau lưng mình xuống, cầm ví đi về phía góc buôn bán.
“Em đi với anh!” An Kinh Giới cũng bỏ cốc nước trên tay xuống, chạy chậm đuổi theo Kỳ Diệp.
“Ừm…!Em muốn ăn gì?” Kỳ Diệp đứng trước gian hàng chọn món ăn, thấy trên menu rất nhiều món nên tạm thời không quyết định chắc chắn được, nên hỏi An Kinh Giới theo sau lưng.
Thế nhưng An Kinh Giới mím môi, nhìn chằm chằm mình, trong mắt như muốn nói điều gì đó, tiếc là Kỳ Diệp không đoán được.
“Sao thế?”
Chưa kịp phản ứng đã bị An Kinh Giới kéo đi khiến Kỳ Diệp không hiểu gì cả.
“Chờ chút, em muốn đi đâu đó?”
An Kinh Giới đằng trước không nói một lời, không thèm quay đầu lại, cứ thế mà đi về phía trước, nắm tay Kỳ Diệp ngày càng chặt hơn.
“Cuối cùng là em muốn đi đâu? Mọi người còn đang chờ đó.”
Vì mãi không được đáp lại, nên Kỳ Diệp mặc kệ, dù sao An Kinh Giới cũng hay đột nhiên động kinh lắm, ai cũng không ngăn nổi.
Đi năm phút đồng hồ, rốt cuộc An Kinh Giới mới dừng lại, trong lúc nhất thời Kỳ Diệp không dừng chân kịp, thoáng vấp về phía trước.
“Tiểu Diệp, tụi mình ngồi đây đi.”
Lúc này Kỳ Diệp mới ngẩng đầu nhìn phía trước, hai người đang đứng trước một nơi cao chọc trời tên là “Vọng Hà Nhãn*”, nhân viên máy móc gọi họ đứng xếp hàng vào phía trước.
(*): Nơi để ngắm mây trời.
“Không chờ chút nữa được hả?” Kỳ Diệp đang suy nghĩ là mình không dặn trước, cũng không mang theo điện thoại mà đã để hai người kia đứng đó chờ, thật sự không ổn lắm.
“Không được.” An Kinh Giới từ chối làm Kỳ Diệp có hơi tức giận.
“Nhìn kìa, sắp tới lượt tụi mình rồi, giờ mà rời đi thì tiếc lắm.”
Kỳ Diệp không để ý An Kinh Giới, quay người muốn đi nhưng bị An Kinh Giới giữ chặt từ phía sau.
“Xin anh đó, ngồi với em đi, lần này thôi, em muốn ngồi với anh.”
Trong mắt An Kinh Giới lại lộ ra ánh mắt giống như vừa nãy khiến Kỳ Diệp bất giác lùi lại một chút.
“Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Hai người họ đi lâu quá…!Bụng siêu đói.” Đồng Tu chống cằm, bất mãn gõ bàn ăn.
“Để tôi đi xem thử.”
Ngôn Trừng Hoằng đang tính đứng dậy thì điện thoại đột nhiên vang lên.
“Anh nghe trước đi! Tôi đi xem cho.” Đồng Tu biết được Ngôn Trừng Hoằng là một ông chủ của công ty thiết kế từ Kỳ Diệp, là kiểu người bình thường đều bận đến độ không có thời gian ăn cơm.
Ngôn Trừng Hoằng gật đầu tỏ ý rồi xoay người nghe.
“Xin chào.”
“Trừng Hoằng hả? Em là Vũ Ninh.”
“Có hỏi chưa?”
“Rồi, hắn nói gian phòng thuê ở quê của Chu Mậu Minh hình như đã thế chấp nên không có quay về.”
“Thế à.” Ngôn Trừng Hoằng dừng lại một chút, “Tôi vẫn muốn hỏi, tại sao Vũ Văn không nói chuyện này cho tôi biết?”
Giang Vũ Ninh từ đầu dây bên kia nghe ra thâm ý, tranh thủ thời gian giải thích, “Anh ấy không biết, hồi nhỏ tụi em không ở chung với nhau, sau này lớn lên mới chuyển về chung.”
“Ừ.
Vất vả cho cô, cúp máy trước.”
“Trừng Hoằng!”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Anh ở đâu? Em đến chỗ anh nha?”
Ngôn Trừng Hoằng cúi đầu nhìn họa tiết trên sàn nhà, nhíu mày, “Khuya lắm tôi mới về nhà, đừng tới đây.” Nói xong liền trực tiếp cúp máy.
Bỏ điện thoại vào túi lại, vừa ngẩng đầu đã thấy Kính cận hoảng loạn chạy nhanh về.
“Không thấy họ đâu hết!!”.